Edit: Sady
Beta: LoBe
Lúc Bạch Vi Vi trở lại thì bản thân mới hôn mê có ba ngày, hẳn là còn cơ hội ngăn cản Bạch Dao Dao xúi cha ký xuống giấy chuyển nhượng.
【Đinh, nguyện vọng của ký chủ được thực hiện. 】
Sau khi Bạch Vi Vi nghe thấy câu nói ấy, đột nhiên bị kéo vào trong bóng đêm mịt mù. Cô mơ mơ hồ hồ nghe được âm thanh có người qua lại, Bạch Vi Vi cố gắng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện.
Bên cạnh có hộ sĩ và bác sĩ đang nói chuyện.
"Bạch gia gần đây rất rối loạn, người chủ sự một người lại một người đều xuất hiện vấn đề."
"Đúng vậy, giống như chỉ còn lại một mình nhị tiểu thư lo liệu mọi chuyện, vừa rồi tôi ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nghe nói hình như Bạch chủ tịch định ký vào thư chuyển nhượng, để cho nhị tiểu thư quản lí công ty."
Bạch Vi Vi nghe đến đó, cả kinh lập tức ngồi dậy.
Ngực truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc.
Tuy rằng sống lại, nhưng bệnh tim vẫn còn.
Cô tỉnh lại làm bác sĩ và hộ sĩ trong phòng vui mừng, "Bạch tiểu thư, cô tỉnh lại rồi, thật tốt quá...... Bạch tiểu thư, cô đi đâu vậy?"
Bạch Vi Vi làm sao nghe được những lời này, cô rút ống tiêm trong tay ra, lao ra ngoài.
Bạch Vi Vi biết phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Bạch gia ở đâu, cô mặc trang phục bệnh viện, sắc mặt trắng bệch, tóc rối nhìn giống tổ chim giống như vừa đánh nhau ở bệnh viện.
Mấy người đàn ông muốn cản đường cô, cô không thèm nhìn mà ra lệnh, "Tránh ra."
Một người đàn ông đứng ở đằng trước, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tuy rằng rất nhanh sau đó liền chìm vào trầm tĩnh, không thấy dấu vết.
Bọn họ tránh ra.
Chờ đến khi Bạch Vi Vi biến mất ở cuối hành lang.
Người đàn ông đằng sau mới cung kính nói với người đứng ở đằng trước: "Diệp thiếu?"
Diệp Vũ Hiên dường như không có việc gì xoay người, "Đi thôi."
Giống như anh căn bản không nhìn đến vị hôn thê chật vật chạy qua người mình.
Bạch Vi Vi nhìn thấy phòng bệnh săn sóc đặc biệt, lập tức đẩy cửa đi vào.
Sau đó cô liền nghe được Bạch Dao Dao khinh thanh tế ngữ nói: "Cha, cha mệt mỏi à? Mọi việc trong công ty liền giao cho con đi."
Bạch Xương Ngôn nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt suy yếu, ông đem một phần văn kiện đưa cho Bạch Dao Dao, "Cha đã ký tên, nếu chị con muốn nhường vị trí này cho con, con phải làm tốt."
Vẻ mặt Bạch Dao Dao vui sướng, "Cha, con sẽ thay chị làm tốt."
Bạch Vi Vi lạnh lùng nói: "Tôi chưa chết đâu, không cần cô làm thế."
Bạch Xương Ngôn cùng Bạch Dao Dao đồng thời chấn động.
Vẻ mặt Bạch Xương Ngôn kích động, "Vi Vi, con đã khỏe."
Bạch Dao Dao lại là kinh hoảng, "Chị."
Bạch Vi Vi tiến lên vài bước, một cái tát liền ném trên mặt Bạch Dao Dao, "Ai là chị của cô."
Nói xong, Bạch Vi Vi đoạt lấy văn kiện trong tay Bcahj Dao Dao, dùng sức xé nát, rải toàn bộ lên đầu Bạch Dao Dao.
Bạch Dao Dao bụm mặt, lập tức nói: "Chị, em......"
Bạch Vi Vi trở tay tát thêm một cái, đánh cho Bạch Dao Dao kêu một tiếng thảm thiết, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Bạch Vi Vi ngồi xổm xuống, nắm quần áo Bạch Dao Dao, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, lúc vừa muốn hung tợn nói ra hành vi phạm tội của Bạch Dao Dao, ngực truyền đến một trận đau nhức quen thuộc.
Cô sửng sốt, không phải có một tháng thọ mệnh sao?
Tại sao lại có cảm giác lúc nào cũng có thể xong đời nhỉ.
Hệ thống đột nhiên nói: 【Ký chủ, quên nói cho cô biết, giá trị tình yêu của cô đã bị tôi cầm đi trả nợ, một tháng thọ mệnh đã không còn.】
Trong cổ họng Bạch Vi Vi ngòn ngọt, quyết định mặc kệ hệ thống nói, hung tợn nói với Bạch Dao Dao: "Cô...... Oẹ."
Một búng máu cứ như vậy phun lên mặt Bạch Dao Dao.
Bạch Dao Dao nhìn thấy máu lại sợ, máu đầy mặt càng làm cho Bạch Dao Dao nhịn không được thét lên, "Cứu mạng."