Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Dung Hào Giang hưng phấn nói: “Trận đấu lần này, chúng ta nhất định phải thắng! Nhất định phải giết được Diệp Vô Phong! Báo thù cho ông Nghĩa và ông Tín!”

Dừng lại một chút, ông ta lại nói thêm: “Tôi đã ước bàn bạc trước với ngài Bố Lãng rồi, ngày hai mươi chính, ngài Bố Lãng sẽ đưa Tạp Đặc Nhĩ đến Hoa Hải trước. Nghỉ ngơi một chút rồi ngày hôm sau có thể tham gia trận đấu với Diệp Vô Phong luôn!”

“Vậy thì tốt quá rồi! Ông chủ, Tạp Đặc Nhĩ vì chúng ta mà lên sàn đấu, tiền công là bao nhiêu vậy ạ?” Bát Tí Hải Thần không nhịn được nên hỏi.

Mộ Dung Hào Giang thở dài: “Mười triệu đô-la Mỹ. Nhưng mà chúng ta còn có thể kiếm được số tiền này về bằng Hoa Cường kia mà!”

Trong lòng Bát Tí Hải Thần kinh ngạc, Tạp Đặc Nhĩ lên sàn đấu một lần mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Gã ta vì thế gia Mộ Dung mà vào sinh ra tử, cả đời đánh đám, ông chủ cũng chỉ cho gã ta ba tỷ đồng cổ phần của công ty mà thôi.

Nghĩ đến như vậy, quả thật có hơi không công bằng.

Nhưng mà, thế gia Mộ Dung với Bát Tí Hải Thần dường như chính là nhà rồi mà! Gã ta bình thường vẫn ăn uống sinh hoạt tất cả đều là miễn phí đó thôi.

Sau khi lễ tang kết thúc, thế gia Mộ Dung yên ắng vài hôm, nhưng mag, ngày hai mươi hai lại có một tin tức truyền đến: “Công trình kiến thiết lại cảng Hoa Hải đã bắt đầu đi vào xây dựng! Lễ đặt móng đã được tiến hành!

Lúc mà Mộ Dung Hào Giang nghe được tin tức này, ông ta chỉ gầm lên một tiếng, sau đó ném chiếc cốc ngọc đang cầm trên tay vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ!

“Người đâu! Lập tức lại đây, mày mau sắp xếp người đến công trường thi công của bọ họ phá đám! Không được để cho công trình của bọn họ diễn ra thuận lợi được!” Mộ Dung Hào Giang tức giận đến mức quay vòng vòng tại chỗ.

“Ông chủ, ông bớt giận.” Bát Tí Hải Thần vội vàng khuyên ngăn ông ta: “Chuyện công trường bên đó cứ để ông Lễ tùy ý sắp xếp người của ông ta đến là có thể giải quyết được rồi.”

“Được, anh đi báo với ông Lễ một câu, bảo ông ta sắp xếp đi.” Mộ Dung Hào Giang tức giận nói.

Xây lại cảng biển quả là một hạng mục lớn, tòa nhà văn phòng  xây mới ở cảng có quy mô rất lớn, công trường hoạt động cũng rất hăng hái, cũng may mắn là Lâm Thư Âm có năng lực quản lý tốt nên mới có thể xử lý được, hơn nữa Bạch Nhạn Phi và Tiêu Sắc cũng là những người có tài nên mới có thể đẩy mạnh công việc ở công trường diễn ra gọn gàng có trình tự.

“Tổng giám đốc Lâm, công ty Hoa An cung cấp xi măng cho chúng ta vừa rồi mới báo cho chúng ta rằng hiện tại nguồn xi măng đang khan hiếm, mỗi ngày chỉ có thể cung cấp cho chúng ta năm mười tấn, mục tiêu mỗi ngày một nghìn tấn của chúng ta còn thiếu rất nhiều! Nếu cứ để như vậy, chúng ta không thể hoàn thành công trình đúng thời hạn đã cam kết mất!”

“Cái gì cơ?” Nhận được thông báo, Lâm Thư Âm lập tức lo lắng đứng bật dậy: ” Nhạn Phi, mau mau liên hệ lại với tổng giám đốc Tạ của công ty Hoa An, yêu cầu ông ta phải cung cấp cho Hoa Cường chúng ta đủ số xi măng, nếu không, ông ta tự dưng thực hiện sai hợp đồng như vậy, chúng ta đành phải gặp nhau trên tòa thôi!’

Nhưng Bạch Nhạn Phi còn chưa rời đi đã lại có người chạy vào báo cáo: “Tổng giám đốc Lâm, công ty cung cấp vật liệu thép vừa rồi thông báo rằng từ ngày mai sẽ không cung cấp thép cho chúng ta nữa! Họ muốn chúng ta sớm nghĩ biện pháp khác đi!”

 

Mọi chuyện trở nên như vậy, chắc chắn là người nhà họ Mộ Dung giở trò xấu xa, chặn đứng nguồn cung ứng vât liệu để xem xem người của Hoa Cường xây dựng lại cảng biển bằng cách nào!

Bạch Nhạn Phi và Tiêu Sắc cùng nhiều người nhanh chóng nghĩ biện pháp liên lạc với công ty cung cấp xi măng và vật liệu thép.

Trên công trường lại có hàng trăm người dân ở các khu dân cư xung quanh đến, nam nữ già trẻ đều có cả, họ đã xong vào công trường, lại còn tự nhiên cướp đoạt thép và các công cụ khác, công nhân ở đó có ngăn cản nhưng đã bị bọn họ bao vây bốn phía không thể làm gì được, đúng là rất hỗn loạn.

Khi nhận được tin báo như vậy, Lâm Thư Âm ngay lập tức phải báo cho cảnh sát!

Kết quả là sau khi cảnh sát đến, những người dân này cuối cùng đã chịu quay về  nhà.

Cảnh sát cho nhóm công nhân làm bản tường trình ghi chép lại sự việc, sau đó lại nói là đi đến các nhà dân để hỏi và ghi chép lại rồi cũng biến mất luôn.

Cảnh sát vừa đi, đám người dân đó lại tới, dù có thế nào đi nữa bọn họ cũng muốn dùng hết sức mình để phá hoại, làm ảnh hưởng đến tiến trình thi công của công trình.

Lâm Thư Âm lại báo cảnh sát, lúc sau cảnh sát đến, đám dân lại về nhà, bọn họ lại làm bản tường trình một lượt nữa.

Nhìn đám công nhân đang xếp hàng để làm bản tường trình, trong lòng Lâm Thư Âm lo lắng: “Luôn luôn là như vậy, bọn họ căn bản không có biện pháp gì để giải quyết!”

Cảnh sát ở đó bận rộn hơn một giờ đồng hồ mới làm xong bản tường trình, sau đó lại cứ thế rời đi, đám người dân kia lại kéo đến tiếp.

Đám dân đó thực sự là đã tiếp thu rất sâu sắc phương châm đánh du kích: “Địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, địch yên thì ta quấy nhiễu.”

Lúc Lâm Thư Âm tranh cãi nói lý với bọn họ, suýt chút nữa thì cô bị hai người phụ nữ xô ngã xuống đất.

Không còn cách nào khác, cô biết rõ là dù có báo cảnh sát cũng không có tác dụng nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài báo cảnh sát.

Kết quả vẫn chỉ là cảnh sát lại đến và lại làm bản tường trình!

Lâm Thư Âm cực kỳ tức giận, cô gọi điện thoại cho Diệp Vô Phong và kể cho anh tất cả sự việc xảy ra.

“Cái gì? Anh sẽ đến ngay đây.” Diệp Vô Phong bảo Mã Vũ mau chóng lái xe đến công trường trước, quả nhiên khi đến nhìn thấy đám người dân đó đang làm đủ mọi chuyện phá hoại!

Mã Vũ  lên cơn tức giận nắm chặt nắm đấm định lao vào đấu với bọn họ.

“Khoan đã!” Diệp Vô Phong giữ Mã Vũ lại: “Không nên ra tay với bọn họ, có chuyện gì từ từ nói đã.”

Mã Vũ nổi cáu: “Anh Phong, đám người này đúng là khốn nạn bất chấp đạo lý mà! Anh còn định nói lý lẽ với bọn họ sao? Vốn dĩ là không thể nói cho bọn họ hiểu được! Nắm đấm mới chính là đạo lý cứng rắn nhất!”

Diệp Vô Phong vẫn kiên quyết ngăn cảm anh ta lại, hai người bọn họ đi đến lán chỗ của Lâm Thư Âm trước.

“Thật là tức chết mà!” Lâm Thư Âm vừa nhìn thấy Diệp Vô Phong đã suýt chút nữa không kiềm chế được nước mắt.

Diệp Vô Phong đi đến bên cạnh cô, cầm tay cô, dịu dàng nói: “Em yên tâm đi, đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Trước hết em hãy bảo tất cả đám công nhân làm rào chắn xung quanh đã, còn anh sẽ đi giải quyết vấn đề  với đám dân đó.”

“Anh định giải quyết như thế nào? Nhất định không được đánh người đâu đấy! Nếu không chúng ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn hơn nữa mất.’ Lâm Thư Âm cũng biết, kiểu quấy rối như thế này chắc chắn là sau lưng bọn họ phải có chỗ dựa, hơn thế, chỉ cần làm bọn họ bị thương, mọi chuyện sẽ không thể giải quyết được nữa.

“Anh hiểu chuyện đó mà, em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ giữ chừng mực.” Diệp Vô Phong tiếp tục an ủi cô.

Công nhân bắt đầu thu xếp làm rào chắn, Diệp Vô Phong đi ra ngoài, đi một vòng quanh công trường trước, anh nhìn thấy rất nhiều nhóm người dân vẫn đang thu gom dụng cụ để mang đi, Diệp Vô Phong cũng không có ngăn cản bọn họ mà chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

“Ơ hay. Người anh em này, anh không phải chính là người lãnh đạo của công trình này đấy chứ?” Một cô gái nông dân không nhịn được nên đứng lại nói chuyện với Diệp Vô Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK