Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm Vua chuột kế bên cũng kinh hồn khiếp vía.

Tiêu Ngưu Nhi ghi hình cũng thấy quá tàn bạo, thúc giục: “Được rồi, được rồi, tranh thủ đi.”

Mộ Dung Hào Giang đâm một dao cuối cùng vào động mạch cảnh của Phó cục trưởng, tiếng la thảm thiết của Phó cục trưởng dừng lại ngay tức khắc, mới đó đã im lìm bất động.

“Mộ Dung Hào Giang, chúng ta sang chỗ khác ăn đi.” Diệp Vô Phong vỗ vỗ tay, dường như xem cảnh máu me trước mặt như vậy chỉ giống một vở kịch hết sức bình thường.

“Vâng, cậu Phong.” Mộ Dung Hào Giang đứng dậy, cả người ông ta lúc này toàn là máu, hai tay thấm đẫm máu: “Cậu Phong, tôi cần tắm thay bộ đồ khác.”

“Ừ, tôi chờ ông.” Diệp Vô Phong chẳng mảy may lo lắng: “À đúng rồi, ông cho người đến dọn sạch sẽ chỗ này đi, đừng để cảnh sát phát hiện bằng chứng phạm tội của ông.”

“Vâng, Vua chuột, cậu thu xếp chuyện này đi. Cậu Phong, mời cậu sang phòng số hai Thiên Tự kế bên uống trà trước.” Mộ Dung Hào Giang kính cẩn nói.

“Ừ, ông nhanh qua đấy là được.” Diệp Vô Phong hiên ngang đi ra, vốn không hề lo lắng Mộ Dung Hào Giang có âm mưu gì nữa không.

“Anh Phong, anh không lo ông ta giở trò sao?” Tiêu Ngưu Nhi cất điện thoại xong, kính cẩn ngồi kế bên Diệp Vô Phong.

Trước đây cậu ta còn dám càn rỡ trước mặt Diệp Vô Phong chút đỉnh, nhưng bên cạnh Diệp Vô Phong càng lâu, càng tôn kính Diệp Vô Phong nhiều hơn, cũng không dám láo nháo nữa.

Diệp Vô Phong cười: “Cậu cảm thấy Mộ Dung Hào Giang còn dám giở trò với tôi không?”

Tiêu Ngưu Nhi: “Ông ta không phải là một con chó dễ thuần hoá, dù nói làm chó cho anh Phong, nhưng em thấy vấn đề ở chỗ lòng trung thành của ông ta.”

Diệp Vô Phong cười nói: “Ngưu Nhi, xem ra cậu tiến bộ không ít nha, dù ông ta không trung thành, thì con chó này vẫn còn tác dụng, trải qua việc hôm nay, tôi nghĩ, ông ta không dám chống lại chúng ta nữa đâu.”

Tiêu Ngưu Nhi gật đầu: “Vâng, nghĩ ông ta cũng không dám nữa là.”

“Cậu Phong, thức ăn lên ngay đây ạ.” Mộ Dung Hào Giang thay một bộ đồ thời Đường màu vàng nhạt, nhìn cứ như một viên ngoại thời cổ đại, sau khi trở vào, để Diệp Vô Phong ngồi ở ghế chủ trì, ông ta và Vua chuột đứng bên cạnh phục vụ.

 

Trong suốt buổi tiệc, Mộ Dung Hào Giang đều ngồi khom người xuống, ngay cả Vua chuột cũng chưa từng thấy Mộ Dung Hào Giang khúm núm như vậy bao giờ.

Vì vậy, Vua chuột càng tỏ ra vẻ thấp hèn, cả hai người đều cố gắng hết sức làm tròn bổn phận người hầu của mình.

Mãi tới tận lúc Diệp Vô Phong rời đi, trái tim của hai người Mộ Dung Hào Giang vẫn đập rất nhanh, chưa trở lại bình thường được.

Vừa rồi bọn họ thấy rất rõ ràng, sau khi chứng kiến Mộ Dung Hào Giang giết người bằng phương thức vô cùng tàn bạo, Diệp Vô Phong vẫn không hề cảm thấy một chút khó chịu nào khi ăn, sắc mặt vẫn như bình thường, chuyện trò vui vẻ, cực kỳ thong thả.

Nhất định là cái khí chất này được tôi luyện ra từ ngàn vạn mạng người!

Làm thế nào mà một Diệp Vô Phong trẻ tuổi như vậy lại có thể có kinh nghiệm dày dặn như vậy? Mộ Dung Hào Giang không thể nào hiểu nổi.

Ông ta thậm chí còn có một ý tưởng không thực tế: Diệp Vô Phong ưu tú như vậy, nếu anh ta là con cháu của dòng họ Mộ Dung thì tốt biết bao!

“Anh Diệp, anh không sợ lão già Mộ Dung Hào Giang hạ độc sao?” Tiêu Ngưu Nhi nghi hoặc.

Diệp Vô Phong cười nói: “Mộ Dung Hào Giang không phải kẻ ngốc, ông ta sẽ không dám hạ độc. Nếu không, dòng họ Mộ Dung sẽ càng diệt vong nhanh hơn.”

“Ồ.” Tiêu Ngưu Nhi ra vẻ đã hiểu: “Nhưng mà, anh Diệp, nếu anh trúng độc, còn ai có thể tiêu diệt được dòng họ Mộ Dung nữa?”

Diệp Vô Phong chỉ lên trên: “Sức mạnh của một quốc gia là không thể cưỡng lại.”

Khi Tiêu Ngưu Nhi lái xe đến trụ sở của công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong bỗng ngửa mặt lên bầu trời đêm, cười: “Đội trưởng Quách chiếu cố tôi thực sự rất tốt.”

“Quách Vạn Phúc? Anh ta lại phái người theo dõi anh sao?” Tiêu Ngưu Nhi tức giận: “Bọn chúng đâu? Để tôi đánh đuổi bọn chúng!”

“Không cần. Sự giám sát của họ chỉ là một trong những cách thức tự vệ của chúng ta mà thôi.” Diệp Vô Phong ung dung nói.

Tiêu Ngưu Nhi nhìn Diệp Vô Phong với vẻ sùng bái: “Chà, không hổ là người mà chị mình kính nể, có vẻ mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh ấy! Cái này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, là Gia Cát Lượng tái sinh.”

Dừng xe xong, Tiêu Ngưu Nhi vừa đi theo Diệp Vô Phong vào tới sảnh tầng một của công ty, anh liền nhìn thấy Tiêu Sắc đang phấn khích đi về phía mình.

“Chị, chị…” Tiêu Ngưu Nhi muốn nói gì đó.

Tiêu Sắc không nhìn cậu ta lấy một cái, mà chỉ nhìn Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, tôi có chuyện muốn hỏi anh trực tiếp. Anh có thời gian không?”

“Ồ, đương nhiên là có thời gian. Mà này, Lâm Thư Âm tan làm chưa?” Diệp Vô Phong cười.

“Tổng giám đốc Lâm vẫn đang ở trên công trường. Tôi sợ tối nay cô ấy sẽ qua đêm trên công trường luôn.” Tiêu Sắc thở dài: “Con người của tổng giám đốc Lâm đúng là liều mạng với công việc.”

Tiêu Ngưu Nhi biết mình không thích hợp ở đây làm bóng đèn, vì vậy cậu ta bèn lặng lẽ chuồn đi.

Tiêu Sắc đi đằng trước, dẫn Diệp Vô Phong vào phòng ngủ của cô.

“Anh Diệp, mời vào.” Hai má Tiêu Sắc đỏ bừng, lộ ra vẻ quyến rũ.

Chân phải Diệp Vô Phong vừa bước vào lại lập tức rụt lại, ngượng ngùng nói: “Ừm, tuy là chị đại, nhưng dù sao vẫn là phòng riêng của mỹ nữ. Phòng ốc sạch sẽ, lại thơm tho như vậy, chân tôi dính bùn đất nên không dám tuỳ tiện bước vào.”

Tiêu Sắc vốn dĩ được khen ngợi thì đang mở cờ trong bụng, nghe được nửa câu sau của anh, không kìm được mà vươn tay nắm lấy cánh tay anh, trách cứ: “Ôi, anh Diệp đúng là biết cách trêu chọc người ta. Anh mau vào đi. Nếu cứ chần chờ, để cho nhiều nhân viên nhìn thấy thì không tốt đâu.”

Nói xong, cô ta kéo Diệp Vô Phong vào phòng ngủ rồi đóng cửa rầm một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK