Lệ nhi tiến lại chỗ hai người, nhẹ nhàng cười cười rồi đặt khay chè sen xuống, đặt lên chiếc bàn gần đó rồi quay qua phía hai người nói
-tới đây đi, tôi nấu chè sen ngon lắm đó
Nghe vậy thì cả Dương Vũ và Quảng Viễn chân nhân đều tiến lại, ngửi một mùi hương thôi đã như vậy thì không cần nói, chắc chắn vị cũng rất tuyệt
Đầu tiên là Dương Vũ, cầm chiếc thìa lên khuấy đều cho nước cốt dừa đều ra, mùi hương một lần nữa bay vào mũi hắn, rất ngọt ngào, y như nhan sắc của Lệ nhi vậy, múc một thìa nhỏ lên thổi thôi rồi đưa vào miệng, một cảm giác thanh nhã tràn đầy trong trí tưởng tượng của hắn, vị ngọt thanh của nước cốt dừa cộng với mùi hương thanh thanh của hạt sen thật sự đã làm cho hắn thoải mái, bộ mặt làm ra tư thái hưởng thụ
Quảng Viễn chân nhân thấy hắn như vậy thì lắc lắc đầu ngán ngẩm, thật sự là chẳng có một chút phong thái của thiên sư nhân gian, thấy một hồi lâu mà hắn còn hưởng thụ như vậy thì mới khẽ giọng nói
-Dương tiểu đồ, Dương tiểu đồ....hãy giữ lấy phong thái đạo gia
Dương Vũ nghe ông ta nói vậy thì có chút giật mình, thế nhưng vẫn cười hề hề, Quảng Viễn chân nhân cũng thật sự hết nói với hắn, nhưng vì nghĩ là một tên trẻ tuổi nên cũng tặc lưỡi cho qua
Cách đó không xa, Ngọc tiên cô vẫn đứng trên một ngọn cây cao hướng mắt về phía đạo quan, bên cạnh còn có một nhân ảnh mặc áo choàng dài, cả khuôn mặt bị chiếc mũ chùm đằng sau che khuất, đang lơ lửng trên không trung đứng cạnh tiên cô thì khẽ cất giọng nói
-tiên cô, người đó....
Tiên cô vẫn làm bộ dáng lạnh nhạt, cũng chỉ hời hợt trả lời
-ta đoán đến tám phần lá đúng, chỉ là bây giờ còn quá xớm, là hoạ hay là phúc thật chất đến ta còn không tính ra
Nhân ảnh kia nghe vậy thì cũng chỉ biết im lặng, nhìn tiên cô thì thấy người đang có vẻ rất trầm tư thì cũng không muốn quấy rầy thêm liền cáo lui, thấy vậy thì tiên cô ra hiệu ngừng lại một chút khẽ nói
-thông báo đến thất đại phái, ta đã tìm được tung tích của Huyết xích quỷ vương
Tên kia không dám chậm chễ liễn bay đi rồi biến mất trong không trung, một lúc sau thì tiên cô cũng hoá thành một làn quỷ khí rồi biến mất
Trong đạo quán kia thì Dương Vũ cũng đã cảm thấy thoả mãn, liền đề nghị Quảng Viễn chân nhân thực hiện thử một lần bát quang lưỡng hợp tru tà quang, Vì chưa thể thuộc hết ấn chú cho nên Quảng Viễn chân nhân mới nói rằng việc này cứ để tới ngày mai, dĩ nhiên là không thể một chốc một lát mà có thể hoàn thành việc này cho nên Dương Vũ cũng không cố kị, đêm hôm đoa quyết định ở lại đạo quán vì đường về quán trọ khá xa
Tối hôm đó Lệ nhi lại trổ tài nấu nướng, ba người ăn uống rất vui vẻ, Dương Vũ còn có cơ hội luận đạo cùng Quảng Viễn chân nhân, thực sự là đã làm cho hắn ngộ ra được rất nhiều điều, không những là pháp thuật, còn có cả những chuyện thế nhân khó nói. Đúng là gừng càng già càng cay
Đến gần nửa đêm thì cũng đã thấy hơi mệt mỏi cho nên Quảng Viễn chân nhân cáo lui trước, để mặc Dương Vũ toạ thiền ở đại điện, thực chất đối với con người Dương Vũ thì việc ngồi thiền còn khó hơn là tróc quỷ, chỉ được gần một tuần nhang là hắn đã không thể chịu nổi, đứng bật dậy chạy ra ngoài tham thú, thấy ở gian nhà gần đó Lệ nhi vẫn còn đang ngồi thì tò mò tiến lại hỏi
-cô chưa ngủ sao
Bất chợt tiếng gọi đó làm Lệ nhi giật mình, khẽ lùi ra sau một chút thì thấy người đó chính là Dương Vũ thì mới bình ổn trở lại, khẽ gật gật đầu, Dương Vũ thấy vậy liền không cố kị mà ngồi cạnh cô, nhưng lại sợ cô nghĩ rằng mình có ý sấu cho nên lại nói
-cũng đã gần giờ tý rồi, chẳng lẽ cô không định ngủ sao
Lệ nhi nghe vậy thì có chút buồn bã, khẽ cúi đầu như thể giấu đi cảm xúc của bản thân, chỉ thấy nàng đang đưa tay lên lau mắt, một lúc sau mới nói
-tôi...là tôi nhớ mẹ tôi
Như nhớ lại điều gì đó rất quan trọng. Dương Vũ mới nhìn sang Lệ nhi với ánh mắt rất đồng cảm, thật sự chuyện của mẹ cô thì hắn cũng đã gặp qua rất nhiều, con người bị nhiễm thi khí Sẽ trở thành hành thi, nhưng quả thực chuyện này không giống với việc hàng ma vệ đạo mà còn là tình mẫu tử, Hơn nữa hai mẹ con họ từ nhỏ đã nương tựa nhau mà sống, bây giờ chỉ còn lại mình Lệ nhi, lại còn phải chịu những lời lẽ thua thiệt từ bên ngoài quả là một thời gian cực kì gian nan đối với cô, nhưng nghĩ đến người thì cũng nghĩ đến mình, từ nhỏ hắn đã sống cùng sư thái, không biết được tình mẫu tử là gì cũng không biết được mình la con của ai, chính vì thế những chuyện như thế này hắn cũng có đôi chút làm hắn bận tâm, nhưng vì là nam nhi cho nên không bao giờ biểu lộ ra ngoài, chỉ nghĩ rằng sau này có cơ hội sẽ trở lại nhận mặt cha mẹ mình, để cũng có được kể cả một lần gọi hai tiếng cha mẹ
Nhìn thấy Lệ nhi như vậy thì hắn cũng chẳng biết an ủi làm sao cho phải, hắn là cô nhi, chẳng lẽ lại đem chuyện của mình ra để an ủi người ta.nghĩ nghĩ một hồi mà chẳng có cách gì phù hợp nên đành hỏi
-cô nói mẹ cô vẫn còn đang trong đạo quán này, có thể đưa tôi đi xem được không?
Lệ nhi dường như không muốn, nhưng nghĩ điều gì đó rồi khẽ gật gật đầu ra hiệu đi theo nàng
Đi hết một dãy hành lang ra đến hậu viện thì đi tới trước một căn phong cũ kĩ, bên ngoài cửa còn dán một lá bùa đỏ chói, đích thị ẩn khí phù của võ đang, nhìn qua thì cũng không có gì đặc biệt thế nhưng lại làm từ chính máu của Quảng Viễn chân nhân, xem chừng là để không có tà vật nào có thể lại gần
Lệ nhi bước tới khẽ mở cánh cửa, bên trong một mùi thi khí bất ngờ ập ra trước mặt của Dương Vũ, biết chắc chắn là nguồn thi khí này là của mẹ Lệ nhi nên cũng không dám nhiều lời, rút từ trong túi ra một cây tam sắc đăng thắp sáng rồi từ từ hai người tiến vào trong, căn phòng này cũng chỉ là một căn phòng nhỏ, hai người bước vào thì chỉ thấy một bộ bàn ghế, bên trong có một chiếc giường kê sát vách, ánh nến cũng chỉ về đó chứng tỏ là Quảng Viễn chân nhân đã đặt mẹ Lệ nhi ở trên giường, biết vậy nhưng Dương Vũ cũng không dám lỗ mãng, đợi cho Lệ nhi đi trước rồi mới dám theo sau
Tới bên cạnh giường thì mùi thi khí càng nồng đậm, ánh nến trên tay Dương Vũ cũng càng cháy gay gắt hơn làm hiện ra một thi thể của nữ nhân, bộ dáng cũng đã ngoài sáu mươi, da thịt trên người đã héo khô để lộ ra hai tròng mắt lồi ra bên ngoài, từ trong miệng còn mọc ra hai chiếc nanh rất dài, phía mi tâm còn điểm một vết son, nhìn quan thì Dương Vũ cũng nhận ra đó là ấn chú mà Quảng Viễn chân nhân đã hạ lên để giữ yên cái sác này, nhưng thế này chẳng lẽ hồn phách bà ta vẫn ở trogn bản thể sao
Lệ nhi vừa nhìn thấy cái thây khô kia thì vội quỳ sụp xuống khóc lóc, cũng chỉ nói mấy lời tiếc thương cho người mẹ đã mất, Dương Vũ đứng một bên im lặng nhìn vì hắn cũng chẳng biết phải nói gì, hơn nữa đây cũng là mẹ của người ta nên hắn cũng chẳng thể đau buồn thay cho Lệ nhi, cứ để nàng khóc lóc một chút rồi sau đó tính tiếp
Một hồi lâu sau mà vẫn không thấy nàng có chút bình thản thì Dương Vũ có vẻ nóng lòng, không những vì chuyện hồn phách của thi thể kia chưa rời đi mà còn vì sợ nàng sau khi ở đây lâu, thi khí nhiễm vào cơ thể tuy không nhiều đến nỗi khiến nàng trở thành hành thi thế nhưng rất dễ gây ra bệnh tật hay chí ít cũng gặp sự sui sẻo cho nên có ý định thúc giục. Nhưng đúng lúc đó thì nàng cũng ngừng khóc, quay qua Dương Vũ sụt sùi
-anh...anh...có thể cứu mẹ tôi không
Cứu, vẫn là muốn cứu bà ấy, việc này hắn cũng đã nghĩ tới, thế nhưng không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy nàng vẫn giữ ý định cứu mẹ mình, việc này cũng không có gì khó hiểu thế nhưng Dương Vũ nghĩ nàng đã ở cùng Quảng Viễn chân nhân lâu như vậy chẳng lẽ ông ta không nói điều này với nàng. Tuy việc này là khó sử nhưng cũng vẫn phải nói cho nàng biết
-thật sự mẹ cô đã chết, đã chết cách đây ba năm rồi cô hiểu không, thọ nguyên cũng đã cạn rồi, thực là vô phương cứu chữa
Lệ nhi bị một câu này của hắn làm cho xúc động mãnh liệt, cho dù nàng cũng biết là người chết không thể sống lại thế nhưng đó cũng là người thân duy nhất của nàng, Dương Vũ thấy nàng phải đau khổ như vậy thì cũng không đành lòng, thở dài nói
-tôi không thể cứu mẹ của cô, nhưng ta có thể cho cô gặp mẹ cô lần cuối