• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nghe Dương Vũ nhắc tới chuyện này thì tiểu Nguyệt cùng Lệ nhi đã đoán đến tám phần hắn tính làm điều gì, thế nhưng vì có sư phụ cùng sư huynh hắn ở đó cho nên không dám nói lời can ngăn, trong lòng mỗi người đều dâng lên những cảm xúc sợ hãi, sợ phải mất đi hắn một lần nữa 

Đằng Thanh đến lúc này mới lên tiếng 

-huynh là xà tinh, có thể xuống đó thám thính 

-huynh đúng là xà tinh, chính vì thế yêu khí rất mạnh, nếu bế khí cũng đồng nghĩa với việc thứ tà vật đó có thể kết liễu huynh chỉ trong vòng nháy mắt, mà nếu như không phát hiện ra huynh đi nữa thì huynh cũng vô pháp mà nhìn thấu chân thân của nó 

Dương Vũ lắc đầu giải thích, đến lúc này thì Đằng Thanh cũng không nhiều lời nữa, điều hắn nói đúng là sự thực, việc này còn nguy hiểm hơn rất nhiều vì thực lực của kẻ thù là bao nhiêu bọn họ cũng chưa biết, nhưng với những gì đã sảy ra thì cũng chắc tới tám phần là không phải dạng vừa, suy nghĩ một hồi thì cũng chỉ còn lại cách mà Dương Vũ đã nói, thế nhưng chợt Thanh Trường như nghĩ ra điều gì đó rất hệ trọng 

-đệ thử nói xem, lúc đó nó có thể thu hồn phách của nàng ta rất dễ dàng, tại sao lại không nhân cơ hội đó mà giết đệ.

Một câu nói này như làm Dương Vũ như có chút ngẩn người, đúng, từ lúc hắn bắt đầu câu hồn thì chắc chắn thứ đó cũng đã biết, thế nhưng tại sao lại để cho nàng ta có thể để tàn niệm của nàng ta trốn thoát, và tại sao hắn có thể dễ dàng phá bỏ quy hồn chú của hắn mà không nhân cơ hội đó giết quách hắn cho rồi đi, việc này đúng thực là không đơn giản như hắn nghĩ, lúc này liễu giao sư thái lại tiếp nối 

-rất có thể vì thứ đó muốn chúng ta tới tìm thứ đó một lần nữa, hoặc có thể thứ đó muốn nhắc nhở rằng chúng ta không phải đối thủ của nó, muốn chúng ta rời đi 

-khả năng kia không có, vì nếu như vậy hắn phải gây một chút thương tổn lên con mới phải, ít nhất phải để con biết hắn mạnh cỡ nào 

Dương Vũ nói, lại có chút vuốt cằm 

-cũng có thể đó là một cái bẫy 

Lời này không phải của một ai trong số mấy người họ mà chính là từ Thu Linh, từ lúc mấy người kia đến tới bây giờ nàng mới dám nói điều này, dĩ nhiên không phải là nói đùa nên nàng liền giải thích 

-có thể đó là kế dẫn dụ mọi người tới, và nếu như vậy bọn chúng có thể một lần thu lưới một mẻ 

-ở đây có chỗ tới lượt cô nói sao?

Liễu giao sư thái lộ rõ vẻ khó chịu, liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía nàng, trong thoáng chốc Thu Linh liền cảm giác được sự lạnh gáy, lùi về phía sau hai bước, thế nhưng sau khi sư thái nhìn lại về hướng Dương Vũ thì lại thở dài một hơi 

-suy cho cùng lời cô ta nói cũng đúng, việc này quả là không đơn giản 

Thế nhưng trái ngược với sự lo lắng của sư thái, Dương Vũ vẫn còn tâm trạng đùa cợt, khẽ tủm tỉm cười 

-sư phụ, người sợ sao?

Nói song liền chạy ra phía xa vì hắn biết nếu lỡ chọc giận người thì một trận đòn roi là không thể tránh khỏi, tuy nhiên sư thái vẫn giữ lại sự điềm đạm, khẽ vung phất trần mấy cái rồi nói

-cái tên nghịch tử ngươi, đến bao giờ mới chịu khôn lớn đây, việc gì cũng bộp chộp may mắn lần này phán quan không thèm gạch tên ngươi khỏi sổ sinh tử mà làm như mình là bất diệt sao 

Nói song lại nhắm mắt suy nghĩ, thấy sư phụ mình hôm nay tính tình trở nên điềm đạm như vậy thì Dương Vũ thật sự có đôi phần khó hiểu, lại tiến đến gần, lúc này sư thái lại nói 

-ta thật không nghĩ ra kẻ đứng đằng sau truyện này thực lực có thể lớn tới cỡ nào, mục đích của hắn chắc chắn cũng không phải nhỏ 

Mấy người họ còn nói chuyện rôm rả đến một lúc sau, cuối cùng thống nhất lại là việc ngồi đây đoán già đoán non cũng không phải là cách, gộp mấy người bọn họ lại thì thực lực cũng chẳng mấy thứ có thể địch nổi, quyết định rằng đêm nay sẽ tới khúc sông đó một lần nữa 

Trời vừa tối, bốn người Đằng Thanh, Dương Vũ, Thanh Trường cùng liễu giao sư thái đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa tính rời đi thì tiểu Nguyệt cùng Lệ nhi cũng muốn đi theo, tuy nhiên việc này không giống như những lần trước, rất có thể ở đó đã chuẩn bị sẵn mai phục đợi bọn họ tới, lúc đó nói không chừng lo giữ mạng còn không song, ai rảnh tay mà mà chiếu cố được bọn họ. nói một hồi nhưng hai người họ vẫn không chịu nghe, vẫn là tiểu Nguyệt nhất quyết đòi đi cho bằng được, đến lúc này liễu giao sư thái lại phải ra tay, kéo bọn họ vào trong phòng, nói vài ba câu rồi đi ra, thấy họ liền thay đổi thái độ, nhất là tiểu Nguyệt không còn cứng đầu nữa, đúng là chỉ có nữ nhi mới có thể hiểu được nhau, tuy nhiên Dương Vũ cũng có chút hiếu kì, gặng hỏi mãi sư thái mới nhàn nhạt đáp

-không nói gì nhiều, chỉ nói nếu như không muốn ta giết ngươi thì cứ ngoan ngoãn ở nhà đi 

Nói rồi liền lập tức bước đi, Dương Vũ trợt trong lòng như muốn vỡ toang thành từng mảnh, dẫu biết câu nói của sư phụ hắn chỉ là nửa đùa nửa thật nhưng có cần quá đáng tới vậy không, đang tính bước đi thì Đằng Thanh kêu hắn lại, đưa tới trước mặt hắn hắc hạo diệt thần châm, cuối cùng vật cũng về lại chủ, Dương Vũ có chút háo hức cầm lên rồi cảm nhận, thời khắc trong huyệt động kia hắn chưa từng nghĩ sẽ được cầm lại thứ này một lần nữa, thực là có chút vui sướng, từ từ phóng thích cương khí vào thần trâm, chỉ thấy trên thân liền rung lên một hồi rồi lại trở lại như thường, trong lòng Dương Vũ hào hứng lại nổi lên “cuối cùng vẫn nhận ra ta là chủ của ngươi”

Nhìn lại thấy sư thái đã đi ra ngoài cổng cho nên vội chạy theo, suy nghĩ có chút gì đó không ổn thỏa thì lại quay qua nói với Đằng Thanh 

-hay huynh ở lại trông giữ các nàng ấy, tránh đệ họ lẻn theo chúng ta, hơn nữa nếu có bất trắc gì thì cũng kịp thời mà ứng phó 

Đằng Thanh suy nghĩ thấy hợp lí liền gật đầu đồng ý, không quên nói thêm 

-nếu như gặp bất trắc thì nhớ kích hoạt hồn ấn, ta sẽ tới ứng cứu 

Dương Vũ cũng tỏ ra đồng ý rồi lập tức rời đi, tiểu Nguyệt đứng nhìn theo một hồi thì trong lòng có chút trùng xuống “vậy mà hắn cũng nhìn ra” 

Mấy người Dương Vũ đi một hồi theo sự chỉ dẫn của hắn thì cũng đến được bờ sông, cũng giống như Dương Vũ, liễu giao sư thái cùng Thanh Trường vẫn chỉ cảm nhận được một chút yêu khí nhè nhẹ, nhìn ngang nhìn dọc một hồi với ánh mắt đề phòng, sau khi không thấy có sự bất thường thì mới quyết định tác pháp. Ba người ngồi lại đối diện với nhau thành một hình tam giác, ở giữa đặt một cái lư đồng thắp lên ba nén nhang, Dương Vũ sẽ là người xuất ra nguyên thần bởi vì hắn đang bị thương, nếu như để một trong hai người kia làm việc này thì khi gặp bất trắc với cơ thể đầy vết thương của hắn sẽ khó lòng mà ứng phó, vẫn là để cho họ trợ trận sẽ an toàn hơn, từ trong miệng niệm chú, Dương Vũ khẽ mở mắt ra rồi hòa vào trong làn khói của mấy nén nhang kia, từ từ xuất ra nguyên thần rời khỏi cơ thể 

Vì việc này rất tiêu hao pháp lực nên không thể chậm chễ, một mạch bay xuống tận đáy sông, cả một mảng nước đen kìn kịt, càng xuống sâu làn nước càng lạnh, Dương Vũ có thể cảm nhận thấy từng dòng yêu khí chảy qua thân thể, cảm thấy hơi khó chịu nhưng còn ở trong mức chịu đựng, vì dưới đáy sông lúc này không có lấy một tia sáng nên chỉ có thể lướt theo làn yêu khí kia mà tìm kiếm, một lúc sau thì hắn tự nhiên khựng lại, cảm nhận trước mặt có một vật thể gì đó, nói cách khác hắn đã cảm nhận được chính thứ đó là ngọn nguồn của dòng yêu khí kia, tính tiến lại một chút để có thể xem xét thật kĩ thì thứ đó chợt phát ra tiếng nói 

-ngươi đã đến rồi sao

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK