Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trời à, làm sao Đàm Dịch Khiêm có thể tuyên bố trên ti vi rằng cô là bạn gái anh?
Ông bà Hạ đắm chìm trong hưng phấn cực độ, mà Hạ Tử Du lại kinh ngạc sững sờ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bỗng dưng, một người giúp việc cung kính đi tới trước mặt ông Hạ, “Ông chủ, bên ngoài có vị tiên sinh họ Đàm nói muốn gặp tiểu thư.”
Ông Hạ hoàn hồn lại từ sự vui sướng, giật mình ngạc nhiện hỏi người giúp việc, “Cô nói ai cơ? Tiên sinh họ Đàm?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người giúp việc gật đầu, “Vâng.”
Bà Hạ nín thở ôm ngực hỏi, “Không phải là Đàm Dịch Khiêm chứ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Tử Du sững sờ lắc đầu, khó có thể tin.
“Vậy mau đi xuống đi, đừng để tổng giám đốc Đàm lâu quá. . . . . .” Bà Hạ vội vàng kéo ông Hạ xuống cầu thang.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông Hạ cũng bảo Hạ Tử Du, “Con mau thay đồ rồi xuống đi, ba mẹ đợi con ở sảnh.”
Hạ Tử Du vẫn đóng đinh tại chỗ, mất hồn rất lâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
. . . . . .
Mười phút sau, Hạ Tử Du thay quần áo xong bước xuống cầu thang lầu hai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ xa đã thấy Đàm Dịch Khiêm mặc bộ đồ Tây màu đen cắt may vừa vặn, hờ hững ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Hạ Tử Du ngờ rằng mình đang nhìn lầm, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dường như Đàm Dịch Khiêm cảm giác được Hạ Tử Du đang nhìn mình chăm chú, con ngươi đen tản ra tia sáng mông lung nhìn cô.
“Tử Du, con mau tới đây, tổng giám đốc Đàm chờ con cũng đã lâu rồi.” Bà Hạ nhìn thấy Hạ Tử Du, vội gọi cô thân thiết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Tử Du do dự đi đến ghế sofa, cô vẫn nhìn Đàm Dịch Khiêm bằng ánh mắt ngờ vực.
Ông Hạ thúc giục, “Con còn không ngồi xuống cạnh tổng giám đốc Đàm đi. . . . . .”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Tử Du khẽ run, sững sờ tại chỗ.
Đàm Dịch Khiêm chợt đứng dậy, cánh tay cứng cáp rất tự nhiên ôm Hạ Tử Du đang đứng im tại chỗ không biết làm sao vào lòng, cưng chiều cúi đầu xuống nói, “Bảo bối, xin lỗi em, hôm qua anh bận họp quá, không có thời gian đến thăm ba mẹ em. . . . . .”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đàm Dịch Khiêm nói những lời này chỉ để giải thích với ông bà Hạ nguyên nhân Hạ Tử Du dẫn bạn trai “Giả mạo” về.
Hạ Tử Du nép vào lòng Đàm Dịch Khiêm, tâm trạng hỗn loạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà Hạ thấy Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm thân mật như thế, không khỏi nháy mắt với chồng, sau đó nói với Đàm Dịch Khiêm, “Tổng giám đốc Đàm, trưa nay cậu ở lại nhà chúng tôi dùng bữa nhé. Tôi đi dặn người làm chuẩn bị. . . . . .”
Đàm Dịch Khiêm gật đầu lễ phép, “Cám ơn bác gái.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau đó, ông bà Hạ thức thời rời đi.
——
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Năm phút sau, Hạ Tử Du kéo Đàm Dịch Khiêm đi tới vườn hoa nhà họ Hạ.
Không chờ Hạ Tử Du mở miệng, Đàm Dịch Khiêm đã dùng hai tay ôm eo Hạ Tử Du, cúi đầu định hôn môi Hạ Tử Du.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Tử Du tránh ra, nhẹ nhàng giãy khỏi cái ôm của Đàm Dịch Khiêm, hàng mi cau lại, “Sao anh lại tới đây?”
“Phải là tôi hỏi em, tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói với tôi?” Đàm Dịch Khiêm vẫn ôm Hạ Tử Du tự nhiên như vậy, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh, tỏ vẻ mơ hồ không hiểu rõ ý nghĩa lời nói này của anh.
Đàm Dịch Khiêm dịu dàng ôm Hạ Tử Du trong lòng, nói giọng trầm khàn, “Là lỗi của tôi, tôi không nên để em chịu đựng oan ức như thế. . . . . .”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, quanh quẩn khắp người đều là mùi hương dễ chịu thuộc về anh, cô đột nhiên cảm thấy tủi thân ôm anh thật chặt.
Cô không nói gì, chỉ ôm anh thật chặt, thật chặt. . . . . .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”