Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 639:

 

Mà ở Liêu Tây, bình thường cao thủ luyện qua đều dưới trướng của nhà họ Nguyên.

 

Cho nên rất có khả năng người trước mắt này chính là người bên nhà họ Nguyên.

 

Sau khi nghĩ đến điều này, bọn họ cảm thấy Diệp Vô Phong là đối thủ không thể trêu chọc được.

 

Bọn họ sợ tè ra quần trốn chạy ra ngoài, còn Diệp Vô Phong thì ngồi trên sofa, lạnh nhạt nhìn A Mịch, anh biết A Mịch biết chuyện này.

 

Rất rõ ràng là coi anh như súng mà sử dụng mà.

 

Cảm giác bị người ta lợi dụng rất khó chịu, cho nên bây giờ anh chỉ muốn biết A Mịch rốt cuộc là muốn làm cái gì.

 

“Chắc là cô nên cho tôi một lời giải thích nhỉ?” Diệp Vô Phong hỏi.

 

A Mịch bất đắc dĩ thở dài: “Thật ra tôi cũng không muốn như vậy, nhưng nếu như tôi không làm như thế, công việc nội ứng của tôi sẽ không còn cách nào tiếp tục nữa. Hơn nữa, tôi biết thực lực anh rất mạnh, nếu không thì cũng không thể cứu tôi ra từ trong tay của Lý Thích.”

 

Diệp Vô Phong cười: “Nếu như võ công của tôi không mạnh mà bởi vì thân phận của tôi mạnh thì sao?”

 

A Mịch ngẫm nghĩ, trả lời: “Cho dù là như thế thì tôi vẫn sẽ bảo anh đến đây, dù sao nếu như thân phận của anh cao thì anh không cần phải ra tay, lộ thân phận của mình ra thì bọn họ sẽ không dám động đến anh. Tuy người đó là tên hung thần ác sát Chung Trấn Đào, nhưng anh ta chỉ là một tên chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi, nếu như không phải tôi ở một mình thì anh cũng không dám làm càn như thế.”

 

“Cô nếu đã là cảnh sát thì thân thủ của cô chắc là không tệ mới đúng chứ, một mình cô giải quyết bọn họ chắc là cũng làm được thì nhất định cần tôi ra tay sao?” Đối với chuyện này Diệp Vô Phong rất kinh ngạc.

 

A Mịch càng bất đắc dĩ hơn: “Ở đây tính chất không giống nhau.”

 

Diệp Vô Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Bởi vì nếu như tôi ra tay thì tất cả thù hận đều ở trên người tôi. Nếu như cô ra tay, cho dù là đánh bại bọn họ thì bọn họ sẽ càng đánh càng hăng, hơn nữa người đến sẽ càng ngày càng nhiều.”

 

Tự nhiên Diệp Vô Phong biết được điểm này, nếu như không phải mình ra tay thì bọn người Chung Trấn Đào sẽ không để yên như thế.

 

Cho dù A Mịch có giỏi hơn nữa thì cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, hơn nữa trong mắt bọn họ cô

 

A Mịch gật đầu, cảm thấy có chút ngại nhìn Diệp Vô Phong: “Bởi vậy nên mới chỉ có thể nhờ anh tới giúp, nhưng mà tôi sẽ bù đắp cho anh, đợi tôi giải quyết xong vụ án này là có thể bù đắp cho anh được rồi.”

 

Diệp Vô Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Thực ra hai ông chủ của công ty Chính Hoà đều đồng ý với tôi rồi, ba ngày sau sẽ chuyển khỏi Liêu Tây, thế nên nếu cô muốn điều tra thì mau chóng nắm bắt thời cơ đi.”

 

“Chuyển đi? Vì sao?” Mặt A Mịch ngơ ra, cô ấy chưa từng thu được tin tức nào như thế cả.

 

Diệp Vô Phong cười nhẹ: “Lúc đó bọn họ bị tôi bắt giữ, tất nhiên phải có điều kiện gì đó tôi mới thả họ đi được.”

 

Sau khi nghe xong, A Mịch cảm thấy bản thân như vừa nghe được một câu chuyện cười vậy, cô ấy trợn to mắt lên nhìn Diệp Vô Phong: “Có phải anh cũng nói cho vui thôi không, lời bọn họ nói sao có thể tin được, nội việc công ty Chính Hà đã bén rễ cực sâu ở vùng Liêu Đông này, nếu như bọn họ chuyển đi, vậy chẳng khác nào nhổ rễ của bọn họ đi cả.”

 

Diệp Vô Phong nhún vai: “Mặc kệ bọn họ có phải đang nói đùa hay không, nếu đã đồng ý với tôi chuyện gì thì phải làm cho ra việc đó, nếu không tôi đành phải dùng cách của mình để bọn họ thực hiện lời hứa.”

 

A Mịch chỉ có thể oxi hoá lời, kết thúc cuộc nói chuyện tại đây.

 

Nhưng A Mịch vẫn nghĩ Diệp Vô Phong thế nào cũng không có cách gì để khiến công ty Chính Hà rời khỏi Liêu Đông, dù sao bọn họ luôn chỉ phát triển ở Liêu Đông, chưa từng mở rộng thị trường bên ngoài bao giờ.

 

Cho nên bọn người Lý Thích sẽ không làm theo những lời Diệp Vô Phong nói đâu.

 

Mà A Mịch rất tò mò Diệp Vô Phong sẽ dùng cách gì để xử lý mấy người Lý Thích và Trịnh Phi.

 

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Vô Phong reo lên, là Bạch Nhạn Phi gọi tới.

 

Diệp Vô Phong thấy có chút kì lạ, nghe điện thoại, đêm hôm khuya khoắt thế này Bạch Nhạn Phi còn tìm mình chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi.

 

“Alo? Có chuyện gì?” Diệp Vô Phong nghe điện thoại.

 

Giọng nói sốt sắng của Bạch Nhạn Phi truyền tới: “Diệp Vô Phong, Na Na vừa nãy nhắn cho tôi một tin, nói tôi tới cứu nó, nó đang ở trong club Hào Thiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK