• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người bọn họ ai cũng biết hắn định làm điều gì, tiểu Nguyệt đến bây giờ đã không kìm được nước mắt mà quay mặt đi chỗ khác, nàng thực sự là không muốn thấy cái cảnh này một chút nào nữa, Lệ nhi và Thu Linh cũng giống như nàng ta, thế nhưng Thu Linh vẫn là cứng rắn hơn một chút, đi lên mà ấp úng nói 

-không..không còn cách nào sao?

Dương Vũ chỉ khẽ lắc đầu 

-oán khí của nó quá nặng, hơn nữa đã hấp thụ một lực lượng yêu khí đã mấy năm, không thể siêu độ được nữa!

Cũng đành vậy, Thu Linh chẳng còn cách nào nên đành im lặng, đi qua vỗ vai tiểu Nguyệt mà an ủi cổ vài câu, thực chất thì ai cũng hiểu chức trách của Dương Vũ, không ai trách cứ hắn, chỉ là điều này…

Dương Vũ tiến lên phía trước một chút, cánh tay run run là đưa lá phù lên, chưa bao giờ hắn đọc chú mà tâm trạng tồi tệ như lúc này, và cũng chưa bao giờ hắn ước hắn được làm một người bình thường chứ không phải là pháp sư diệt ma như lúc này, quỷ anh kia thấy hắn tiến tới thì không phản ứng, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt của một đứa trẻ tội nghiệp, có vẻ như nó cũng biết được mình sắp phải đối mặt với cái gì, “chạy đi, chạy hết sức đi, tại sao đến bây giờ ngươi lại không chạy “ Dương Vũ cay đắng mà thở hắt ra một hơi, người mẹ kia vẫn giữ cái nét mặt thẫn thờ nhưng vòng tay vẫn ôm chặt con mình mà dấu vào trong lòng, trong miệng lục cục ra mấy chữ 

-đừng…đừng giết con ta …đừng giết con ta 

Tự thấy bản thân mình quá yếu lòng, tại sao bản thân hắn lúc này lại ủy mị như vậy? Dương Vũ đành cắn răng tự nhủ bản thân mình rằng không hề nghe thấy bất kì điều gì, cũng không nhìn thấy bất kì cái gì, cái duy nhất hắn thấy chỉ là tà vật, và điều quan trọng nhất bây giờ là phải tiêu diệt nó, hắn nhắm mắt, trong miệng lẩm nhẩm đọc chú, hai tay bắt ấn rồi đánh về phía quỷ anh kia, thế nhưng ngay trong khoảnh khắc đó trong không gian vang đến một giọng nói quen thuộc của một nữ nhân 

-ngươi tính giết nó thật sao?

Dương Vũ liền khựng lại, nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy xuất hiện bất kì một ai, chẳng lẽ hắn nghe nhầm, thế nhưng giọng nói này rất quen thuộc, chưa kịp lên tiếng thì giọng nói kia lại vang lên 

-ngươi giết nó vì nó làm điều ác, hay chỉ đơn thuần là làm đúng những gì mà một pháp sư sẽ làm?

Đến bây giờ thì hắn mới nhận ra được giọng nói này, chính là Ngọc tiên cô, có chút sững sờ nhưng lập tức lấy lại tâm trạng, biết rằng người cách đây có vẻ rất xa, cũng không biết được đã dùng cách nào để nói chuyện với hắn nhưng hắn vẫn phải trả lời 

-nó đã giết quá nhiều người, dĩ nhiên phải tiêu diệt nó 

-vậy trong chuyện này, là nó sai sao?

Tiên cô lại lạnh nhạt hỏi 

Dương Vũ nghe tới một câu này thì tâm trạng lại trùng xuống, đúng, là nó sai, thế nhưng nó cũng chỉ là đang bảo vệ mẹ nó, nếu như nó không chịu nghe lời sai khiến của tên quỷ thủ kia thì chắc đến bây giờ đã không có cảnh mẫu tử tình thâm này, thấy hắn không trả lời nên tiên cô lại nói 

-đúng sai chân giả phải nhìn từ hai phía, tạo hóa vô cực, ngươi chưa thể nào định đoạt được khi chỉ nhìn bằng cặp mắt của ngươi đâu.

-vậy người có cách vẹn cả đôi đường?

Dương Vũ thốt lên, hắn chợt nhận ra rằng tiên cô đang giúp hắn giải quyết vấn đề nan giải này, đám người tiểu Nguyệt và Lệ nhi thấy hắn độc thoại một mình thì có phần khó hiểu, đang định hỏi thì hắn lại ra dấu kêu các nàng yên lặng, Ngọc tiên cô biết hắn cũng đã hiểu được vấn đề cho nên cũng không vòng vo, trực tiếp đề nghị 

-quỷ anh đó cứ giao cho ta, ta sẽ khiến nó tiêu trừ nghiệp lực, còn về phần người mẹ kia thì ngươi siêu độ đi

Dương Vũ tuy không biết tại sao tiên cô lại làm như vậy thế nhưng chuyện này có lẽ cũng ổn thỏa, với pháp lực của người có lẽ chỉ cần ba tháng có thể tiêu trừ sạch oán niệm của quỷ anh này, thế nhưng hắn vẫn còn có điều thắc mắc 

-thiếu phụ kia đã thiếu mất tam hồn, làm sao mà có thể siêu độ được đây?

Tiên cô liền trả lời 

-nhìn ra sau lưng ngươi đi 

Theo lời tiên cô, hắn cũng quay ra nhưng cả mảnh sân chỉ còn lại những mảnh vỡ vụn của cây đại đao mà tên quỷ thủ để lại, thế nhưng chợt hắn nghĩ ra điều gì, tiến lại phía dó rồi cầm lên một mảnh, thấy lưỡi đao trong suốt, trong đó còn ẩn hiện một luồng khí đỏ tươi, không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp dán lên đó một lá bùa, điểm ngón trỏ và ngón giữa lên đó mà đọc chú, vừa dứt thì từ trong lá bùa ồ ạt những luồng khí bau ra, Dương Vũ thấy vậy thì khẽ mỉm cười, nhặt nốt mấy mảnh còn lại trên mặt đất rồi làm tương tự, một lúc sau mấy luồng khói trắng kia từ từ hóa thành hình dạng của nữ nhân, ai nấy cũng hết sức tiều tụy, thì ra tên quỷ thủ kia muốn bắt hồn họ để luyện thành hồn khí, như vậy không phải tốn tu vi để tu luyện mà hồn khí còn mang oán khí của người bị bắt hồn, có khi còn mạnh hơn là tự thân tu luyện. ba người nữ kia thấy một đám quỷ hiện lên thì lập tức sợ hãi mà nép vào nhau, thế nhưng Dương Vũ liền lên tiếng 

-đừng sợ, này, Thu Linh, cô lên đây xem có nhận ra ai trong chỗ này không?

Thu Linh tuy có vẻ ái ngại nhưng có Dương Vũ đứng đó nên cũng liều lĩnh mà đi lên, vừa tới thì kinh hoàng nhận ra toàn là những gương mặt quen thuộc 

-Hà Tú, Tuệ Linh, còn có cả Lí Dĩnh, chính là người mà sáng nay thiệt mạng đó 

Nàng Nói, tay chỉ về một vong hồn đứng phía sau cùng, Dương Vũ liền gật đầu, lại nói với đám du hồn kia 

-các vị phải chịu khổ, tới âm ty ắt có thiện báo, riêng Lí Dĩnh mới chết sáng nay nên tôi sẽ đưa cô về gặp gia đình lần cuối, còn lại tôi sẽ siêu độ cho mọi người 

Ngước mặt tìm kiếm xung quanh, bất chợt hắn thấy được một gương mặt quen thuộc, tuy hơi hốc hác nhưng chính đó là người thiếu phụ kia, tiến lại dùng một lá phù thu cô ta vào trong, đặt vào trong người rồi quay lại phía chỗ hai mẹ con quỷ kia, thế nhưng vừa quay ra đã không thấy quỷ anh đâu, người thiếu phụ kia thì đang mê man trên mặt đất, hỏi mấy người Lệ nhi thì bọn họ cũng nói không biết vì không để ý, Dương Vũ cũng chỉ biết thở dài ra một hơi, đặt lá phù lên trước ngực của thiếu phụ kia, từ trong lá phù một luồng hắc khí dần dần thoát ra, như là tìm được vật chủ, nó lập tức chui vào trong người thiếu phụ kia, lúc này Dương Vũ mới đỡ bà ta dậy, ấn lên hai bên thái dương một cái để giúp bà ta tỉnh lại nhanh hơn, người phụ nữ này một lúc sau cũng tỉnh lại, câu đầu tiên mà bà ta hỏi cũng chính là “con của ta đâu”, Dương Vũ cũng chỉ biết thuật lại tình hình rằng Ngọc tiên cô sẽ lo cho con bà ta, khuyên bà ta không nên lo lắng mà chấp nhận cho hắn siêu độ, tuy rằng đau lòng thế nhưng bà ta vẫn mỉm cười vì biết ít nhất con bà vẫn an toàn, đi từng bước lê thê tới chỗ đám vong hồn kia, Dương Vũ cũng tiến lại, một tay lấy ra một nắm tiền giấy vung lên không trung, một tay lắc chuông kinh hồn 

“trần quy về trần

Địa tại về địa

Âm dương xoay chuyển

Nhân quả tuần hoàn

Dương quang che lấp

Địa ngục mở đường

Đầu trâu mặt ngựa

Tức tốc dẫn lối”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK