Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khốn kiếp! Mày dám nói chuyện với ông Hai như vậy?” Thiết Lôi ngồi sau lưng Mộ Dung Nghĩa đứng vụt lên, răng rắc một tiếng, chiếc ghế gỗ lim anh ta đang ngồi bỗng nhiên vỡ nát! Có thể thấu công lực của Thiết Lôi mạnh thế nào.

Tiêu Ngưu Nhi lập tức bước lên một bước, tức giận rừng mắt nhìn anh ta: “Tên to con, mẹ nó chứ mày dám phá hỏng đồ đạc của chúng tao, mày nhất định phải bồi thường!”

Diệp Vô Phong gật đầu: “Cái ghế kia ít nhất cũng phải trăm năm mươi triệu, Thiết Lôi, trước tên anh bồi thường cái ghế này cho chúng tôi đã, sau đó bàn tiếp.”

“Cái gì? Diệp Vô Phong, cậu dám bảo người của tôi bồi thường một cái ghế rách này của mấy người? Lòng dạ các người đúng là hẹp hòi!” Mộ Dung Nghĩa nhíu mày nói.

Diệp Vô Phong chậm rãi đứng lên, tự nhiên nói ra: “Mộ Dung Nghĩa, lòng dạ của tôi thế nào, không nhọc công ông bình luận. Nhưng “cái ghế rách” này, quả thật có giá khoảng một trăm năm mươi triệu, thiếu một đồng cũng không được. Được rồi, Ngưu Nhi, trong đám tù binh kia hẳn có mấy kẻ không nghe lời, nếu như lúc nào đó cậu hào hứng có thể đi chăm sóc bọn chúng một chút.

“Vâng, anh Diệp, bây giờ tôi cũng rất hào hứng đây! Ha ha!” Tiêu Ngưu Nhi nghĩ đến mấy tên ngã nhào trên đất tối hôm qua kia, bây giờ mà nhìn thấu Tiêu Ngưu Nhi xuất hiện, vậy thì chắc bị dọa đến mức cả người run rẩy.

“Cậu Diệp!” Mộ Dung Nghĩa đột nhiên lo lắng, đưa tay ra ngăn Tiêu Ngưu Nhi lại, “Đề nghị các cậu đối xử với người của chúng tôi khách khí một chút.”

Tiêu Sắc thấy vậy thì bật cười trong lòng, lại càng thích Diệp Vô Phong hơn.

Diệp Vô Phong ung dung nói: “Con người của tôi ấy à, giống như một chiếc gương vậy. Bình thường người nào mà đối xử khách khí cỡi tôi, tôi cũng sẽ đối xử khách sáo với người ta. Còn nếu người khác dám đùa giỡn với tôi, bình thường tôi sẽ càng đùa giỡn với người đó nhiều hơn.”

Tiêu Ngưu Nhi ra sức gật đầu: “Đúng đúng, anh Diệp chính là người như vậy!”

Thiết Lôi đứng vên chanh cái ghế nát bét tức đến mức thờ dốc ồ ồ, nhưng anh ta không biết nói thế nào cho phải.

Bắp thịt trên mặt Mộ Dung Nghĩa nảy lên. Ông ta cảm giác được Diệp Vô Phong này quả thật là không dễ đối phó.

Người này có vẻ như vô cùng cay độc, không quan tâm đến thứ mà người bình thường gọi là mặt mũi, luôn có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Loại người như này vô cùng đáng sợ!

Ông ta cắn răng nói: “Cậu Diệp, bồi thường một chiếc ghế đương nhiên là không thành vấn đề! Mộ Dung Nghĩa tôi đây chưa đến mức quỵt nợ.”

“Vậy thì được.” Diệp Vô Phong trực tiếp chỉ vào máy thanh toán hai chiều đang đặt trên bàn: “Phiền ông lập tức thực hiện lời hứa của mình. Người như tôi không thích người khác thiếu nợ mình.”

Hai chị em Tiêu Sắc nhìn Diệp Vô Phong dồn Mộ Dung Nghĩa vào thế không còn cách nào, trong lòng mừng thầm. Hai người nhìn nhau một chút, đều là sự ngưỡng mộ dành cho Diệp Vô Phong!

Mộ Dung Nghĩa nhìn thấy Diệp Vô Phong bày ra dáng vẻ an nhàn nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý đến thái độ của người khác thì ông ta đúng là không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo trợ lý đi đếm máy thanh toán hai chiều kia bỏ vào đó một trăm năm mươi triệu.

Sau đó ông ta đen mặt nói: “Diệp Vô Phong, ở Hoa Hải này, người nào đối đầu với nhà Mộ Dung đều không có kết cục tốt.”

Diệp Vô Phong đột nhiên nhếch miệng, lộ ra ý cười: “ Mộ Dung Nghĩa, biện pháp thuyết phục này của ông, căn bản không hề đáng tin cậy! Tôi thật sự không rõ, nhiều năm như vậy ông dựa vào trí thông minh này của mình mà lăn lộn được sao? Tối hôm qua, các người đến hai lần, ngang nhiên khiêu khích. Đây là người nhà Mộ Dung mấy người đang đối đầu với chúng tôi! Trước mắt, với chúng tôi mà nói, tất cả hành động đều là phòng vệ chính đáng!”

“Vậy nên, dưới sự phòng vệ chính đáng của mình, bắt được tù binh, đối với chúng tôi mà nói chính là giàu có.”

“Giàu có? Mộ Dung Nghĩa nhíu mày: “Diệp Vô Phong, nếu như cậu không chịu thả người củ chúng tôi ra, vậy thì cậu không chịu được sự trả thù của nhà chúng tôi đâu.”

“À há!” Diệp Vô Phong đứng lên: “Thả! Đương nhiên là thả! Nhưng mà tôi đã đặt ra quy tắc cho mình, chỉ cần vượt quá hai mươi tư giờ mà không có ai nhận. Vậy thì tôi lập tức đưa họ đến cho cảnh sát, để họ xử lý. Dù sao thì chỗ này của tôi có ghi lại tất cả hình ảnh ngày hôm qua. Vậy nên, nếu đám người này giao vào tay cảnh sát, cho dù bọn họ có muốn bao che cho người khác thì cũng không thể không phạt được.”

“Mày!” Vẻ mặt Mộ Dung Nghĩa thay đổi. bởi vì Diệp Vô Phong đẩy tất cả đường lui của ông ta vào đường chết hết!

“Chói cùng là cậu muốn thế nào mới chịu thả người?” Mộ Dung Nghĩa nghiến răng nghiến lợi.

Thiết Lôi phá hỏng một chiếc ghế lúc này chỉ có thể đứng bên cạnh Mộ Dung Nghĩa, giống như học sinh tiểu học mắc lỗi.

“Mỗi người là một trăm năm mươi triệu, ôn góc thể chuộc bọn họ về.” Giọng điệu Diệp Voi Phong rất bình thản.

“Cái gì? Quả thật cậu chỉ có mấy chiêu mèo cào thế này! Quá đáng!” Đương nhiên ở Hoa Hải, Mộ Dung Trí đã xử lý loại chuyện như thế này không chỉ một hai lần, mỗi lần đều kết thúc bằng việc ưu thế tuyệt đối nghiêng về nhà Mộ Dung, đã bao giờ phải nhận loại giọng điệu thế này?

Nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Nghĩa lớn lên, Thiết Lôi cũng nhanh chóng nắm chặt hai tay, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Ngưu Nhi.

Tiêu Ngưu Nhi cảm thấy Diệp Vô Phong đang chiếm ưu thế, thoải mái vô cùng, trên mặt còn mang theo ý cười: “Ồ, đến cắn tôi đi này! Ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK