• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Ngọc Linh liếc nhìn kính chiếu hậu, tỏ vẻ hài lòng:

- Được đấy, ra vẻ một Bad Girl rồi. Đổi giày và đổi túi xách đi, chút nữa đến nơi tớ trang điểm lại cho cậu. Nghiêm cấm không thay lại.

Hạ Mạn Thư phụng phịu leo lên ghế trên, tay còn cầm theo một chiếc túi có họa tiết dây xích cá tính và một đôi giày cao gót quai mảnh màu đen cằn nhằn:

- Cậu ấy hư quá rồi, lúc trước thì gửi cho tớ một thùng bao cao su, giờ còn bắt tớ phải làm theo thói hư tật xấu của cậu nữa.

Trần Ngọc Linh không đồng tình:

- Không phải hay sao, có chồng ai chẳng phải xài cái đó, tớ mua cho cậu loại xịn nhất đấy. Theo tớ được biết có lẽ cậu và Dương Lâm Bảo đã xài hết rồi chứ gì?

Hạ Mạn Thư cột cao mái tóc lên, thản nhiên nói:

- Còn nguyên vẹn, chưa xé một cái nào, tớ mang về định trả cho cậu và Hoắc Cố Lăng Thành xài đây.

Trần Ngọc Linh ngạc nhiên:

- Chưa sử dụng? Các cậu chơi chay mà không dính bầu à?



Hạ Mạn Thư đánh tay cô một cái:

- Cái gì mà chơi không, người ta đi làm nhiệm vụ ở bắc Thái Lan cả hơn hai tháng chưa về. Chơi kiểu gì được.

Trần Ngọc Linh trề môi trêu chọc:

- Tớ còn tưởng anh ta gen xấu không thể thụ thai được chứ.

Hạ Mạn Thư đỏ mặt, chỉ có cậu ấy.

Lời nói không có nghĩa, mỗi khi cô đỏ mặt vì chuyện gì đó thì sẽ trả lời một câu không có nghĩa. Trần Ngọc Linh không chọc nữa, gần đến nhà hàng Hồ Thanh, cô đậu xe bên vệ đường:

- Nào, trang điểm, giúp tớ lấy hộp trang điểm ở trong ngăn đựng.

Hạ Mạn Thư ngoan ngoãn lấy ra, qua tay minh tinh Trần Ngọc Linh, cô đã trở thành một gái hư đúng nghĩa. Chiếc váy hai dây đen có vải lưới may gấp bó sát vào người, lớp trang điểm sắc sảo giúp một cô lột bỏ được sự ngây thơ thường ngày. Hạ Mạn Thư nhìn trong gương phải giật mình:

- Linh Linh, cái này.. hơi lố.

Trần Ngọc Linh bỏ ngoài tai lời cô nói, nhanh chóng khởi động xe:

- 8 giờ kém rồi, nhanh mang giày vào, chuyển hết những thứ cần thiết qua túi xách mới đi.

Nói xong cô lái xe trở lại con đường, Hạ Mạn Thư bất lực hết nói nổi, chỉ làm theo, vội vã chuyển đồ từ túi xách cũ qua túi xách mới, không quên cầm thiệp mời trong tay. Cô nhìn đôi giày hơi khó xử:

- Linh Linh, tớ không đi được giày cao gót.

Trần Ngọc Linh khổ tâm, sao con bé này nó ngốc vậy chứ, cô mỉm cười:

- Chút nữa cậu cứ nhìn tớ đi là đi được.



Hạ Mạn Thư lại nhỏ giọng:

- Chiếc váy này hở lắm Linh Linh.

Trần Ngọc Linh không trả lời. Cô cố ý chọn một chiếc váy hở lưng cho con bé này, nó chỉ xẻ một bên thôi, nhưng cô vẫn không hài lòng nên đã xén luôn phần còn lại, cố ý cắt ngắn lên ngang đùi để cái con người nhỏ tí này tập làm gái hư một hôm.

Cô liếc nhìn qua Hạ Mạn Thư đang bối rối ngồi bên, eo nhỏ chân thon, mông cũng có một chút, nhưng ngực thì.. có xíu xiu. Cô chán chường lắc đầu, nếu không biết ngày mai cô 18 tuổi thì người khác nhìn vào cứ tưởng rằng một nhóc con 11-12 tuổi đang tập làm người lớn.

Tại sao mình hóa trang như thế rồi mà vẫn không giấu được cái vẻ đáng yêu đi nhỉ? Thôi kệ, vừa đáng yêu vừa sắc sảo mới quyến rũ được hắn.

Hạ Mạn Thư khổ sở thở dài, đúng là vào tay Trần Ngọc Linh cái gì cũng trở nên khác hẳn.

Chiếc Mercedes xám đậu trước cổng lớn của nhà hàng Hồ Thanh, hai nam phục vụ đi đến mở cửa xe, Trần Ngọc Linh bước xuống trước, đưa chìa khóa cho phục vụ rồi đi đến cửa bên này đỡ Hạ Mạn Thư xuống. Mọi người có mặt ở đây liền nhận ra cô ngay, là đại minh tinh đang hot, hôm nay lại đến buổi tiệc này, ai cũng cho rằng buổi tiệc này không đơn giản.

Trần Ngọc Linh vẫn không để tâm đến những ánh mắt ấy, khẽ nói với Hạ Mạn Thư:

- Cậu dùng sức ở gót chân, bước đi là tiếp gót chân xuống trước, hiểu không?

Hạ Mạn Thư thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về bất giác đưa tay che ngực, Trần Ngọc Linh cầm tay cô xuống:

- Che cái gì mà che, lưng cậu còn một mảng khoe ra ngoài kìa, thẳng lưng bước đi.

Hạ Mạn Thư ghé tai cô:

- Mọi người đang nhìn cậu, nhỡ đâu cậu dính scandal thì sao.

Hôm nay Trần Ngọc Linh hơi bạo, rũ bỏ phong cách nàng thơ thường ngày mà khoác lên người diện mạo mới. Ở phía trên phần tay áo chỉ trễ ra lộ cổ thiên nga và đôi xương quai xanh đẹp, nhưng phía dưới lại bó vào người, chiếc váy đỏ dài nhưng cũng xẻ cao một bên, cái này không phải nửa kín nửa hở là cái gì?

Trần Ngọc Linh nhướn mày cười nói:

- Cậu khéo lo, yên tâm. Vào thôi.

Hai cô gái bước vào trong sảnh khách sạn, lúc này Hạ Mạn Thư mới thấy Trần Ngọc Linh bảo đúng, ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy đẹp đẽ. Nhưng họ không bằng cô, cô có đại minh tinh Trần Ngọc Linh ở đây bên cạnh cơ mà.

Thoáng chống buổi tiệc của nhà tài trợ viện dưỡng lão Đồng Tâm cứ như buổi họp báo của Trần Ngọc Linh. Hạ Mạn Thư bối rối ngượng ngùng nhìn Trần Ngọc Linh.

Cô vỗ vỗ mu bàn tay của Hạ Mạn Thư rồi nói:

- Không giấu cậu nữa, tớ cũng được mời đến làm đại diện cho bên tài trợ, tớ phải vào phía sau lấy kịch bản MC đã.

Hạ Mạn Thư không giận, chỉ nói đùa:

- Thế mà cậu không nói trước, làm tớ uổng chiếc vé. Đi đi, tớ đi qua bên chỗ giáo sư Trương. Nhớ cẩn thận.

- Được, có gì cứ gọi tớ nhé!

Nói xomg Trần Ngọc Linh hướng chỗ nhà tài trợ. Hạ Mạn Thư nhìn theo một lúc rồi cũng tìm chỗ mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK