Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sáng sớm, Hạ Tử Du vừa vào công ty đã nghe chuyện hội Lâm Khả Khả bị phòng PR đuổi việc. . . . . .
Hạ Tử Du muốn đi tìm Đàm Dịch Khiêm hỏi cho rõ, nhưng lại gặp được chị Dư trước cửa phòng tổng giám đốc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Dư nói cho cô biết, “Tổng giám đốc đi Mỹ rồi. . . . . .”
Hạ Tử Du nhất thời nghi ngờ, “Ơ, hôm qua anh ấy không nói với tôi chuyện phải đi Mỹ!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Dư nói bình tĩnh, “Lộ trình của tổng giám đốc luôn luôn thay đổi bất ngờ, cô nên làm quen đi!”
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Dư hỏi, “Cô vội vã đến tìm tổng giám đốc có chuyện gì sao?”
Hạ Tử Du biết chị Dư là trợ lý đắc lực của Đàm Dịch Khiêm, mà chị Dư lại hiểu tâm tư của Đàm Dịch Khiêm nhất. Hạ Tử Du buột miệng, “Tôi muốn biết sao hội Lâm Khả Khả lại bị công ty đuổi việc?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Dư liếc mắt nhìn Hạ Tử Du, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ cô không biết sao?”
Hạ Tử Du kinh ngạc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó chị Dư nói những chuyện Đàm Dịch Khiêm đã làm cho cô.
Thì ra hôm qua sau khi chị Dư nghe được chuyện Hạ Tử Du gặp phải ở phòng PR đã báo lại cho Đàm Dịch Khiêm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì vậy, Đàm Dịch Khiêm tạm thời ra lệnh cho chị Dư đến phòng PR sắp xếp hội Lâm Khả Khả đi xã giao với Clease với tư cách là thành viên phòng PR.
Đêm qua, Đàm Dịch Khiêm cố ý dẫn Hạ Tử Du theo, xuất hiện ở hội sở “Nhà Trắng”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đàm Dịch Khiêm rất hiểu tính cách Clease, háo sắc mà lòng dạ hẹp hòi, Đàm Dịch Khiêm dẫn Hạ Tử Du theo, xuất hiện ở trước mặt Clease, rõ ràng là cho Clease một quả táo ngọt, nhưng cuối cùng lại dẫn Hạ Tử Du đi, điều này gãi trúng đáy lòng đố kỵ của Clease.
Kết quả có thể nghĩ, bởi vì Clease bực tức trong lòng mà không thảo luận hợp đồng với Đàm thị, hôm sau nhân lúc phòng PR chất vấn năng lực làm việc hội Lâm Khả Khả mà đường đường chính chính đuổi việc họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Tử Du hoảng hốt, “Nói như vậy, anh làm thế đều là. . . . . .” Vì cô?
Chị Dư gật đầu, “Tôi đã nói từ lâu, tổng giám đốc không hề giống vẻ ngoài mà cô cảm nhận được. . . . . . Anh ấy đối xử với cô cũng khác bình thường.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Tử Du sửng sốt hồi lâu, lúc này mới gật đầu cám ơn chị Dư.
——–
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Tử Du không gặp Đàm Dịch Khiêm vẻn vẹn một tuần lễ.
Mà, mấy đêm nay cô mất ngủ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô lăn qua lộn lại trên giường, trong đầu thì lúc nào cũng thoảng qua bóng dáng của anh.
Có dáng vẻ xấu xa khi gặp anh lần đầu, cũng có dáng vẻ yêu cầu vô độ trong đêm của anh, và cả dáng vẻ lạnh nhạt nhưng lại giúp cô xử lý tất cả mọi chuyện không để lộ giấu vết nào. . . . . .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng vậy, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại quen sự hiện hữu của anh. . . . . .
Rõ ràng cô và anh cũng không phải là một đôi tình nhân bình thường, cô lại cảm thấy được sự quan tâm của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh. . . . . . Có phải thật sự đang có ý với cô không?
Ngay khi Hạ Tử Du nằm trên giường trằn trọc không yên, tiếng chuông điện thoại di động của cô lại vang lên bất chợt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vào giờ này người có thể gọi điện thoại cho cô thường sẽ chỉ là. . . . . .
Hạ Tử Du vội vàng cầm di động lên, liếc qua màn hình điện thoại liền nhanh chóng ấn nút trả lời, “A lô ——”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ra ngoài, tôi muốn gặp cô!!” Trong điện thoại đúng thật là giọng đàn ông hùng hậu trầm ấm dễ nghe của Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du liền vội vàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhấc nhẹ rèm cửa sổ lên thì thấy chiếc Bentley quen thuộc đã đậu ở ngoài cổng biệt thự nhà cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dường như hơi căng thẳng, Hạ Tử Du liền thay quần áo xong rồi rời khỏi biệt thự ngay.