"Lăng Thiếu tôi sẽ gửi hình cho ngài ngay bây giờ "
Lăng Vĩ Đình giọng lạnh nhạt
"được "
Được một lúc sau tất cả anh cũng được gửi qua cho anh... Lăng Vĩ Đình nheo mắt sắc lạnh của mình lại nhìn từng bức từng bức ảnh một... tay anh càng ngày càng nắm chặt lấy chiếc máy điện thoại
Hình ảnh ba người trông như một gia đình nhỏ... đôi vợ chồng và đứa con xinh xắn đang ngủ yên giấc Lăng Vĩ Đình đôi mắt đỏ ngầu khuôn mặt tức giận anh thẳng tay đập ngay chiếc điện thoại xuống sàn rồi ngồi bệt xuống chiếc ghế gần đó.... tay anh đưa lên trán
"chết tiệt "
"Tiểu Vi đây thật sự là một gia đình nhỏ em trốn khỏi tôi mà có được ư.... "
Lăng Vĩ Đình luôn đinh đinh là Vĩ Vĩ là con của Bùi Minh Trực... đúng là cái tính của năm năm trước chưa bao giờ thay đổi vì anh không bao giờ chịu tìm hiểu sự việc sâu xa hơn..... Lăng Vĩ Đình anh vẫn vậy
anh đang trầm ngâm việc gì đó thì Thiệu Quan cầm một tấm thiệp mời đi vào
"Thiếu gia nhà họ Bùi mời anh đến bữa tiệc mừng con trai về nước "
Lăng Vĩ Đình anh nghe được ngẩng đầu lên nhìn tấm thiệp trong tay Thiệu Quan
"nhà họ Bùi.... "
"để đó rồi ra ngoài "
Thiệu Quan nhanh chóng để tấm thiệp như trước mặt Lăng Vĩ Đình rồi quau người bước rời khỏi
Lăng Vĩ Đình tay cầm tấm thiệp đọc xơ qua rồi nắm chặt tắm thiệp đến biến dạng anh trong lòng suy nghĩ gì đó rồi miệng khẽ nhếch lên đến lạnh người
Tại một nơi khác trong khu biệt thự nhà họ Bùi đang đầy ắp niềm vui
ba của Bùi Minh Trực dù ốm nhưng vẫn vui vẻ nhìn đứa con trai xa nhà năm năm... ông ôm chặt đứa con trai rồi nói
"thằng con này đúng là ba bệnh mày mới về mà "
Bùi Minh Trực trong lòng cũng rất vui nhìn người ba của mình già đi nhiều
"con về rồi con sẽ giúp ba mọi việc về sau của công ty "
hai cha con mới gặp nhau đã nói rất nhiều chuyện vui vẻ.... đằng xa Tiểu Vi và Vĩ Vĩ đang ôm nhau nhìn về gia đình của Bùi Minh Trực... Tiểu Vi cô nở nụ cười nhẹ trong lòng không khỏi ngưỡng mộ vì từ lúc cô rời đi không nói một lời với gia đình thì cô cũng rất hối tiếc
Bùi Minh Trực đột nhiên kêu Tiểu vi khiến cô giật mình
"Tiểu Vi em có muốn về nhà một chuyến không "
Tiểu Vi im lặng một lúc rồi nhìn đứa con rồi nói
"có... em rất muốn về nhưng không biết ba mẹ có trách người con bất hiếu này không "
Bùi Minh Trực không nói gì hơn chỉ mỉm cười rồi dẫn cô đến chiếc xe
"đi thôi... về nhà em"
Tiểu Vi cùng Vĩ Vĩ ôm nhau đi vào chiếc xe... Bùi Minh Trực và cô nhìn nhau rồi Tiểu Vi thở nhẹ nói
"cảm ơn anh Minh Trực em đã làm phiền anh nhiều rồi "
Bùi Minh Trực im lặng lái xe..... được một lúc sau thì cuối cùng cũng đã đến nơi....
Hạ Gia
bên ngoài Hạ gia một người trung tuổi đang tưới cây bỗng thấy Tiểu Vi liền ngạc nhiên vội vàng chạy ra ngoài cửa vui vẻ với đôi mắt có tầng sương trắng như chuẩn bị khóc
"Tiểu thư.... cuối cùng Tiểu thư cũng đã về rồi"
Tiểu Vi ngạc nhiên khi có người vẫn đang mong mình trở về... đôi mắt cô bắt đầu ứa lệ
"Dì Trương.....dì vẫn còn nhớ cháu "
Bà Trương cuối cùng cũng đã rơi nước mắt hạnh phúc bà rất vui vẻ khi gặp cô
"Tiểu Thư người về rồi thì tốt.... bà chủ rất là nhớ người đó "
Tiểu Vi thắc mắc sao bà Trương chỉ nhắc tới mình mẹ của cô... ba của cô đâu
"Dì Trương vậy ba của cháu đâu.... "