• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cũng mở khay cơm của mình ra, ngưng một chút rồi nhìn khay cơm của anh, sao lại khác thế? Khay cơm của anh là khay cơm quân đội bình thường, có cơm, có thịt xào nấm, có rau xào và một ít canh. Còn khay của cô có cơm dẻo thơm, có sườn xào chua ngọt và canh cá.

Dương Lâm Bảo nhét đũa vào tay cô, thấy đứa trẻ nhà mình ngồi im không nói gì liền ân cần xoa đầu hỏi:

- Sao thế? Không hợp khẩu vị ư?

Hạ Mạn Thư mím môi nhìn anh, tức giận cô nói:

Em không muốm ăn cái này, em muốn ăn cái kia.

Cô chỉ vào khay cơm của anh, anh hơi sững người. Cô không thấy anh nói gì thì chồm tới bưng khay cơm của anh đến trước mặt, cầm đũa lên ăn. Dương Lâm Bảo chặn đũa cô lại nói:

- Em ăn cơm kia đi.

Hạ Mạn Thư phụng phịu:

- Ngày nào cũng vậy. Ngày nào cũng kêu bác Chu nấu đồ ăn khác cho em. Rõ ràng em đến để thực tập chứ đâu có đến để nhận đãi ngộ của chú.

Dương Lâm Bảo thở dài, cầm lấy đôi đũa trên tay cô xuống:

- Tôi sợ em ăn không quen cơm ở đây thôi, người của tôi không được chịu cực khổ.



Hạ Mạn Thư ngước đôi mắt đo đỏ lên nhìn anh:

- Nhưng chú chưa hỏi ý em rằng có muốn hay không cơ mà.

Dương Lâm Bảo cạn lời với đứa bé ương ngạnh này, liền bảo Dương Nguyên đi lấy một khay cơm khác đến. Anh cầm đôi đũa của cô lên gắp cơm bỏ miệng rồi nói:

- Thế thì em ăn hết hai khay cơm đi, không được bỏ mứa. Cơm rất quý.

Hạ Mạn Thư nhào đến đánh vào tay anh vài cái:

- Chú ăn hiếp người quá đáng. Làm sao em có thể ăn hết được hai khay cơm? Chú ăn cho em.

Dương Lâm Bảo chế ngự hai tay cô, cúi đầu cắn má cô một cái:

- Thế thì ngoan ngoãn ăn hết thịt đi nghe chưa?

Cô xấu hổ gật gật đầu, anh thả tay cô ra. Hạ Mạn Thư cầm đôi đũa của anh lên ăn từng miếng thịt xào nấm, cô ngạc nhiên:

- Món này ngon. Cơm này cũng ngon.

Cô tưởng cơm quân đội khó ăn, nhưng đâu phải, rất là ngon đó nha.

Dương Lâm Bảo thấy cô vui vẻ ăn khay cơm quân đội, hai chân nho nhỏ còn đung đung đưa đưa phía dưới. May mà cô không có đuôi, nếu có chắc cũng thò ra ngoe nguẩy rồi. Anh gắp miếng sườn xào chua ngọt đưa đến miệng cô:

- A!

Hạ Mạn Thư há miệng ăn miếng thịt, cô cũng với tay gặp lại cho anh:

- Trả chú.

Dương Lâm Bảo cười nhẹ, cúi đầu ăn miếng sườn. Đúng là ăn cơm từ đũa của cô thật sự ngon hơn đó nha.



Hạ Mạn Thư thích thú cười tít mắt, chợt nhận ra là có bốn con mắt đang chằm chằm về hai người thì ngượng ngừng cúi đầu xuống lẳng lặng ăn cơm.

Dương Nguyên và Trần Diệc đang khoanh chân ăn dưa hấu xem Thượng tướng cao cao tại thượng của họ bị vợ nhỏ dạy dỗ. Mà nào ngờ biên tập Hạ này bẻ lái nhanh quá, khiến hai người họ trơ mắt nhìn hai người một nam một nữ trước mặt ban phát cẩu lương? Thật là tức mình quá đi mà.

Dương Nguyên hừ nhẹ, cầm đôi đũa chọc chọc vào khay cơm đang ăn dở, chợt nghĩ ra trò nghịch ngơm nào đó, anh liền gắp miếng nấm lên:

- Diệc Diệc~nào! Aaaa miệng ra tôi đút cho cậu một miếng nấm.

Trần Diệc cũng đang tức lộn ruột lộn mề lên, hai mươi chín năm của anh ta sống trên đời, mười hai năm đi theo Thượng tướng, chưa thấy anh chiều chuộng ai. Giờ thấy anh chăm sóc một đứa trẻ trước mặt như thế thì có chút bực mình. Trong lòng gào thét: Tôi còn chưa biết nắm tay cơ mà!

Anh quay đầu lại ăn miếng nấm Dương Nguyên đang đưa:

- Nấm này thật ngọt. Nguyên Nguyên thật tốt.

Hai người vừa giở trò vừa nhìn Dương Lâm Bảo khiêu khích. Dương Lâm Bảo đã ăn xong, chỉ xoa xoa đầu Hạ Mạn Thư:

- Mình không thể suồng sã được, có gì tối về cùng bảo ban nhau.

Hạ Mạn Thư không biết gì cũng gật gật đầu:

- Đúng, có gì tối về hai người nói chuyện tình cảm. Chứ không giờ ở đây làm thế người ta cười.

Hai thanh niên kia tức đỏ mặt, đúng là chồng hát vợ khen hay. Thật là bực mình quá đi.

Hạ Mạn Thư đã ăn xong, buông đũa. Dương Lâm Bảo đứng dậy đi ra ngoài:

- Về thôi, trời tối rồi.

Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 8h rồi, cô đứng dậy vẫy tay:

- Hai người ở lại ăn cơm vui vẻ. Chúng tôi về nhà đây.

Nói xong cô đuổi theo anh. Hai người cùng nhau đi về.

Dương Nguyên ngồi đó nhìn theo:

- Thượng tướng có tình yêu rồi, một phát ăn ngay, còn là một tiểu bạch thỏ nuôi lớn để thịt. Còn tôi hơn hai mươi sáu năm mới chỉ thấy bóng dáng của một vài mối tình ngắn ngủi.

Trần Diệc ngồi bên cạnh anh thản nhiên cất lời:

- Hai mươi sáu năm hơn của cậu còn đụng vào phụ nữ. Còn gần ba mươi năm của tôi vẫn chưa nắm tay người phụ nữ nào ngoài mẹ tôi và bà tôi đâu.

Anh ngừng lại xíu xiu, rồi lại nói tiếp:

- À! Còn có cậu nữa.

Dươmg Nguyên ngây ngốc một chút rồi mới hiểu ra, anh la toáng lên:

- Cậu dám bảo tôi là phụ nữ? Tôi chuẩn đàn ông lắm đấy nhé!

Trần Diệc nhún vai, đứng dậy giọn dẹp khay đồ ăn của Dương Lâm Bảo và Hạ Mạn Thư đến chỗ rửa. Để lại phía sau một gương mặt xinh đẹp đã tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK