**********
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Kết quả cuối cùng. . . . . .
Đêm đó, đối mặt với những chất vấn và châm chọc của khách khứa, ông bà Hạ cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa. Sau khi tiễn khách, ông bà Hạ liền ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lặng yên không nói gì.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Tử Du ngồi xổm bên cạnh bà Hạ, nhẹ giọng an ủi, “Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý tìm người giả mạo Đàm Dịch Khiêm . . . . . .”
Mặc dù bà Hạ rất tức giận, nhưng đối mặt với con gái bảo bối, vẫn chỉ nói lời chân thành, “Tử Du, ba mẹ rất vui vì con hẹn hò với tổng giám đốc Đàm, nhưng sao con có thể lừa ba mẹ?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Tử Du không biết nên giải thích thế nào, ánh mắt sững sờ. Là cô không có suy tính chu toàn, mới có thể không để ý tới tâm trạng của ba mẹ, cũng không ý thức được Đàm Dịch Khiêm là người của công chúng. Mặc dù anh ta thần bí khiêm tốn, nhưng cũng là một thương nhân, đương nhiên cũng sẽ có người đã từng tiếp xúc với anh ta.
Ông Hạ khó hiểu, “Chỉ là dẫn bạn trai về gặp mặt ba mẹ, có gì khó khăn sao?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Tử Du vẫn lặng im.
Khi ông Hạ muốn hỏi kĩ hơn, một người giúp việc kính cẩn đi tới trước mặt ông Hạ, “Ông chủ, có người chuyển fax.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ông Hạ lập tức đứng dậy đi đến thư phòng.
Hai phút sau, bà Hạ và Hạ Tử Du nghe thấy tiếng ông Hạ ném đồ vật ở trong thư phòng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay sau đó, ông Hạ nghiêm nghị đi ra.
Bà Hạ vội vàng đi đến bên cạnh ông Hạ, lo lắng nói, “Sao vậy?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn ông Hạ, chạm đến đôi mắt sắc bén mà Hạ Tử Du chưa từng nhìn thấy từ ông Hạ.
Hạ Tử Du không khỏi run lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ông Hạ lướt qua bà Hạ đi thẳng tới trước mặt Hạ Tử Du, giơ tay lên đinh muốn cho Hạ Tử Du một cái bạt tai. Nhưng tay ông giằng co giữa không trung, cuối cùng cũng không thể ra tay được.
Bà Hạ hoảng sợ chắn trước mặt Hạ Tử Du, giận dữ mắng mỏ chồng, “Ông làm sao vậy?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tay ông Hạ run rẩy, giọng nói đè nén tức giận, “Bà hỏi con gái bảo bối của chúng ta xem rốt cuộc nó đã làm gì?”
Hạ Tử Du đứng sau lưng bà Hạ, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
—-
Năm phút trước, ông Hạ nhận được một bản fax.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trên bản fax là một số hình ảnh rõ nét, nội dung bức ảnh là một phụ nữ mặc áo ngủ gợi cảm đi ra từ phòng tắm khách sạn, và cả hình ảnh nam nữ đang quấn quít mơ hồ, cuối bức ảnh còn chú thích ——
Để đạt được vị trí cao, thiên kim tiểu thư X đã quyến rũ tổng giám đốc của một công ty, dùng thân thể thỏa mãn dục vọng của tổng giám đốc trẻ tuổi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lời giản thích mĩ miều trên bản fax như thể đặt câu chuyện bị ông bà Hạ cười chê bai mấy ngày trước trước mặt họ. Mà Hạ Tử Du không thể nào giải thích được, bởi vì nhân vật chính trong bức ảnh rõ ràng là cô.
Hốc mắt bà Hạ ửng đỏ, khó có thể tin, “Tử Du, nói cho mẹ biết, chuyện này không liên quan gì đến con. . . . . .”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ông Hạ chỉ lặng lẽ hút thuốc, không muốn liếc mắt nhìn Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du tự biết không thể nào giải thích rõ ràng với ba mẹ, chỉ có thể cầu xin ba mẹ tha thứ, “Ba mẹ, chuyện này con có thể giải thích, con xin ba mẹ hãy tin con. . . . . .”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ông Hạ chán nản nhìn Hạ Tử Du, lắc đầu ủ rũ, “Thảo nào con quen biết một người bạn họ Đàm có tiền như vậy, thảo nào con thuê phòng khách sạn với Đàm Dịch Khiêm cũng không dám để cho ba mẹ biết. . . . . . Làm sao con có thể trở thành như vậy?”
Hạ Tử Du ra sức lắc đầu, nghẹn ngào cố gắng giải thích, “Ba mẹ, mọi chuyện không phải như vậy đâu. . . . . .”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà Hạ quay đầu sang bên, thất vọng nói, “Trừ phi con chứng minh cho ba mẹ biết con và Đàm Dịch Khiêm là bạn bè trai gái bình thường, nếu không. . . . . . Ba mẹ không thể tin con được!”