Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đêm xuống, ông Hạ trở lại nhà họ Hạ với vẻ mặt mệt mỏi.
Bà Hạ lập tức tiến đến, vội vã hỏi “Sao rồi? Sao Tử Du không về cùng ông?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Hạ lắc đầu bất đắc dĩ “Họ có chứng cớ xác thực, tôi không thể bảo lãnh cho Tử Du được”
“Tại sao có thể như vậy được?” Bà Hạ ngồi phịch xuống ghế sofa, “Không… Tôi muốn đến đồn cảnh sát đưa Tử Du về… Con gái bảo bối của tôi, một mình nó chắc là sợ lắm”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Hạ giữ lấy cơ thể xúc động của bà Hạ, nghiêm mặt nói “Bà đi thì có tác dụng gì? Cảnh sát làm việc theo quy định pháp luật, xúc động không giải quyết được bất cứ chuyện gì.”
“Vậy ông cứ trơ mắt nhìn con gái chúng ta chịu uất ức ở đồn cảnh sát sao? Ngày mai nó còn kết hôn đấy! Kết hôn…” Bà Hạ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vã tìm số điện thoại trong di động của mình “Đúng, ngày mai Tử Du sẽ lấy Dịch Khiêm, chúng ta phải nói chuyện này cho Dịch Khiêm biết.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Hạ cũng vỗ đùi, “Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra, Dịch Khiêm nhất định có cách giúp Tử Du…”
“Phải” Bà Hạ vội vàng gọi điện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vài giây sau, điện thoại có tín hiệu trả lời.
“Bác gái.” Trong điện thoại vẫn là giọng nói ân cần lễ phép của Đàm Dịch Khiêm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà Hạ nói với giọng vô cùng lo lắng, “Dịch Khiêm, con mau tới nhà hai bác, Tử Du có chuyện rồi…”
Đang ở biệt thự nhìn Đường Hân ngủ say, Đàm Dịch Khiêm nói chậm rãi “Chuyện này con đã biết, hai bác yên tâm đi, ‘con gái’ hai người nhất định không có chuyện gì.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thoáng chốc, lông mày bà Hạ giãn ra “Có thật không?”
Đàm Dịch Khiêm trả lời điềm đạm, ánh mắt vẫn không rời thiên sứ đang nằm ngủ bình yên trên giường. “Vâng”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được, có câu này của con, bác yên tâm rồi…”
Cuộc gọi kết thúc, ông Hạ vội vàng hỏi vợ, “Sao rồi? Dịch Khiêm nói gì?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà Hạ thở phào nhẹ nhõm “Nó nói đã biết chuyện, sẽ xử lý, ngày mai Tử Du sẽ về.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
……………………………………..
“Tử Du, con gái ngoan của mẹ, tối nay con chịu cực ở lại đồn cảnh sát, ba mẹ đã nói chuyện này với Tử Khiêm rồi, nó nói sẽ giải quyết nhanh thôi. Có Dịch Khiêm ở đây, con nhất định sẽ không sao…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây là cuộc điện thoại cuối cùng Hạ Tử Du nhận được ở đồn cảnh sát.
Trong phòng giam lạnh giá, Hạ Tử Du ngồi bó gối trên chiếc giường sắt hẹp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nữ cảnh sát liếc bộ đồ của Hạ Tử Du, ném đại một bộ quần áo tù cho cô “Thay bộ này đi”
Hạ Tử Du nhìn bộ quần áo màu vàng xám rồi nhìn lại chiếc váy cưới trắng nõn trên người, thân thiện nói với nữ cảnh sát “Tôi nghĩ không cần thay bộ quần áo này, vì ngày mai tôi có thể ra ngoài.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nữ cảnh sát liếc nhìn Hạ Tử Du, cũng không ép cô, dù sao cô cũng chưa bị kết tội.
Đêm khuya yên tĩnh, Hạ Tử Du ngồi co rúm ở một góc giường.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không ai biết, cô rất sợ bóng tối…
Cô vẫn nhớ rõ lúc còn nhỏ, mỗi khi đêm đến, mẹ ruột sẽ vứt cô vào một căn phòng tối, không được nói chuyện, cũng không thể gọi mẹ, chỉ có thể co rúm trong một góc tường…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cảm giác lúc này như đưa cô quay trở lại lúc nhỏ, khiến cô không thể tìm được chút cảm giác an toàn nào.
Cô níu chặt vạt váy cưới, sợ hãi vùi mình trong đầu gối.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô bắt đầu nhớ đến những khoảnh khắc hạnh phúc để mình có thể quên đi giây phút sợ hãi này.
“Dịch Khiêm, chúng ta nhất định sẽ bên nhau đến bạc đầu, phải không?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Dĩ nhiên”
“Dịch Khiêm, chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, phải không?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Phải”
….
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô nhớ đến thời gian hạnh phúc bên Đàm Dịch Khiêm, cuối cùng, chứng sợ tối đeo đẳng cô từ nhỏ tới giờ cũng dần dần giảm bớt.
Thân thể cô không còn run rẩy vì sợ hãi mà chỉ ôm chặt lấy vạt váy cưới để tự an ủi mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mẹ nói Dịch Khiêm đã biết chuyện này, cô tin là Dịch Khiêm nhất định sẽ điều tra rõ ràng kẻ đã chiếm đoạt mười tám tỷ tiền mặt của Ức Phong.
Cho nên, ngày mai anh ấy nhất định sẽ tới đón mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có lẽ bởi vì có niềm tin này, cảm giác sợ hãi từ từ biến mất, cô chầm chậm tựa vào bức tường lạnh giá chìm vào giấc ngủ.
…………………………..
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sáng sớm hôm sau.
Ông bà Hạ đã gọi điện đến đồn cảnh sát từ sớm, thế nhưng, cảnh sát lại tuyên bố không hề có chứng cứ biện hộ cho Hạ Tử Du.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà Hạ không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, bà đau lòng khóc thành tiếng “Không được, tôi phải đến đồn cảnh sát xem Tử Du thế nào… Không thấy con bé, tôi cũng không muốn sống nữa…”
Ông Hạ cố gắng duy trì lý trí “Bà nói linh tinh gì thế, chẳng phải Dịch Khiêm đã nói sẽ giải quyết sao, chúng ta chờ chút”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà Hạ khóc rống xua tay “Con gái bảo bối của tôi, chắc tối qua nó sợ lắm…”
Ông Hạ cũng lo lắng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, dì Lưu vui sướng như gặp được cứu tinh chạy vào báo “Ông chủ, tổng giám đốc Đàm đến rồi.”
Ông bà Hạ lập tức đi ra vườn, đúng lúc xe Đàm Dịch Khiêm dừng lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đàm Dịch Khiêm vừa bước xuống xe, bà Hạ lập tức chạy đến níu cánh tay anh, vội vàng hỏi “Dịch Khiêm, chuyện của Tử Du giải quyết thế nào rồi? Sao con không đưa nó về?”
Đàm Dịch Khiêm không trả lời những câu hỏi liên tiếp của bà Hạ mà hướng ánh mắt về phía bên kia xe.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau một giây, hộ vệ đi theo Đàm Dịch Khiêm mở cửa xe, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước ra.
Đàm Dịch Khiêm đi đến bên cạnh, cánh tay thân mật quàng qua hông cô gái yếu ớt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt vô cùng căng thẳng của cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cả nhà họ Hạ đều chú ý hành động của Đàm Dịch Khiêm, nghẹn họng trân trối.
Ông Hạ thấy vậy tỏ rõ thái độ không vui “Dịch Khiêm, cô ta là ai?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe ông Hạ chất vấn, cô gái trẻ từ từ ngước đôi mắt trong sáng buồn bã nhìn ông bà Hạ.
Chớp nhoáng, khuôn mặt rất quen của cô gái trẻ lọt vào tầm mắt ông bà Hạ, khiến đôi vợ chồng già sững sờ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đàm Dịch Khiêm nhìn ông bà Hạ, tuyên bố một cách bình thản “Không sai, cô ấy chính là vợ tương lai của con, con gái hai bác – Đường Hân”