Edit: Na
___
Hắn nhìn nàng, không biết tại sao lại nhớ tới mấy bông hoa đào mới nở được một nửa kia, đều có cùng một màu sắc.
Quá đẹp, nhưng ngược lại có vẻ không chân thật.
Giống như có thể biến mất bất kỳ lúc nào...
Thịnh Tư Vũ nhìn khuôn mặt nho nhỏ phiếm hồng của nàng, không biết vì sao lại bị mê hoặc, hắn khom người xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nàng.
Một hơi thở ngọt ngào phả ra, cả người Thịnh Tư Vũ cứng đờ, hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào giống trẻ con như vậy, hắn hoàn toàn không biết xử lý tình huống này như thế nào.
Thịnh Tư Vũ thử vươn đầu lưỡi, cạy ra đôi môi không hề bố trí phòng vệ của nàng, chưa kịp vào sâu bên trong thì bên ngoài liền truyền đến giọng của Tô Đức: "Hoàng Thượng, trời đã sáng."
Động tác của Thịnh Tư Vũ dừng lại, có chút lúng túng rời khỏi Bạch Vi Vi, sau đó xoay người không dám nhìn nàng, nhịp thở lung tung hỗn loạn.
Sau khi ổn định lại hô hấp của mình, hắn mới lạnh lùng nói: "Biết rồi, mau cho người tới hầu hạ."
Nói xong, hắn vung kiếm cắt nhẹ qua ngón tay của mình, vài giọt máu loãng rơi lên chăn, tượng trưng cho lần đầu tiên của Bạch Vi Vi.
Nghe thấy âm thanh của cung nữ tiến vào hầu hạ, hắn tựa như theo phản xạ mà kéo màn giường lại, che khuất thân thể trần trụi của Bạch Vi Vi.
Chờ đến khi cung nữ thái giám hầu hạ xong tất cả, sắc mặt Thịnh Tư Vũ đen lại, không cảm xúc mà nhìn Bạch Vi Vi đã mặc y phục đầy đủ, đang nằm ngủ trên giường.
Sau khi mọi người lui ra ngoài, Tô Đức tiến đến. Thịnh Tư Vũ như thể đã đưa ra một quyết định, nói với thái giám mà bản thân tín nhiệm nhất: "Chọn nàng ta đi."
Tô Đức cúi xuống, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Hoàng Thượng, người chắc chắn không?"
Thịnh Tư Vũ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: "Là nàng, ta cần một lý do để biến thành một hôn quân, như vậy thì mới có thể ra tay với tứ đại gia tộc."
Tứ đại gia tộc - nắm giữ mọi nội quyền của quyền thần.
Vương triều bị quyền thần nắm giữ đã không còn là bí mật, hơn nữa không phải một năm hai năm, mà đã qua mấy thế hệ rồi.
Việc này khiến cho hoàng đế cùng tứ đại gia tộc đấu đá hơn trăm năm, kết quả quyền lợi của hoàng đế càng ngày càng ít.
Thời điểm Thịnh Tư Vũ lên ngôi, cũng phải mượn lực lượng của tứ đại gia tộc này.
Trong hậu cung, Thần phi là người có quyền lợi lớn nhất, vì ả chính là con gái duy nhất của con dê đầu đàn trong tứ đại gia tộc. Nếu không phải vì Thần phi chậm chạp không có hài tử, thì đã sớm được sác phong là Hoàng Hậu.
Thịnh Tư Vũ biết, tranh đấu cùng quyền thần, hắn có thể thắng, nhưng phải mất vài thập niên, đến lúc đó đất nước của hắn nói không chừng đã bị hủy mất rồi.
Không bằng tìm lối tắt, trực tiếp tịch thu tài sản và giết sạch.
Danh tiếng của tứ đại gia tộc ở trong nước cũng không tệ lắm, nếu không có lý do gì, xét mà nói thì có thể làm tình thế rung chuyển.
Vì vậy cần phải dựng lên một cái bia ngắm, khiến tất cả thù hận đều tập trung ở trên người đó.
Chờ đến khi giải quyết xong tứ đại gia tộc, rồi đem cái bia ngắm kia giết đi là có thể làm yên lòng dân.
Loại bia ngắm nào có thể ảnh hưởng đến đế vương? Tất nhiên là họa quốc yêu cơ, mê hoặc hoàng đế đến thần hồn điên đảo.
Ánh mắt Thịnh Tư Vũ âm trầm nhìn về phía Bạch Vi Vi đang ngủ say, đè lại cảm giác bực bội khó chịu trong lòng, kiên định mà nói: "Chọn nàng, nàng ta đủ đẹp, đủ ngu, nếu lợi dụng tốt sẽ là một quân cờ vô cùng có giá trị."
Tô Đức im lặng một hồi, mới cung kính nói: "Hoàng Thượng thánh minh, đây xác thật là phương pháp tốt nhất. Nhưng Bạch Đáp Ứng không có lý do nhằm vào tứ đại gia tộc, vậy..."
Thịnh Tư Vũ mất kiên nhẫn mà cắt ngang lời ông ta nói: "Vậy thì tạo ra một cái, Thần phi đối với nàng ta nhất định sẽ vô cùng bất mãn, vốn dĩ người thay thế không tốt; phi tử bất mãn, đều sẽ hãm hại người một nhà. Chúng ta khoanh tay đứng nhìn, chờ thu hoạch thành quả là được."
___
Be: Lại sắp có ngược luyến rồi, hô hô