**********
“Dạ, con đang hẹn hò với Đàm Dịch Khiêm, con sẽ tìm thời gian dẫn anh ấy về gặp ba mẹ!!”
. . . . . .
Bóng đêm yên tĩnh, Hạ Tử Du mở to mắt, sững sờ nhìn hoa văn trên đỉnh đầu. Cô không thể ngờ rằng mình có thể nói dối ba mẹ như vậy.
Song, nếu không nói dối thì cô biết làm sao? Cô và Đàm Dịch Khiêm nghỉ đêm tại khách sạn là sự thật, cô không thể nào lấy cớ khác giấu giếm ba mẹ nữa.
Chuyện đã phát triển đến nước này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Về phần ba mẹ muốn gặp Đàm Dịch Khiêm, cô đã nghĩ xong, dù sao ba mẹ không gặp mặt Đàm Dịch Khiêm trực tiếp, cô chỉ cần tìm người đàn ông có bóng lưng tương tự Đàm Dịch Khiêm đến gặp ba mẹ là được. . . . . .
Vấn đề này coi như có thể giải quyết, nhưng trong cô lại cất giấu phiền não lớn hơn nữa.
Khó lắm cô mới mời thám tử tư điều tra được tin tức mười sáu tuổi Đường Hân đã đi Mỹ, nhưng cô mời thám tử tư này tiếp tục điều tra thì lại không thu được thông tin gì nữa. . . . . .
Cô cho rằng quá trình điều tra sẽ rất thuận lợi, nhưng không ngờ tất cả lại chấm dứt ở đây.
Lòng cô rất loạn, rất phiền. . . . . .
Không có ai biết được bao năm nay cô tự trách và áy náy nhiều đến cỡ nào, cô luôn muốn gặp được Đường Hân, luôn muốn trả tất cả những thứ cô có được ngày hôm nay cho Đường Hân. Mỗi khi nghĩ đến Đường Hân có lẽ đang bơ vơ sống cảnh đầu đường xó chợ, cô liền rất hận mình. . . . . .
—–
Hôm sau.
Bữa tối, Hạ Tử Du mời “Đàm Dịch Khiêm” đến nhà.
“Đàm Dịch Khiêm” này là người mẫu công ty Hạ Tử Du tuyển chọn, trẻ tuổi, tuấn tú sáng sủa, rất có phong cách tuổi trẻ tài cao.
Để cho ba mẹ tin tưởng, vừa vào cửa Hạ Tử Du đã thân mật kéo “Đàm Dịch Khiêm” mặc đồ Tây hàng hiệu, tỏ vẻ hết sức thân mật.
Song, Hạ Tử Du không ngờ rằng mọi chuyện hoàn toàn vượt qua tầm tay của cô. Vì ba mẹ cô muốn khoe khoang với người quen, lại có thể mời tất cả những thương nhân, nhà chính trị nổi tiếng có quan hệ với nhà họ Hạ đến nhà. . . . . .
Bữa tối này nghiễm nhiên trở thành một màn dạ tiệc hoan nghênh, tất cả tiêu điểm đều tập trung trên người “Đàm Dịch Khiêm”. Những câu chuyện xoay quanh “Đàm Dịch Khiêm” cũng bắt đầu. . . . . .
“Đây là tổng giám đốc Đàm à, quả nhiên anh tuấn. . . . . .”
“Còn trẻ vậy đã có thành tựu thế này, Tử Du thật có phúc. . . . . .”
. . . . . .
Hạ Tử Du cứng đờ kéo nhẹ “Đàm Dịch Khiêm” bên cạnh, biểu hiện hơi luống cuống, cười xấu hổ.
Ông bà Hạ đến bên cạnh Hạ Tử Du dường như để đánh giá con rể “Đàm Dịch Khiêm”. Mặc dù rất hài lòng nhưng ông bà Hạ vẫn cảm thấy có gì đó bất thường.
Bà Hạ lặng lẽ kéo ông Hạ đang nói chuyện với khách, nghi ngờ nói, “Người này là Đàm Dịch Khiêm à? Sao tôi không thấy cậu ấy có phong thái của thương nhân chút nào. . . . . .”
Ông Hạ cũng nhíu mày, “Tôi cũng thấy không giống. . . . . .” Đêm đó mặc dù mờ tối, nhưng họ quan sát tường tận thấy Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đến gần khách sạn, phong cách, tư thế mạnh mẽ đó người bình thường không thể bắt chước được.
Hạ Tử Du kiên trì đi tới bên cạnh ba mẹ, quẫn bách mở miệng, “Không phải ba mẹ nói ăn bữa cơm gia đình thôi sao? Tại sao ba mẹ lại gọi nhiều họ hàng bạn bè như vậy?”
Ông Hạ còn chưa trả lời Hạ Tử Du, trong số khách mời chợt có người bật cười, “Ơ, người này không phải Đàm Dịch Khiêm. . . . . . Tôi và chồng đã thấy Đàm Dịch Khiêm một lần rồi, không thể là kẻ ẻo lả quê mùa này được! !”