Mục lục
VAN ANH NHẸ NHÀNG GIÚP TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********







Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Cho dù tổng giám đốc Đàm có muốn mang thù đi chăng nữa, nhưng cuối cùng thì anh vẫn không thể nào để cho chị gái mình bõ lỡ hạnh phúc cả đời được, vì vậy, buổi tiệc ở khách sạn ‘LLD’ bắt đầu được đưa vào tiến hành vô cùng thuận lợi. . . . . .



Cũng không ai biết Quý Kình Phàm định làm cái gì, nhưng vào mười hôm sau, tất cả người nhà họ Đàm, người của nhà họ Quý cùng giới truyền thông, đều nhận được lời mời của Quý Kình Phàm, mà lý do mời đến tham dự đó chính là đến tham dự tiệc cưới của anh và Đàm Tâm.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm và Đàm Tâm chỉ đăng ký kết hôn đơn giản, cho nên nhà họ Đàm và nhà họ Quý khi biết Quý Kình Phàm muốn bổ sung tiệc cưới thì rất vui mừng. . . .



Hạ Tử Du cũng cho rằng Quý Kình Phàm sử dụng chiêu này rất hay. . . . Phụ nữ ấy mà, đều thích sự vui mừng bất ngờ, hơn nữa Quý Kình Phàm và Đàm Tâm đang trong thời kỳ đặc biệt, tạo ra được một cơ hội như thế mới có thể nhanh chóng tóm lấy Đàm Tâm.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Vì vậy, Hạ Tử Du làm theo lời căn dặn của Quý Kình Phàm, gọi điện cho Đàm Tâm sớm một chút. . . . . .



Đàm Tâm vừa nghe thấy Hạ Tử Du muốn mời cô tham gia vào một buổi tiệc từ thiện thì có vẻ hơi nghi ngờ, “Hả, tham gia vào tiệc từ thiện? Ấy. . . . Trước giờ chị ít khi tham gia vào mấy cái này lắm, mà tại sao em tự nhiên lại muốn tổ chức bữa tiệc như vậy chứ, chuyện từ thiện không phải vẫn là do mẹ sắp xếp sao?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du giải thích, “Mẹ bảo là mẹ già rồi, sự nghiệp từ thiện không thể nào tiếp tục được nữa cho nên mẹ dự định giao nó lại cho em quản lý. . . . Chuyện tổ chức tiệc lần này là do mẹ muốn thử kiểm tra em đấy mà.” Nếu như dùng danh nghĩa của mẹ chồng tổ chức tiệc mà gọi cả chị Tâm tham gia, y theo tính tình của chị ấy trước kia, nhất định là chị ấy sẽ ngại nhàm chán mà không tham gia.




Quả nhiên phản ứng của Đàm Tâm y như Hạ Tử Du đã đoán, “Ây da, Tử Du à, chị không thích mấy cái vụ này đâu, chị có thế không. . . . . . ”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du lập tức cắt ngang lời của Đàm Tâm, “Không thể, chị phải tham gia. . . . . . Đây là lần đầu tiên em chủ trì một buổi tiệc từ thiện mà, ba mẹ và cả Dịch Khiêm cũng đều phải tham gia, đương nhiên là không thể thiếu chị được rồi . . . .Tin tức bên ngoài còn đồn thối hai chị chồng em dâu chúng ta bất hòa nữa đấy, chị cứ coi như là nể mặt em một chút đi, huống chi chuyện đi tham gia quay quảng cáo vào lần trước, em cũng giúp chị rồi còn gì, lần này chị không thể từ chối được!”



Hạ Tử Du cũng đã nói đến mức này rồi, Đàm Tâm đương nhiên là không thể cự tuyệt được nữa, cuối cùng gật đầu, “Thiệt là. . . Thôi cũng được!”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Ok, buổi tiệc diễn ra vào tối hôm kia, chị nhớ ăn mặc trang điểm cho xinh đẹp một chút đó nha!”



“Ừ.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






—————————————–



Chớp mắt một cái đã đến trưa ngày hôm kia, Đàm Tâm đang băn khoăn không biết nên mặc cái gì để xuất hiện trong buổi dạ tiệc.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quần áo của cô không ít, nhưng lễ phục lại không nhiều, lễ phục mặc để xuất hiện trong những buổi tiệc lại càng không nhiều, cũng không phải cô không có cơ hội để tham gia vào những buổi tiệc như thế, mà là cô không muốn tham gia, bởi vì mỗi một lần xuất hiện trong các buổi tiệc như vậy cô đều bị hỏi cùng một chủ đề bao giờ thì kết hôn vân vân. . . . Chắc là toàn ở sau lưng cô mà nói là cô đã già đầu rồi thế mà lại vẫn ở giá làm bà cô, cô nghe xong cảm thấy rất phiền phức đương nhiên là không muốn tham gia rồi.



Nhưng mà, hôm nay Hạ Tử Du đã hẹn trước và cô cũng đã đồng ý, dĩ nhiên là cần phải cẩn thận trọng cư xử rồi.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Nhìn mấy bộ lễ phục đơn giản treo trong tủ quần áo, Đàm Tâm bất đắc dĩ chọn lấy một bộ trong số đó ra mặc thử.



Đó là một chiếc váy dài chifon màu lam nhạt, phía trên còn đính pha lê hình hoa, mặc lên người mặc dù không được coi là cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà cũng không phải là khó nhìn, huống chi vóc dáng của cô cũng xem như ổn. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Xoay đi xoay lại trước gương hai vòng, cuối cùng Đàm Tâm quyết định chọn cái này. . . . . .



Đúng lúc Đàm Tâm hài lòng treo chiếc váy lên thì bà Hạ đi vào. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Ồh, bác gái!”



Đàm Tâm mỉm cười chào hỏi với bà Hạ.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bà Hạ thân thiết hỏi, “Nghe Tiểu Du nói tối nay cháu cũng tham gia vào buổi tiệc phải không. . . . Sao rồi? Lễ phục đã chọn được chưa?”



Đàm Tâm gật đầu, “Chọn được rồi ạ. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bà Hạ nhìn cái váy màu lam nhạt treo trên mắc áo hỏi, “Cháu chuẩn bị mặc bộ này sao?”



“Đúng vậy, có vấn đề gì sao ạ?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bà Hạ khẽ nhíu mày, “Cái váy này thiết kế cũng được, nhưng màu sắc thì không hay cho lắm. . . . . .”



Đàm Tâm nghi ngờ nói, “Bác gái bác cảm thấy màu này không đẹp ạ? Cháu cảm thấy rất được mà, rất thể hiện khí chất.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bà Hạ mỉm cười, “Không phải màu không đẹp, mà là xuất hiện trong những buổi tiệc từ thiện như thế, màu sắc nên đạm nhạt là tốt nhất. . . . Cháu xem đi như màu trắng đó, rất giống thiên sứ, chẳng những có khí chất mà còn khiến người khác nhìn vào cũng sẽ rất thích lại không mất đi sự trang trọng.”



Đàm Tâm lúng túng nói, “À, cháu chưa mua lễ phục màu trắng bao giờ cả. . . . . .” Ở đáy lòng cô, vẫn luôn nghĩ rằng màu trắng chỉ xuất hiện trong những hôn lễ lãng mạn. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bà Hạ nói, “Thật may quá, lúc Tiểu Du còn ở nhà có giữ lại rất nhiều lễ phục, trong đó có mấy bộ màu trắng, dáng người của cháu và Tiểu Du không khác nhau lắm, để bác mang bộ đó sang cho cháu thử xem sao nhé . . . . .”



“Thật sự là phải mặc màu trắng sao?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Nghe lời bác đi, màu trắng cực kỳ có khí chất dành cho khi tham gia vào những tiệc từ thiện đấy.”



“Được rồi, để cháu thử bộ ấy xem thế nào. . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






. . . . . .



Mười phút sau, Đàm Tâm mặc thử bộ lễ phục màu trắng bà Hạ đưa cho cô. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bộ váy này là một thiết kế hở vai đơn giản, chất liệu là gấm, trên mặt phủ một tầng lụa trắng. . . . . .



Đàm Tâm mặc lễ phục xoay một vòng trước gương, cuối cùng không kìm được mà hỏi, “Bác gái, tại sao cháu cứ cảm thấy nó như . . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bà Hạ hài lòng nói, “Rất đẹp đúng không?”



“Dạ. . . . Nhưng mà, hình như quá long trọng rồi thì phải.” Lại còn là lụa trắng nữa? Kiểu dáng thiết kế hình như cũng giống. . . . Giống như váy cưới ấy!





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Bình thường cháu cũng không hay mặc lễ phục nên mới cảm thấy thế, đây chỉ là một kiểu dáng rất đơn giản, không thể nói là quá long trọng được, xuất hiện trong buổi tiệc như thế này là quá thích hợp.”



Đàm Tâm nhấc vạt váy của bộ lễ phục lên, “Ối, cháu thấy nó cứ hơi quái lạ sao ấy. . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bà Hạ đỡ Đàm Tâm đứng lại trước kính, “Có gì quái lại đâu nào, nhìn cháu xinh thế này cơ mà. . . . Chắc chắn tối nay sẽ có rất nhiều phụ nữ quý tộc chọn màu trắng, đến lúc đó cháu cũng sẽ quen thôi!”



Sau khi được bà Hạ khuyên nhủ một hồi, rốt cuộc Đàm Tâm cũng bị thuyết phục, huống chi bộ lễ phục màu trắng này dường như được thiết kế riêng cho cô hay sao đó, quả thực rất vừa vặn xinh đẹp và tinh tế . . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






. . . . . .



Lúc sáu giờ tối, Đàm Tâm thay xong lễ phục, chỉnh trang hoàn hảo chuẩn bị gọi tài xế đưa cô đến khách sạn ‘LLD’, nhưng không nghĩ đến khi xuống tầng một lại gặp phải người đàn ông mà cô không muốn gặp chút nào —— Phải, chính là Quý Kình Phàm.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm bình thường ăn mặc rất nhàn nhã, nhưng hôm nay trang phục xem ra cũng rất có phong độ của một quý ông, mặc một bộ tây trang màu đen, đeo nơ, kiểu tóc hình như cũng chải chuốt kĩ càng hơn, nhìn qua đúng là đẹp trai bức người.



Mặc dù có chút nghi ngờ với trang phục của Quý Kình Phàm, nhưng Đàm Tâm lại không hề vì tò mò mà chạy đi hỏi anh, cô nhấc làn váy đi thẳng qua anh không thèm để ý, giống như trước đây vẫn không quan tâm đến anh.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Vậy mà, khi cô lướt qua bên người anh, thế nhưng anh lại đột nhiên đưa tay tóm lấy cô.



“Bà xã. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm bất đắc dĩ dừng lại, tức giận, “Tôi đã nói với anh rồi, đừng gọi tôi như thế, tôi không phải là vợ của anh, huống chi chúng ta đã sắp ly hôn rồi !”



Quý Kình Phàm khua môi múa mép, “Ít nhất chúng ta bây giờ vẫn còn là vợ chồng hợp pháp đấy nhé.” Đàm Tâm liếc xéo anh nói, “Bây giờ tôi không có thời gian để nói nhảm với anh. . . . Bỏ tay ra.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Nhưng Quý Kình Phàm lại không buông tay ngược lại còn nói, “Anh biết em sắp đi đến buổi tiệc từ thiện của Tử Du tổ chức. . . . Để anh đưa em đi.”



Đàm Tâm tức giận nói, “Không cần, tự tôi biết phải đi như thế nào.” Vừa nói vừa hất cánh tay đang giữ chặt bàn tay cô ra.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm nói với theo bóng lưng của Đàm Tâm, “Quên chưa nói cho em biết, hôm nay Tử Du cũng mời anh đến tham dự buổi dạ tiệc lần này. . . . . Em nên biết ba mẹ vợ và rất nhiều người nhà họ Đàm cũng sẽ có mặt, nếu như hai chúng ta đến buổi tiệc mà đi riêng rẽ thế này, đến lúc đó ba mẹ vợ sẽ nghĩ như thế nào?”



Bước chân của Đàm Tâm hơi khựng lại, lạnh lùng nói, “Những thứ này không cần anh phải quan tâm, tự tôi sẽ giải thích với ba mẹ mình.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm chậm rãi đi tới bên cạnh cô, trực tiếp ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng mềm mại nói, “Anh biết em vẫn còn đang giận anh, nhưng mà mục đích em kết hôn với anh không phải là không muốn để người bên cạnh em lo lắng ư? Cho nên dù muốn ly hôn đi nữa thì trò đùa kia cũng phải diễn cho xong, đúng không?”



Đúng vậy, mấy ngày gần đây mẹ vẫn thường gọi điện cho cô hỏi quan hệ giữa cô và anh, cô vẫn nói là tốt, nếu như trong buổi tiệc hôm nay mà cô và Quý Kình Phàm ngược lại mà xảy ra vấn đề gì vậy thì nhất định mẹ sẽ nghi ngờ, đến lúc đó giải thích lôi thôi thì thật là phiền toái.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Không phải chỉ tham dự một buổi tiệc thôi sao, chẳng qua cũng chỉ là diễn kịch mà thôi, bí mật của bọn họ vẫn rõ ràng không thay đổi.



Tránh ra khỏi bàn tay của Quý Kình phàm đang ôm eo mình, Đàm Tâm lãnh đạm nói, “Xe của anh đâu?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Gương mặt điển trai của Quý Kình Phàm hiện lên niềm vui sướng, “Ở ngay tại ngoài cửa thôi.”



Đàm Tâm nâng váy đi thẳng về phía xe của anh.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






————



Ngồi ở trong xe, ánh mắt Đàm Tâm vẫn cứ dõi mãi ra ngoài cửa sổ.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm cũng không nói gì, chỉ im lặng lái xe, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.



Khoảng một tiếng sau, chiếc xe lái vào bãi đỗ xe của khách sạn ‘LLD’.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Cũng không biết có phải là buổi dạ tiệc này quá long trọng hay không, mới vừa rồi bọn họ lái xe vào bãi đỗ xe đã thấy phóng viên truyền thông đứng chật kín cả cửa khách sạn, khiến cho cửa khách sạn bị bịt kín không còn lối vào, cho nên Quý Kình Phàm và Đàm Tâm không thể không dùng thang máy lên thẳng phòng tiệc.



Tầng có phòng tiệc ngược lại đã có rất nhiều nhân viên an ninh đang đứng, nhưng cũng có không ít những hãng truyền thông có danh tiếng trong đó, bởi vì trước mặt công chúng, Đàm Tâm không thể làm gì khác hơn đành chủ động khoác vào khuỷu tay của Quý Kình Phàm, trên mặt mỉm cười ưu nhã cố ra vẻ đang ngọt nào với anh đi vào phòng tiệc.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bọn họ vừa xuất hiện trước cửa phòng tiệc, đám phóng viên kia liền nhân cơ hội này mà chụp ảnh, tiếng đèn flash vang lên tanh tách liên tục. . . . . .



Đàm Tâm cảm thấy hơi không quen, cô không nghĩ rằng chỉ tham gia một buổi tiệc từ thiện thôi mà lại khoa trương đến như vậy, có vẻ như cô và Quý Kình Phàm là tiêu điểm của bữa tiệc vậy.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Tạm thời không tiếp nhận phỏng vấn, xin mọi người hãy nhường đường một chút, sau này chúng tôi sẽ sắp xếp một buổi họp báo sau. . . . .”



Nhân viên an ninh giúp đỡ cả hai chặn đám phóng viên lại, để cho bọn họn có thể thuận lợi đi vào phòng tiệc.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Vào được trong phòng tiệc rồi lúc này Đàm Tâm mới thở phào nhẹ nhõm. . . . .



“Ba mẹ, Dịch Khiêm, Tử Du!”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm kéo Quý Kình Phàm đi đến chỗ người nhà chào hỏi.



Vợ chồng nhà họ Đàm nở nụ cười hòa ái, hài lòng nhìn cả hai đang đi tới.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du đang khoác tay Đàm Dịch Khiêm cũng vẫy vẫy tay với bọn họ.



Bà Đàm đi tới bên cạnh Đàm Tâm, vuốt vuốt bộ lễ phục Đàm Tâm đang mặc từ ái nói, “Còn đang lo lắng hai đứa tụi con sẽ đến muộn không đấu, cuối cùng cũng đến kịp giờ rồi. . . . Tâm à, hôm nay trông con xinh lắm.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đột nhiên được mẹ mình khen như thế Đàm Tâm vô cùng ngượng ngùng mặt cũng lập tức hơi đỏ lên, “Ôh, vậy sao? Đây là chính là bộ lễ phục mà Quý Kình Phàm đã tỉ mỉ chọn lựa cho con đấy!” Ở trước mặt ba mẹ, cô luôn đóng tròn vai kịch của mình.



Ông Đàm cười cười ha ha nói, “Thật vất vả mới đợi được đến ngày hôm nay. . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Dạ?” Ông Đàm đột ngột nói ra lời nói xúc động khiến cho Đàm Tâm ngơ ngác không hiểu gì.



Lúc này, Hạ Tử Du lên tiếng nói, “Chị Tâm, đợi một lát nữa chị phải biểu hiện cho tốt vào đấy. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm cho là Hạ Tử Du đang chỉ đến việc quyên góp từ thiện, Đàm Tâm lập tức đáp, “Em cứ yên tâm đi, chị chắc chắn sẽ không để xảy ra rắc rối nào.” Tiệc từ thiện không phải chỉ là quyên tiền à? Trên danh nghĩa hiện nay mình đang là vợ của Quý Kình Phàm, mình quyên tiền dĩ nhiên phải để anh ta gánh rồi, dù sao Quý Kình Phàm hay luôn miệng nói anh ta nuôi nổi mình mà, vậy thì mình cũng không cần khách sáo.



“Tâm à, ba mẹ chồng con tới rồi, chúng ta đến đó chào hỏi thôi.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm nghi ngờ ngước mắt, chợt nhìn thấy bà Quý đang khoác tay một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi dáng người gầy gầy đang đi đến gần.



Quý Kình Phàm tự nhiên ôm lấy Đàm Tâm đi về phía ba mẹ mình gọi, “Mẹ!”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm ngơ ngơ ngác ngác đi theo Quý Kình Phàm, cũng lễ phép chào, “Mẹ…..Ba.” Người đàn ông hơi cao gầy này chính là ba của Quý Kình Phàm sao, dáng vẻ cũng rất giống nhau.



Ông Quý thoạt nhìn có nét hơi nghiêm nghị nhưng khi cười thì lại rất ôn hòa, “Kình Phàm à, mẹ con nói với anh con dâu chúng ta rất xinh đẹp, quả thật đúng là như thế. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Dường như quan hệ của Quý Kình Phàm và ba mình không được tốt lắm, anh không để ý đến ba mình mà lại nhàn nhạt nói với mẹ, “Mẹ đúng ra phải nên đến sớm một chút.”



Bà Quý trả lời, “Ba con vừa mới xuống máy bay, cũng may là không muộn. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm lập tức nói, “Để con giới thiệu ba mẹ của Đàm Tâm cho mọi người biết nhau.”



Ông Quý ôn hòa gật đầu, “Được.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Mối quan hệ của ông Quý và Quý Kình Phàm không tốt là do ông Quý đã vì bảo vệ sự nghiệp của gia tộc mà chọn ly hôn với bà Quý và lấy người khác, mặc dù ông Quý dự định là sau khi xử lý xong mọi chuyện kinh doanh trong gia tộc ổn định sẽ phục hôn lại với bà, nhưng Quý Kình Phàm vẫn không thể nào chấp nhận được ông Quý. . . . . Nhưng nói gì thì nói, giữa cha con cũng là máu mủ tình thân, ba anh ở trong lòng của Vị trí người cha ở trong lòng Quý Kình Phàm nhất định là phải có, nếu không chín năm trước anh sẽ không vì một người cha mà mình chưa từng gặp mặt một lần



Bốn ông bà như những người bạn cũ, vây quanh Đàm Tâm cùng Quý Kình Phàm trò chuyện cực kỳ hăng say.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du khoác tay Đàm Dịch Khiêm đi đến một góc, vui mừng nói, “Ông xã, anh nói thử xem nếu như lát nữa chị Tâm biết đây là tiệc cưới của chị ấy và Quý Kình Phàm, chị ấy sẽ phản ứng như thế nào?”



Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Tử Du lên, dịu dàng nói, “Nếu như em thích tiệc cưới như thế này chúng ta sẽ làm một cái!” Đúng thế, mặc dù đã kết hôn ở Madivies, nhưng tiệc cưới long trọng như thế này vẫn chưa tổ chức.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du sẵng giọng, “Em còn lâu mới cần. . . . Người ta gả cho anh đến mấy lần rồi, chả có tí mới mẻ nào cả. . . . . .”



Đàm Dịch Khiêm mỉm cười, “Anh thấy em giúp được Quý Kình Phàm thì vui lắm, còn hơn cả khi chúng ta kết hôn đấy.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du tròn mắt, “Đâu có giống nhau, niềm vui của em với anh thì phải đặt trong lòng, mà niềm vui của người khác thì phải cùng chia sẽ chứ . . . . . .”



Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hạ Tử Du, hạnh phúc không kìm được mà tràn ngập trong lòng Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm không nhịn được mà hôn lên cánh môi của Hạ Tử Du, không ngại bên cạnh còn có cả những khách mời khác, nói thẳng, “Bà xã, anh yêu em!” Hạ Tử Du ngượng ngùng quay mặt, “Đừng có mà sến thế chứ, nhân vật chính tối nay đâu phải là chúng ta. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Dịch Khiêm quay mặt cô lại, thâm tình hôn lên trán cô, trầm giọng nói, “Tạm tha cho em vậy. . . . . .”



. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Cuối cùng cũng thoát được khỏi tay của bốn ông bà, Đàm Tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, không nhịn được hỏi người đàn ông bên cạnh mình, “Này, chỉ là tiệc từ thiện mà thôi, tại sao ba mẹ anh cũng đến thế?”



Quý Kình Phàm chỉ cười không nói.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đàm Tâm đang muốn hỏi tới thì lúc này lại có một đôi khách mời nam nữ đi đến phía họ.



“Ông Quý, bà Quý, chúc mừng hai người. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Phục vụ liền mang champagne tới.



Quý Kình Phàm lịch sự tao nhã nâng ly lên chạm nhẹ ly với đối phương, “Cám ơn.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vì có người mời rượu chỉ đành phải cầm lên sâm banh, học theo Quý Kình Phàm lễ phép đáp lại người khác.



Đàm Tâm vốn cho rằng những người này theo chân bọn họ mời rượu chỉ là nhắm vào quan hệ của cô và Hạ Tử Du, cho nên tiện thể bợ đỡ nịnh nọt, nhưng không ngờ khách mời cứ hết tốp này tới tốp khác lần lượt kéo tới càng lúc càng nhiều mời rượu cả hai, hơn nữa lời chúc phúc của bọn họ cũng càng lúc càng khoa trương, ví dụ như trăm năm hảo hợp, sớm sinh con trai đầu lòng…..





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Ngay cả muốn thở một hơi Đàm Tâm cũng không có thời gian để thở, cứ thế lần lượt hết ly này tới ly khác rót như trút vào cổ họng cô. . . . . .



Mặc dù độ cồn loại sâm banh này không cao, nhưng đối với người không biết uống rượu như Đàm Tâm mà nói thì cũng là rất dễ bị say, vì vậy, chỉ mới được khách mời kính rượu một vòng mà Đàm Tâm dần dần đã có phần hơi choáng váng sắc mặt ửng hồng. . . . Cũng may còn có Quý Kình Phàm thỉnh thoảng thay cô đỡ mấy ly rượu, nhờ vậy mới giúp cô không bị say đến ngã gục tại chỗ.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm giờ phút này đã quay cuồng choáng váng chỉ có thể tựa vào vai của Quý Kình Phàm, mang theo men say lẩm bẩm nói, “Quý Kình Phàm. . . .Tôi hỏi anh. . . .Tại sao bọn họ cũng mời rượu chúng ta hả?”



Nhìn dáng vẻ ngà ngà say xinh đẹp động lòng người này của Đàm Tâm, Quý Kình Phàm không kiềm nổi mà hôn một cái lên má cô rồi mới trả lời, “Bởi vì hôm nay là một ngày tốt lành của chúng ta.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm vỗ lên gò má của mình hỏi, “Ê, tại sao anh lại hôn tôi chứ?”



Quý Kình Phàm buồn cười nhếch môi nói, “Vì anh là chồng của em . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm ợ lên một cái đầy hơi rượu, “Anh hả….Còn lâu đó. . . . Hừ. . . . Cái đồ xấu xa. . . . .”



Lúc này, người điều khiển chương trình bước lên giữa sân khấu tuyên bố: “Xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham dự buổi tiệc cưới của ông Quý Kình Phàm và cô Đàm Tâm. . . . Niềm vui này đôi tân nhân mong muốn chia sẻ với những quan khách hiện đang có mặt tại nơi đây, cũng hy vọng nhờ vào những lời chúc phúc của mọi người mà đôi tân nhân này có thể vĩnh viễn được chìm trong biển tình!”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm nghe lời phát biểu của người điều khiển chương trình, nghiêng đầu sang nghi hoặc hỏi, “Sao họ lại đọc tên của chúng ta vậy? Anh quyên tiền à?”



Quý Kình Phàm cầm lấy bàn tay Đàm Tâm rồi hôn nhẹ lên đó, thâm tình nói, “Bà xã, anh thật xin lỗi vì phải dùng đến cách này mới có thể làm cho em hoàn toàn thuộc về trước sự chứng kiến của mọi người đang có mặt tại nơi này. . . Anh yêu em, Đàm Tâm!”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm chớp chớp hàng lông mi dài, trên gương mặt ửng hồng vãn là biểu hiện nghi hoặc khó hiểu, “Tại sao anh phải nói những lời này với tôi làm gì. . . Thật đáng ghét. . . . .Còn lâu tôi mới thương á. . . . .”



Giọng người điều khiển chương trình thanh tiếp tục vang lên, “Phía dưới có lời mời nhân vật nam chính của chúng ta vào tối ngày hôm nay chính là ông Quý Kình Phàm bước lên sân khấu có vài lời phát biểu đi ạ.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Dưới sân khấu ngay lập tức vang lên nhiều tiếng vỗ tay như sấm nổ.



Đàm Tâm bị những tiếng vỗ tay đó làm cho lỗ muốn tai lùng bùng lên, hoàn toàn không hề nghe thấy gì. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Lúc này Hạ Tử Du đi tới dìu đỡ Đàm Tâm, còn Quý Kình Phàm giờ phút này đang đi về phía trước bước lên chính giữa sân khấu trước sự hoan hô của mọi người.



Toàn cảnh hiện trường của buổi tiệc đột nhiên tối sầm xuống, chỉ có hai đường ánh đèn sáng rực tập trung chiếu vào trên người của Quý Kình Phàm và Đàm Tâm. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đột nhiên bị ánh sáng như thế rọi thẳng vào người Đàm Tâm lẩm bẩm nói, “Tử Du à, tại sao chỉ có chỗ chị lại bật đèn lên sáng thế còn chỗ mọi người sao lại tối thui thế. . . . Còn nữa. . . . . . Bác gái nói mọi người đều sẽ mặc lễ phục màu trắng, tại sao tối nay lại chỉ có mình chị mặc vậy?”



Nhìn khách mời chung quanh đến tham dự buổi tiệc tối hôm nay, dường như tất cả mọi người đều hiểu ý nên đã nhường lại cái màu trắng dành cho “cô dâu” ấy, ngay cả Hạ Tử Du xưa này thích yêu thích màu trắng hơn màu tím mà tối nay lại lựa chọn mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du nhẹ giọng cười nói, “Bởi vì tối nay chị chính là nhân vật nữ chính đó ạ, mọi người không thể tranh giành được nổi bật với chị.”



Đàm Tâm nghiêng đầu hỏi, “Tại sao chị lại là nhân vật nữ chính hả?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du nhìn về phía sân khấu, “Chị hãy nghe xong những lời Quý Kình Phàm sắp nói với chị đi rồi chị sẽ biết ngay thôi. . . . . .”



Đàm Tâm sững sờ ngước mắt lên, phía trên sân khấu cũng bắt đầu vang lên giọng nói ôn hòa của Quý Kình Phàm:





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Bà xã. . . .Vào chín năm trước, chúng ta đã tình cờ gặp gỡ nhau, anh vẫn luôn cho đó là do ông trời đã định sẵn. . . . .Anh không biết kiếp trước chúng ta có được ở bên cạnh nhau hay không nhưng đã là kiểu quá khứ không quan trọng, anh không biết kiếp sau chúng ta có còn được ở bên nhau nữa hay không và điều này cũng thực quá mức xa vời anh không thể nào nắm chắc, anh chỉ để ý ở tại đời này kiếp này, anh hi vọng ở trong sinh mạng của mình anh sẽ tận lực làm hết tất cả những gì có thể để có em ở trong vòng tay của anh, không cần phải hứng gió cũng không cần phải dầm mưa, mãi mãi khỏe mạnh, bình an và vui vẻ. . . . Bà xã, anh yêu em!” (ặc ặc, anh này hợi bị sến nhể )



Không biết có phải khi Quý Kình Phàm nói ra những lời này vẻn vẹn đều chỉ thâm tình ngóng nhìn về phía Đàm Tâm hay không, mà khiến cho Đàm Tâm từ nãy giờ đang chìm trong men say bỗng chốc khôi phục lại được chút ý thức. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Có lẽ cô cũng đã hiểu được đêm nay đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô chỉ đứng nhìn Quý Kình Phàm chằm chằm mà không hề lên tiếng nói gì. . . . . .



. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Lúc Quý Kình Phàm ôm Đàm Tâm ra giữa sân khấu để nhảy một điệu trong khi cô vẫn còn đang hơi say, Hạ Tử Du hâm mộ nói, “Quý Kình Phàm yêu thật sâu sắc á, những lời anh ta vừa nói thật khiến cho người khác cảm động . . . . . .”



Người đàn ông bên cạnh cô nhíu mày không vui, “Bà xã, anh cũng nói với em không ít đâu.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du nhíu mày nghĩ một lát “Tổng giám đốc Đàm à, anh có chắc là đã từng nói những lời sâu nặng như thế với em không?”



Lúc này trong đầu Hạ Tử Du tràn ngập đều là ——





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bà xã, em không thể ngoan cho anh một chút à?



Chưa từng thấy ai đần như em, chút chuyện vặt này cũng không làm nổi. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hạ Tử Du, em mà không đến đây anh sẽ đi qua đó đấy!



Biểu hiện của anh như thế mà được gọi là thâm tình à? Hừ, cái đồ ngang ngược, cuồng sắc không ai bì nổi! !





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






————–



Lúc buổi tiệc kết thúc là đã hơn mười giờ, vợ chồng nhà họ Quý về phòng khách sạn ngủ còn người nhà họ Đàm thì về nhà mình. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm chở Đàm Tâm đến một ngôi biệt thự đèn đuốc sáng rực, ngay sau đó bế Đàm Tâm xuống xe



Người giúp việc nhận lấy chìa khóa xe của Quý Kình Phàm sau đó lái xe đi.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Đây là đâu thế. . . . . .”



Ý thức của Đàm Tâm vẫn đang trong trạng thái mơ hồ. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm hôn người trong ngực mình nói, “Nhà của chúng ta.”



Thật ra ngôi biệt thự này anh đã mua từ mấy năm trước. . . .Khi đó chỉ là anh cảm thấy, anh phải có một ngôi nhà ở Los Angeles, bởi vì cô đang ở đây.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm ôm Đàm Tâm đi thẳng lên tầng hai. . . . .



Cửa phòng bị anh đá văng, anh nhẹ nhàng đặt Đàm Tâm lên giường.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm mở đôi mắt mờ mịt ra nhìn mọi thứ. . . . . .



Giấy dán tường màu hồng, rèm màu hồng, giường màu hồng, còn có cả đèn thủy tinh chụp đèn lụa màu hồng. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm đột nhiên ngồi dậy, nhìn khắp nơi như một đứa trẻ ngây dại.



Quý Kình Phàm dịu dàng hỏi, “Chỗ này là anh bảo người giúp việc sắp xếp lại một tháng trước, có thích không?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm gật gật đầu như giã tỏi, “Em thích lắm. . . . . Ối. . . . . .”



Vừa nói Đàm Tâm liền đứng lên, nhảy nhảy mừng rỡ trên chiếc giường tân hôn.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm vội vàng đỡ lấy cô, “Em cẩn thận một chút, kẽo ngã đấy!”



“Em đang ở trong truyện cổ tích đó sao? Nơi đây chính là lâu đài, ở đây còn có công chúa nữa này. . . . .” Đàm Tâm nhấc tà váy của mình lên cười hì hì nói, “Oa, em chính là công chúa. . . . Sau đó xuất hiện hoàng tử. . . . .Anh chính là hoàng tử à?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm nồng nàn mà ngóng nhìn Đàm Tâm, “Nếu như em là công chúa, anh tình nguyện làm một hoàng tử bảo vệ cho em suốt đời.”



Đàm Tâm kích động nói, “Ây da….. Cuối cùng em cũng có hoàng tử rồi. . . . .” Vừa nói vừa ôm chặt cổ Quý Kình Phàm, vui sướng đến nhảy cẫng lên.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Bởi vì động tác của Đàm Tâm quá mạnh, cộng thêm cả Quý Kình Phàm chưa bao giờ nghĩ đến cô sẽ chủ động ôm mình, vì thế mà cả hai không kịp thời chống đỡ được sau đó cùng nhau ngã xuống giường. . . . . .



“Ối . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm bị đau kêu rên ra tiếng, không phải là bởi vì ngã bị thương, mà bởi vì là cô ngã trên người Quý Kình Phàm, cằm đập lên đầu anh.



Đàm Tâm mở căng tròn hai mắt long lanh nhìn anh đang nằm ở dưới người mình, vẫn còn trong trạng thái mơ hồ mông lung.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Tránh làm cho cô bị ngã lần nữa, Quý Kình Phàm đưa tay ôm lấy cô, không hề chớp mắt say mê nhìn vào tròng mắt mơ hồ của Đàm Tâm.



Đàm Tâm bĩu môi, “Sao anh lại nhìn em như vậy?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Bởi vì em rất xinh đẹp.”



“Ha ha. . . . .Em là công chúa, đương nhiên là phải xinh đẹp rồi. . . . Nhưng mà anh cũng rất đẹp trai đấy. . . . Mũi của anh này, ánh mắt, lông mày. . . . Cũng đều rất đẹp.” Vừa nói những ngón tay mảnh khảnh của Đàm Tâm xoa nhẹ lên mặt anh, từ từ lướt qua từng đường nét trên gương anh.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Có lẽ là động tác lướt nhẹ trên gương mặt anh của cô quá quyến rũ, khiến cho hô hấp của anh dần dần trở nên nặng nề. . . . . .



Đàm Tâm ghé sấp vào trên người Quý Kình Phàm hỏi, “Anh mệt lắm sao?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Không mệt.” Anh tình nguyện bị cô nằm đè lên như vậy.



“Nhưng mà hơi thở của anh rất nặng. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Vậy em có đồng ý giúp anh giải quyết hay không?”



“Em phải giúp anh như thế nào. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Như thế này. . . . . .”



Trở người lại, Quý Kình Phàm gọn gàng đặt Đàm Tâm dưới cơ thể mình, mặc kệ những nỗi băn khoăn trong đáy lòng, anh mạnh mẽ hôn lên môi cô.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Sự mạnh mẽ của anh là bởi vì đã bị đè nén rất nhiều năm, cũng bởi vì khao khát muốn có được cô như lúc này. . . . . .



“Ưm. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm kháng cự theo bản năng, không ngừng đánh lên người anh.



Quý Kình Phàm làm gì còn lý trí để mà để ý, đoạt lấy đôi môi mà anh đã khát vọng bấy lâu nay, nâng niu mút lấy.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Không biết qua bao lâu, cho đến khi Đàm Tâm dường như không thể thở nổi được nữa thì Quý Kình Phàm mới buông cô ra.



Hơi thở của Đàm Tâm vẫn chưa hồi phục lại được cô dồn dập thở dốc.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm hài lòng nhìn cánh môi kiều diễm xinh đẹp đỏ thắm ướt át của cô.



Đàm Tâm dùng ngón tay sờ lên môi, đáng yêu hỏi, “Vừa nãy là hoàng tử đang hôn công chúa sao?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Ừm….”



“Nhưng hoàng tử hôn công chúa không phải như thế. . . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm cười khẽ, “Vậy đó là như thế nào?”



Đàm Tâm ngoắc ngoắc ngón tay với Quý Kình Phàm. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Quý Kình Phàm cúi người tới.



Ngay sau đó Đàm Tâm khép lại đôi mi cong dài, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên đôi môi của anh.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Nụ hôn của cô khiến cho máu trong anh ngay tức khắc chảy ngược, một thứ nhiệt độ nóng bỏng sôi trào bắt đầu hỗn loạn chạy khắp nơi. . . . . .



“Đó, chính là như vậy đấy.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Hôn anh xong, Đàm Tâm hài lòng cười nói.



Quý Kình Phàm nhìn cô thật sâu, đột nhiên tay anh lần tìm đến bờ lưng cô, kéo chiếc khóa váy của cô xuống, ngay sau đó tuột luôn bộ lễ phục cô ra ném xuống đất.





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Cảm thấy hơi lành lạnh, Đàm Tâm vội lấy tay che người nhíu mày hỏi, “Sao anh lại cởi áo em ra chứ?”



Quý Kình Phàm dụ dỗ nói, “Em có đồng ý sinh cho anh một cô công chúa nhỏ hay một hoàng tử nhỏ không?”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






Đàm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, “Em không muốn hoàng tử nhỏ đâu, em muốn một công chúa nhỏ thôi. . . . . Hoàng tử nhỏ chơi không vui, công chúa nhỏ em còn có thể hóa trang cho nó thành một búp bê xinh xắn . . . . .”



“Được, thế thì chúng ta sẽ sinh một cô công chúa nhỏ vậy.”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Dạ.”



Tiếp đó, đồ lót Đàm Tâm cũng bị tuột ra. . . . . .





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Em lạnh quá. . . . . .”



Quý Kình Phàm vừa cởi quần áo của mình ra, vừa nhẹ nhàng dỗ dành, “Một lát sẽ không còn lạnh nữa. . . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!






“Vậy chúng ta mau sinh một cô công chúa nhỏ đi. . . . . .”



“Ừ. . . .”





Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK