- Chị ơi. Cứu em.
Hạ Mạn Thư quay lại cúi đầu với tên cảnh sát:
- Xin lỗi đồng chí cảnh sát.
Tên cảnh sát đó nhìn cô một lượt rồi nói:
- Trẻ dưới vị thành niên đến quán bar uống rượu nhảy nhót? Gia đình không dạy dỗ được thì vứt vào trại giáo dưỡng.
Hạ Mạn Thư cúi người:
- Xin lỗi đồng chí cảnh sát, gia đình sẽ khắc phục triệt để.
Tên cảnh sát đó không nói gì, ra hiệu cho một nữa cảnh sát khác đến kiểm tra người, đưa mẫu máu xét nghiệm của Hạ Mạn Tuyết cho Hạ Mạn Thư. Cô cầm bảng xét nghiệm lên muốn ngã ngửa ra sau, quay lại:
- Hạ Mạn Tuyết, em không coi cái nhà này ra gì phải không? Em muốn ngồi tù? Được, chị cho em ngồi.
Cô tức giận, ném bảng xét nghiệm vào người Hạ Mạn Tuyết. Em gái lần đầu thấy chị giận dữ như vậy cũng liền sợ, vội vã van xin:
- Chị, đừng để em ngồi tù, em xin chị đấy, chị bắt em làm gì cũng được.
Hạ Mạn Thư chóng mặt muốn ngã xuống vì đèn trong quầy bar cứ chiếu loạn xạ cả lên, nữ cảnh sát liền nói:
- Người nhà muốn bảo lãnh thì ra ngoài làm giấy tờ, phậm nhân ở trong này viết bản kiểm điểm.
Hạ Mạn Thư nhìn em gái:
- Về nhà chị xử lý em sau.
Hạ Mạn Thư đi nhanh ra ngoài, đến chỗ làm giấy tờ, lại gặp tên cảnh sát có gương mặt giữ tợn, hắn giơ tay ra:
- Trình giấy căn cước.
Hạ Mạn Thư vội rút trong ví ra thẻ căn cước đưa hắn, hắn nhìn xong khẽ nhíu mày rồi đưa lại cho cô:
- Chưa đủ tuổi thì đòi bảo lãnh ai? Đến phá đám à?
Tên chỉ huy đang hút thuốc gần đó nghe thế thì liền đi lại đập bàn, chỉ tay vào cô:
- Mẹ nó, các người định lừa ai thế hả? Biết như vậy là ảnh hưởng đến công việc của tôi hay không?
Hạ Mạn Thư sợ hãi nắm chặt gấu áo:
- Không, mấy anh hiểu lầm rồi, tôi là muốn đến chuộc Hạ Mạn Tuyết.
Tên chỉ huy cầm xấp nội quy ném vào người Hạ Mạn Thư, quát:
- Tôi ở đây cần là phụ huynh, chứ không cần một đứa không đủ tuổi đến bảo lãnh. Cút!
Hạ Mạn Thư run cầm cập muốn khóc đến nơi, cô ủ rũ đi ra ngoài, ngồi thụp xuống cây đèn ven đường, quay mặt đi để khỏi thấy mấy cái thứ nhấp nháy điên cuồng đó.
Dương Lâm Bảo kết thúc khóa huấn luyện binh đặc chủng rất muộn, đến nhà ăn ăn cơm rồi về tắm rửa, anh đứng phía cửa sổ nhìn ra ngoài như thường lệ, bỗng điện thoại trong túi quần vang lên, nhìn cái tên, nhấn nút nghe rồi đưa lên tai, im lặng. Đầu dây kia thoáng nghe tiếng sụt sùi, anh nghe tiếng yếu ớt:
- Dương, Dương Lâm Bảo.
Dương Lâm Bảo khẽ nhếch miệng cười, giọng nói trở nên nhẹ nhàng:
- Hử? Nhớ tôi?
Hạ Mạn Thư bên kia khóc nấc lên từng cơn, cô cố đè nén lại rồi nói:
- Anh mau đến cứu em gái tôi đi, tôi biết nó có tội, nhưng mà giờ tôi không biết phải làm sao cả.
Dương Lâm Bảo thu lại nụ cười, gương mặt hiện rõ sự không vui, anh lạnh nhạt:
- Làm sao?
- Em gái tôi bị bắt, tôi muốn đi bảo lãnh nhưng không đủ tuổi, tôi chỉ biết mỗi anh thôi, anh giúp tôi đi.
Cô gái này, chỉ có việc cần mới gọi anh, cô ỷ lại anh quá rồi, cô coi anh là gì chứ? Là kẻ dẹp loạn của cô hay sao? Anh hơi tức giận, thấp giọng:
- Tự làm tự chịu, không kêu ca.
Ở đầu dây kia bỗng có tiếng quát:
- Sao còn không đi? Tôi lại bắt cả cô lại vì tội lừa dối bây giờ?
Dương Lâm Bảo nghe rõ sự sợ hãi qua giọng của Hạ Mạn Thư:
- Tôi, tôi đang gọi điện, anh chờ tôi một chút.
Dương Lâm Bảo nhìn đồng hồ. Hơn 1h rồi mà cô một mình chạy ra ngoài sao? Anh khẽ híp mắt đăm chiêu, hỏi:
- Cô đang ở đâu?
Hạ Mnaj Thư nhỏ giọng:
- Đang, đang ở ngoài đường.
- Nói cụ thể.
- Quán bar gần trung tâm mới mở. Anh đến đây à?
- Không ai cho không ai thứ gì cả.
- Anh muốn gì?
- Kí cho tôi một bản hợp đồng.
- Hợp đồng gì?
- Cô ký rồi sẽ biết.
- Vậy anh có đến không?
- Gửi định vị.
Nói xong anh cúo máy, liền gọi cho Trần Diệc:
- Chuẩn bị một chiếc trực thăng đi tỉnh T.
Hạ Mạn Thư bị cúp ngang điện thoại, gửi định vị rồi ngoan ngoãn ngồi nép vào cây cột đèn mà đợi, từng phút từng phút trôi qua, cô cũng đã quá buồn ngủ mà dựa vào cột đèn, đôi mắt đã chống đối muốn nhắm lại. Không rõ thời gian bao lâu sau, trong cơn nửa ngủ nửa tỉnh cô nghe tiếng ù ù tạch tạch củ trực thăng, cô cố gắng mở đôi mắt mình lên. Đập vào mắt là con người cao ráo đang bước tới chỗ cô, mặc quân phục màu xanh sẫm, tiếng bước chân ngày càng nhanh, ngày càng gần.