đúng lúc này thì Thanh Trường và Đằng Thanh cũng chạy tới, cả ba người quan sát qua một lượt đứa bé kia mà đánh giá, đều cùng một suy luận, chính sác đó là một quỷ anh, loại quỷ này có thể vừa mới sinh ra đã đột tử chết, hoặc có thể vì bị cha mẹ bỏ rơi chết bờ chết bụi cho nên oán khí rất nặng, thường thì thứ này trên dương gian không hiếm, thế nhưng phần đông đều là bị người của âm ty đến bắt đi kịp thời, đa số là được cho đi luân hồi, số còn lại thì đều cho làm mấy chức vụ sai vặt, đợi đến khi dương thọ đã tận thì cũng sẽ được chuyển đến điện của tần quảng vương, nhận bù đắp nếu như bị thiệt hại ở dương trần rồi cũng sẽ đi đầu thai, tuy nói như vậy nhưng có một số vì oán khí quá nặng, hận người đã bỏ rơi mình nên có thể quay lại trả thù họ, sau vì sợ chịu đại hình nên trốn tránh người của âm ty, trở thành những con quỷ anh.
Dương Vũ tỷ mỉ đánh giá, khí tức của con quỷ anh này lởn vởn quanh thân đều là hắc khí, chứng tỏ tu vi đã không thấp, thế nhưng hắn càng bất ngờ hơn ở một điểm nữa “sao có thể…?”
Thế nhưng chưa đợi ba người họ động thủ, con anh sát kia đã bay vào, hai tay tích tụ quỷ khí ý đồ muốn chiếm thượng phong, Dương Vũ trong một khoảnh khắc như không kịp né tránh, may mắn có Đằng Thanh đứng bên cạnh kéo hắn sang một bên, chỉ thấy phía say lưng hắn ở phía thân cây in hằn lên năm vết cào sâu hoắm, thấy vậy Dương Vũ trong lòng khẽ động, không thể ngờ thân thủ của nó lại có thể nhanh tới như vậy, đòn đánh cũng hết sức chính sác, không nói một lời liền rút ra hắc hạo diệt thần châm lao vào công kích, thấy vậy Đằng Thanh cũng rút ra đoản kiếm lăng không bay tới, Thanh Trường cũng không do dự rút ra đả thần tiên vây công quỷ anh.
Cả ba người đồng loạt tiến đánh, người đâm, người chém, thế nhưng càng đánh thì thân thủ của quỷ anh lại càng nhanh, lướt đi trước mặt ba người y như một cơn gió, cứ mỗi lần ba người định tung chiêu thì đã thấy nó xuất hiện ở một vị trí khác, cư nhiên khuôn mặt không tồn tại ngũ quan mà có thể phát ra tiếng cười sằng sặc
Thấy đây không phải là cách, cả ba người đều dừng lại không thi triển chiêu thức, lúc này Dương Vũ mới nói với Đằng Thanh
-huynh còn nhớ trò bịt mắt bắt dê hồi nhỏ huynh thường chơi với đệ không?
Đằng Thanh quay qua nhìn hắn, trong phút chốc như nhớ ra điều gì liền nhắm mắt lại, Dương Vũ thấy vậy thì khẽ mỉm cười cũng nhắm mắt, Thanh Trường thấy như vậy thì có đôi phần khó hiểu, đối thủ thân thủ đã nhanh như vậy, hai mắt đang mở mà còn không nhìn ra hành động thì làm sao nhắm mắt có thể đối phó lại đây, thế nhưng chưa kịp hỏi thì quỷ anh kia đã nhào người lên tấn công, Thanh Trường vội vung đả thần tiên mà đánh tới, vô dụng, đòn đánh chưa tới nơi mà quỷ anh đã biến ảo ra hướng phía sau lưng hai người Dương Vũ và Đằng Thanh, được đà nó nhảy lên một cái, hai tay vận chuyển quỷ lực mà đánh tới, Thanh Trường vừa kịp quay đầu nhìn lại thì đã thấy nó chỉ còn cách hai người họ chưa đến một tấc, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực chỉ kịp hét lên một tiếng
-cẩn thận
Thế nhưng hai người họ vẫn nhắm mắt một cách bình thản, khi đòn đánh của con quỷ anh kia đã chạm sát vào họ thì hai người mới nghiêng đầu né chánh, con quỷ anh kia biết mình đã bị lừa nên vội vàng thu người lại ý định biến ảnh qua hướng khác nhưng không thể ngờ Đằng Thanh đã túm lấy một tay của nó, Dương Vũ cũng vừa kịp quay người lại rồi dùng hắc hạo diệt thần châm hết sức đập thẳng lên đỉnh đầu nó một nhát, ngay lập tức bàn tay có cảm giác tê dại như vừa đánh phải một vật bằng kim loại, quỷ anh kia chịu một đòn này thì rống giận lên một hồi, Thanh Trường đang đứng đó thì có chút kinh ngạc, tính nhân cơ hội mà tận diệt, vội vã lao lên dơ cao đả thần tiên ý định đánh xuống, thế nhưng quỷ anh kia ngay lập tức cả cơ thể hóa thành một làn khói đen như ban đầu rồi bay đi mất, tuy nhiên cả ba người cũng không đuổi theo vì biết rằng với tốc độ của nó thì cũng vô pháp mà bắt giữ.
Nhìn theo hướng làn khói kia bay đi, Dương Vũ cộng với những chi tiết mà a Tam đã nói với hắn thì chắc chắn đến tám phần là nó sẽ bay về hướng của nhà họ Trang kia, khẽ thở hắt ra một hơi rồi thu lại hắc hạo diệt thần châm gọi lớn
-Thu Linh, Lệ nhi, hai người không sao chứ?
Thấy tình hình đã hết sự nguy hiểm thì cả hai nàng đang núp ở một bụi cỏ ven đường mới từ từ ngó đầu ra, chạy tới phía hắn hỏi han tình hình, sau khi biết chắc rằng họ đã không sao thì mới nhắc họ lập tức quay trở về
Đến nhà Lương bá thì thấy sư phụ hắn vẫn ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, thấy bọn họ đã trở về nên liền quay ra, lại quan sát thấy trên mặt Lệ nhi cùng Thu Linh toát lên một chút sợ hãi thì mới hỏi Dương Vũ
-có chuyện gì vậy?
Dương Vũ cũng tiến lại, uống vội một hớp nước rồi kể lại toàn bộ sự việc từ lúc trạm chán với quỷ anh kia, thế nhưng về việc hắn đã gặp Chung thiên sư thì hắn không nói, vì hắn cảm nhận được trong đây có điều gì đó thần bí, nếu ngài ta đã muốn dấu diếm thì mình cũng không nên để tiết lộ. liễu giao sư thái dù gì cũng là sư phụ của hắn, đã nuôi nấng hắn từ khi còn là một hài tử, chỉ cần nhìn xơ qua thì bà cũng biết mọi chuyện không chỉ đơn thuần là vậy thế nhưng vẫn làm bộ không quan tâm, lại nhắm mắt dưỡng thần
Lúc này Thu Linh mới tiến lại nhẹ giọng hỏi
-thứ ban nãy là gì vậy?
-là một quỷ anh
Dương Vũ trả lời, lại nhớ về con quỷ anh đó, trong lòng lại tràn đầy hồ nghi
-có một điều mà tôi đang nghĩ, những quỷ anh là hình thái quỷ hồn của những tiểu hài tử, nhưng trông nó không giống?
Thu Linh tuy vẫn còn sợ hãi, lúc mấy người họ còn đang giao đấu với con quỷ anh kia dù rằng tâm thần không thể bình tĩnh nhưng vẫn có đôi chút hiếu kì mà thỉnh thoảng vẫn hé mắt ra quan sát, nghe hắn nói như vậy thì nàng liền có sự thắc mắc
-có gì mà không giống, nó cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, có điều ngũ quan không có
Dương Vũ khẽ nhíu mày
-ý tôi nói là về những vết thương trên người nó, một đứa trẻ bình thường thì làm sao mà có được
Lại giải thích thêm
-hơn nữa cái yếm nó mặc trông rất sắc sảo, vốn dĩ nhà bình thường sẽ không có điều kiện cho con mình mặc một chiếc yếm đẹp như vậy, chỉ có thể một loại khả năng là nó là hài tử của một gia đình giàu có