Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đó quỳ lạy cầu khấn khiến cho có thêm hai người nam nữ cũng quỳ xuống theo. Một người trong đó là xin cho vợ của ông ta đẻ được con trai, hai người lấy nhau đã lâu nhưng chỉ sinh ra con gái, mắt thấy hương khói tổ tiên sắp bị đứt đoạn thì sốt ruột quỳ xuống cầu khẩn Diệp Vô Phong: “Xin thần tiên phù hộ cho nhà họ Lưu chúng con có một đứa con trai. Chúng con xin cúng cho ngài ba con bò vàng, muôn kiếp thờ lạy ngài.”

Hành động của ông ta khiến Diệp Vô Phong phải bật cười: “Bác à, bác cũng sống đến thời đại này rồi nha, nam nữ như nhau đều gánh được nửa bầu trời. Bác sinh nam hay sinh nữ thì cũng thế, mà tôi có là thần tiên cũng chẳng dám phân bì trai gái.”

Nhìn dáng vẻ cợt nhả của anh, Mạc Nhị Gia có chết cũng không tin anh là thần là quỷ gì. Mặt ông ta nhăn như khỉ ăn ớt hét to: “Hạng dân đen có mắt không tròng, ông thật sự coi nó là thánh sống à? Cùng lắm chỉ biết võ vẽ chút yêu tà mê hoặc lũ ngu!”

Ông ta lại quay đầu nhìn Diệp Vô Phong: “Tao mặc kệ thằng nhãi nhà mày dùng cái trò dơ bẩn gì, nhưng mày đừng vội mừng! Vừa nãy chỉ là màn kịch mở đầu, mày còn dám tiếp tục so tài nữa không hả? Đấu ba hai thắng!”

Diệp Vô Phong vô cùng kinh ngạc: “Gì nữa? Còn đấu nữa à? Không phải mấy người thua rồi hả? Còn dám nói đấu ba thắng hai mới là thắng? Mạc Nhị Gia, tôi thấy ông xấu mặt không đủ còn muốn xấu cả lòng!”

Từ Nghệ Chi chạy lại kéo cánh tay anh: “Vô Phong, chúng ta đi thôi, không cần chấp nhặt với bọn họ.”

Mạc Nhị Gia khoát tay ra lệnh thuộc hạ chặn đường họ lại: “Muốn đi cũng không dễ như vậy! Dám dùng trò lừa gạt che mắt người đời rồi chơi bài chuồn à! Nằm mơ đi! Tao nói cho mày biết, dù mà có thoát được không có nghĩa là bọn chúng thoát nổi!”

Ông ta nói bóng gió như vậy ý chỉ Diệp Vô Phong muốn đi thì dễ, nhưng những người dân vô tội khác phải chịu trận thay, Diệp Vô Phong kéo Từ Nghệ Chi ra sau lưng, anh hơi nhíu mày: “Nếu nói như vậy bên tôi đành phải xuống nước với ông nhỉ?”

Nogawa Saburo tiến lên một bước gật đầu với anh: “Diệp Vô Phong, có gan thì cùng tôi đánh một phen. Ván thứ hai là đấu võ, không đánh ở đây.”

“Không đánh ở đây, vậy ra ngài còn biết bay lên trời làm chim hả?” Diệp Vô Phong cười như không cười, anh muốn xem thử thằng cha này còn làm diễn được loại tuồng gì.

Nogawa Saburo nói: “Không cần phải lên trời, hai ta xuống biển đánh, anh có dám hay không?” Nói rồi anh ta cười một cái bí hiểm, đưa tay ra: “Có gan thì đi theo tôi!” Diệp Vô Phong đi theo Nogawa Saburo và Mạc Nhị Gia vào làng Đông Ngư.

Cái thôn này vốn là một khu vực hẻo lánh bị biển vây quanh, ở giữa thôn còn có một cái hồ nhỏ. Cái hồ này có diện tích lớn chừng trăm mẫu, chất nước trong vắt, nguồn nước ngọt trên đảo chủ yếu đến từ cái hồ này.

Một đám người đi đến cạnh hồ nước thì ngừng bước. Nogawa Saburo đưa tay chỉ xuống hồ: “Xét về thực lực thì anh là một cao thủ, nhưng không biết kỹ thuật dưới nước của anh ra sao. thế nào, dám đánh một trận với tôi trong cái hồ này không?”

Diệp Vô Phong cau mày: “Tôi nói, Nogawa Saburo ngài có thể có chút ý thức bảo vệ môi trường không hả? Tôi nghe nói cái hồ này là nguồn nước sinh hoạt chính của cả cái thôn. Ngài muốn tôi cùng ngài quậy tung chỗ này lên thì người dân làm sao dám lấy nước dùng nữa?”

Mạc Nhị Gia đứng kế bên lập tức hô hào: “Mày đừng có mà văn vở, tao xử lí chuyện nguồn nước được chưa! Mày nói một lời đi, có dám đấu dưới nước không? Không dám thì nhận thua ngay!” Ông ta lần nữa lấy lại tinh thần.

Nogawa Saburo càng tự tin hơn trăm lần, anh từ bé đến lớn sống ở ven biển, vô cùng có kinh nghiệm thủy chiến. Anh biết nội lực Diệp Vô Phong thâm hậu, nhưng đánh nhau dưới nước thì dù võ công Trung Quốc có tốt đến đâu cũng không chắc gì bù lại được. Anh chọn chiến đấu dưới nước cũng là vì muốn phát huy sở trường của bản thân.

Diệp Vô Phong uể oải ngáp một cái: “Rồi rồi, mấy người nhất định muốn xuống nước thì xuống nước. Tôi cũng hết cách, muốn xuống nước làm cá thì xuống thôi. Nhưng tôi phải nói trước cho rõ ràng một chuyện, định đấu đá đến bao giờ hả? Tôi không rảnh rỗi cùng mấy người đấu đến trận thứ ba nhân một trăm đâu!”

Nogawa Saburo nói: “Tôi trước nay nói lời giữ lời, đấu ba thắng hai chính là thắng! Đã là ván thứ hai rồi, anh thắng thì tôi xin nhận thua triệt để! Còn nếu cả hai ngang tài thì đấu trận thứ ba.” Miệng anh ta thì nói vậy nhưng lòng lại nghĩ: Chờ lát nữa xuống nước xem, tôi sẽ chơi chết anh, ván thứ ba là con khỉ gì!

Diệp Vô Phong đáp: “Rồi rồi, mấy người quả là ăn no rửng mỡ, coi như tôi nghe mấy người đấu ba thắng hai.”

Nogawa Saburo lập tức cởi bộ kimono rộng thùng thình đang khoái trên người ra, để lộ cái khố dân dã. Hành động này của anh khiến ngư dân quanh đó phải ngại dùm, có không ít phụ nữ che mắt con trẻ lại, trong lòng thầm rủa anh “Không biết nhục à!”

Anh ta hoàn toàn không chú ý gì, hơi hoạt động gân cốt tí rồi nhảy tùm xuống nước. Chỉ có thể nói, khả năng bơi lội của anh ta giỏi cực kỳ, một cú nhảy cầu hoàn hảo, không bắn nước tung tóe cũng chẳng tạo bọt. Rồi mặt nước yên tĩnh trở lại, không thấy tung tích anh đâu, mãi lúc sau mới thấy anh ngoi lên ở chỗ cách bờ ba mươi mét.

Nogawa Saburo từ xa vẫy gọi Diệp Vô Phong, bảo anh mau xuống nước.

Tả Đại Phú thấy lo lắng cho đứa cháu ngoại mình: “Vô Phong, kỹ thuật chiến đấu dưới nước cậu có luyện qua bao giờ chưa?”

Diệp Vô Phong an ủi anh ta: “Cậu cứ yên tâm, ở dưới nước hay trên bờ thì cũng như nhau thôi. Cháu bơi mấy cái là tới mà, lúc đó thì cái cục thịt thừa vùng biển đó sẽ bị cháu phơi khô như cá nằm bẹp dí trên đất thôi.”

Làm sao dưới nước lại giống trên bờ được? Tả Đại Phú nghe anh nói thế thì càng lo hơn, lại lên tiếng nhắc nhở: “Cháu tôi ơi, nước ở đây vừa sân vừa lạnh, cậu nhất thiết phải hết sức cẩn thận đó…”

Diệp Vô Phong bắt đầu c0i quần áo. Phụ nữ cả già lẫn trẻ đều là người thường thấy trai tráng m1nh trần phơi nắng phơi sương, nhưng khi ngắm qua thân thể lực lưỡng rắn chắc vô cùng nam tính kia của anh thì vẫn không nhịn được buông lời tán thưởng. Thậm chí có vài cô còn ngậm ngùi nuốt nước bọt.

Áo ba lỗ quần hai chân, Diệp Vô Phong cởi áo ra xong cũng nhún nhảy tại chỗ mấy lần. Anh đến gần bờ hồ rồi thả người nhảy lên, cơ thể anh như một chú cá chuồn vẽ ra vòng sáng cong cong trên không trung rồi đáp xuống nước.

Anh vừa mới lặn xuống đã bị một lực mạnh mẽ đâm lên người. Nogawa Saburo mập tới cả một tạ, trên đất liền trông thật cồng kềnh, nhưng khi xuống nước lại linh hoạt vô ngần. Bọt nước tung tóe, anh ta như một con cá mập phóng thẳng tới sau lưng Diệp Vô Phong.

Thật sự, kỹ năng thủy chiến của Diệp Vô Phong không ra thể thống gì! Bình thường anh rất ít khi bỏ thời gian luyện tập mảng này. Anh luôn dựa vào nội lực thâm hậu lấy bất biến ứng vạn biến nên cơ thể dễ dàng thích ứng được cái loại môi trường chiến đấu. Nhưng lần này, khi anh chân chính đọ sức với Nogawa Saburo thì đã rơi vào thế hạ phong.

Đối thủ của anh có thể trọng lớn hơn, tính linh hoạt cũng ổn định hơn anh, nên chiếm lợi thế rất lớn ở trong nước. Khỏi cần phải nói, chỉ cần Nogawa Saburo lúc lắc một tí là sóng lớn nổi lên, đẩy cho Diệp Vô Phong phiêu diêu bất định không đủ thế tiến công.

Mà Nogawa Saburo còn biết đối thủ của anh có bàn tay đấm phát chết luôn nên đã cố ý kéo Diệp Vô Phong xuống nước. Trong tình trạng này thì cú đánh của Diệp Vô Phong sẽ bị sức nước cản phá, đánh mười còn ba cũng không chừng.

Thứ Nogawa Saburo muốn chính là đặc tính này của nước, thân thể mập mạp của anh ta quả là cá mập gặp nước. Anh ta bơi vòng vòng quanh thân Diệp Vô Phong, lúc trái lúc phải tránh đông né tây khiến Diệp Vô Phong không thể ra đòn nghiêm chỉnh, tốc độ đánh dần chậm lại, sức lực cũng yếu đi dẫn đến Nogawa Saburo càng dễ tránh thoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK