Beta: LoBe
Chính là nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Bạch Vi Vi, Hàn Chính Vũ vẫn rất nỗ lực nghẹn ra một chuyện xưa:
Ngày xưa có một con rắn, nó rất lười, không nỗ lực tích trữ lương thực, sau đó khi mùa đông tới nó không có đồ ăn, cuối cùng...
Bạch Vi Vi còn nghĩ đây là chuyện ngụ ngôn xưa sao? Chắc kết cục của câu chuyện để răn dạy con người, công tác giáo dục cho học sinh mẫu giáo.
Hàn Chính Vũ nói: Cuối cùng nó ăn luôn chính mình.
Bạch Vi Vi: ?
Hàn Chính Vũ thấy cô không hiểu, Lúc rắn đói bụng, nó có thể quay người cắn chính cái đuôi của mình, sau đó đầu tiên là ăn cái đuôi, tiếp theo chính là nửa cơ thể, cuối cùng ăn chính mình.
Bạch Vi Vi vẻ mặt mộng bức.
Hệ thống: 【 Chuyện xưa thật đáng sợ, đây là chuyện khủng bố tinh thần à?】
Bạch Vi Vi nghe xong hệ thống nói, cũng nhịn không được run lên, sau đó thật cẩn thận hỏi:
Anh ơi, rắn không phải đều ngủ đông sao?
Rắn ngủ đông còn ăn cơm sao?
Hàn Chính Vũ nghiêm túc phổ cập khoa học:
Mùa đông rắn sẽ không nhúc nhích, nhưng lúc thời tiết tốt có khả năng sẽ ra ngoài ăn cái gì đó.
Bạch Vi Vi: ... Phổ cập khoa học đáng sợ như vậy thì đừng nói có phải tốt hơn không?
Hàn Chính Vũ cho rằng cô vẫn chưa hiểu, rất nghiêm túc kỹ càng tỉ mỉ nói: Lúc rắn ăn cái gì đó, khí quản và thực quản sẽ tách ra, nó sẽ mở miệng, lộ ra hàm răng, cơ thể có thể uốn lượn theo hướng của đầu...
Bạch Vi Vi đứng trong gió cát cùng với lá vàng, thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ, cô sợ nhất động vật thân mềm nhớt nhớt, khó trách bên người Hàn Chính Vũ ngoài Lý Thanh Thanh chưa từ bỏ ý định, cơ bản không có phụ nữ dám tiếp cận.
Dám tiếp cận đều bị anh dọa chạy mất cmn dép rồi còn đâu.
Thấy Hàn Chính Vũ còn muốn tiếp tục kể, Bạch Vi Vi cơ hồ không nghĩ cái gì, trực tiếp ngẩng đầu lên, há mồm muốn nói câu gì đó khiến anh im lặng, kết quả Hàn Chính Vũ lại vừa vặn cúi đầu, môi hai người cứ như vậy mà chạm vào nhau.
Mềm mại, hơi ướt, tràn ngập mùi hương.
Mắt Bạch Vi Vi trừng lớn, nụ hôn này... Là nụ hôn đầu tiên của cô.
【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ: 45, 50, 55...... Đinh, độ hảo cảm: 60.】
Không chờ Bạch Vi Vi bàng hoàng khi mất nụ hôn đầu tiên của mình, đã bị độ hảo cảm làm hôn mê.
Một cái liền tăng hai mươi độ hảo cảm, loại cảm giác này giống như là mua vé số trúng giải thưởng lớn.
Hàn Chính Vũ không nghĩ tới cúi đầu sẽ bất ngờ chạm vào môi cô, lại ngoài dự đoán mềm mại ngọt ngào, quanh mũi đều là mùi hương của đối phương, vô cùng đơn giản, lại khiến anh phát ngốc.
Một loại cảm giác tựa như bão táp ập xuống, trực tiếp đánh nát bề ngoài lãnh ngạnh của Hàn Chính Vũ, anh thậm chí có thể thấy lông mi phía của Bạch Vi Vi hơi hơi run, trong mắt cô chỉ có ngây thơ và khó hiểu.
Bọn họ chưa từng hôn môi.
Chưa từng lên giường.
Anh cũng chưa từng ảo tưởng phương diện này với cô, thẳng đến khi cô mất trí, tâm tư của anh mới bắt đầu dơ bẩn kịch liệt hơn.
Điên rồi.
Hàn Chính Vũ lần đầu tiên cảm thấy chính mình điên rồi, lại còn vô cùng vui vẻ bị điên.
Hàn Chính Vũ rời khỏi môi cô, tay lại đặt lên ót Bạch Vi Vi, ánh mắt thâm trầm, giọng nói ám ách vô cùng:
Ngoan, nhắm mắt.
Bạch Vi Vi ngẩn người, còn không kịp suy nghĩ cẩn thận có nên nghe lời không, Hàn Chính Vũ cũng đã chờ không được, anh một lần nữa cúi đầu hung hăng áp sát cánh môi của cô, trằn trọc liếm mút.
Nụ hôn này không phải nụ hôn mềm mại ngoài ý muốn như vừa rồi, mà là mang theo lực lượng hung dữ, mang theo trừng phạt thô lỗ cộng thêm tình ý triền miên. Đại não Bạch Vi Vi trống rỗng, chỉ có thể tùy ý để Hàn Chính Vũ gắt gao ôm, thụ động tiếp nhận nụ hôn mang theo các loại tình cảm phức tạp.
___
Sady: vừa edit vừa đỏ mặt tía tai luôn á
LoBe: O.O Sao cẩu độc thân đi đâu cũng không được yêu thương vậy?