• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hương bạc hà lạnh buốt xộc thẳng vào phổi, Trương Huấn ho sặc sụa, đầu óc rối như tơ vò, chẳng biết phải đáp lời Trần Lâm Hổ thế nào.

Thấy Trương Huấn ho đến chảy nước mắt nước mũi, Trần Lâm Hổ vội vàng vỗ lưng anh: "Nhả kẹo ra mau!"

Tay cậu mạnh như voi, Trương Huấn bị vỗ đến méo mặt, cơn hoảng loạn vừa rồi cũng bị đập tan tành, vừa buồn cười vừa bất lực xua tay.

"Cho cậu này, cho cậu này," Trương Huấn móc hết số kẹo bạc hà còn lại trong túi nhét vào tay Trần Lâm Hổ, "Ngậm kẹo vào miệng, bớt nói lại, được không?"

Trần Lâm Hổ cảm thấy mình như bị dỗ bằng kẹo, hơi không vui, nhưng vẫn xé vỏ bỏ một viên vào miệng.

Cửa quán cà phê đông người, Trương Huấn ho xong lại kéo tay Trần Lâm Hổ, dắt cậu sang một bên để nhường lối đi.

Lần này Trần Lâm Hổ không nhảy dựng lên nữa, miệng ngậm kẹo, nhích người theo.

Trương Huấn thấy cậu di chuyển như robot về phía mình, suýt bật cười, nhưng kìm lại được: "Vừa nãy—"

Vừa mở miệng, chỉ nghe "rắc" một tiếng, Trần Lâm Hổ đã nghiến nát viên kẹo trong miệng.

Vị bạc hà càng nồng, thậm chí có chút đắng, cổ họng Trần Lâm Hổ vừa ngọt vừa lạnh, nhưng không muốn tỏ ra mất bình tĩnh trước mặt Trương Huấn, cậu vô thức đưa tay chạm vào vết sẹo trên trán, che đi biểu cảm của mình: "Hả?"

"... Vừa rồi cậu như quả pháo nổ chậm ấy," Trương Huấn nuốt lại câu hỏi ban đầu, cười cười, "Thật dữ dội, đúng là hổ rừng. Nhìn hai cô bé kia sợ đến ngơ ngác luôn kìa."

Trương Huấn không hỏi chuyện vừa rồi là vì cái gì, Trần Lâm Hổ như trút được gánh nặng.

Hai cô bé là chỉ Đồng Phỉ và bạn cùng phòng, Trần Lâm Hổ chẳng để ý lắm đến biểu cảm của họ, nhưng rất không hài lòng với lời Trương Huấn, nhấn mạnh: "Họ nhát gan thôi." Ngừng một chút, liếc Trương Huấn, rồi thêm một câu, "Anh có sợ đâu."

"Tôi từng thấy những thứ còn dữ dội hơn," Trương Huấn giơ ngón tay trỏ ra hiệu cho Trần Lâm Hổ, "Tôi trải đời nhiều, cậu chưa là gì đâu."

Anh nói như thể thật sự chẳng coi chuyện vừa nãy ra gì, Trần Lâm Hổ lại thấy không phục: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như lúc tôi mới mang nhóc Hổ về nhà nuôi, Đoạn Kiều đến chơi bị cào một phát," Trương Huấn từ tốn nói, "Nằm trên giường lại bị nhóc Hổ từ trên tủ sách nhảy xuống đạp bốn chân vào bụng, suýt nữa thì nội tạng bị ép ra ngoài. Cậu còn chưa nhảy được như thế, so với bé Hổ nhà tôi còn kém xa."

Trần Lâm Hổ không nhịn được, bật cười.

"Nhưng có một điểm cậu thắng, nhóc Hổ khi dọa người thì mặt mũi dữ tợn," Điện thoại Trương Huấn reo, anh vừa móc túi vừa giơ ngón cái cho Trần Lâm Hổ, "Cậu thắng ở chỗ chửi người mà mặt vẫn rất đẹp trai."

Trần Lâm Hổ ho khan một tiếng, gãi gãi cổ.

Trong miệng vẫn còn vị bạc hà lạnh buốt, trôi xuống cổ họng rồi đến dạ dày, nhưng lại như bong bóng xà phòng bị câu nói của Trương Huấn chọc cho phồng lên, làm giãn ra những sợi dây thần kinh căng thẳng của Trần Lâm Hổ, khiến cơn giận vừa rồi tan biến.

Nhường chỗ những cảm xúc nhỏ nhặt, vụn vặt, không rõ là gì len lỏi vào.

Cứ tưởng vừa nãy mình trông xấu xí lắm chứ. Trần Lâm Hổ thầm nghĩ, xin cảm ơn gương mặt này.

Trương Huấn không biết trong đầu Trần Lâm Hổ đang có những suy nghĩ lung tung gì, đang nghe điện thoại của Đoạn Kiều, thấy Trần Lâm Hổ hai tay cho vào túi áo hoodie, vừa đợi anh gọi điện vừa không ngừng dịch người tại chỗ, tuy mặt mày vẫn trông như bị ai nợ tám trăm triệu, nhưng Trương Huấn vẫn nhìn ra hổ rừng lúc này đang khá vui vẻ.

Dễ dỗ thật, khen vài câu đã muốn nhảy cẫng lên.

Giống như lúc mới khai giảng, trêu một cái đã nhảy từ bậc thang xuống.

Thế mà còn bảo mình chín chắn, sớm muộn gì cũng thành loại hổ bị quay lén đăng lên mạng, cả đám người bu vào bình luận trêu "mèo to ngố tàu" cho mà xem.

Đầu dây bên kia Đoạn Kiều gào lên: "Ông cười trộm gì thế hả? Tôi đang nói chuyện với ông, ông có nghe không vậy?"

"Giọng ông cái như bô," Trương Huấn mới nhận ra mình đang cười, vội thu lại trước khi Trần Lâm Hổ quay đầu nhìn, "Tôi cười ông là cái loa di động đấy."

Đoạn Kiều hừ một tiếng: "Tôi suýt nữa phải túm tai ông mà hét thẳng vào đấy. Vừa nãy tôi nói gì, ông có nghe lọt nửa chữ nào không? Ăn tối, thịt nướng, ở cái quán của bạn Tiểu Mộng ấy."

"Không phải bảo thứ Bảy mới đi à?" Trương Huấn chợt nhớ ra chuyện này.

"Tại thứ Bảy Chủ Nhật Tiểu Mộng có việc, phải về quê một chuyến," Đoạn Kiều đành phải lặp lại điệp khúc dài ngoằng vừa rồi, "Hỏi xem ông có trực ca tối không, không thì chuyển sang tối nay luôn đi. Dù sao mai cũng là thứ Bảy, ông không đi làm, trường cũng cho nghỉ, còn có thể rủ cả vị ân nhân nhỏ nữa."

Trần Lâm Hổ liếc thấy Trương Huấn nhìn về phía mình, không nhảy nhót nữa mà ngó anh với vẻ đầy thắc mắc.

"Để tôi hỏi cậu ấy đã." Trương Huấn che điện thoại, quay sang hỏi Trần Lâm Hổ, "Tối nay cậu có về nhà không?"

Trần Lâm Hổ gật đầu.

"Vậy là rảnh nhỉ?" Trương Huấn cười cười, "Đi ăn với tôi không?"

"Anh mời hả?" Trần Lâm Hổ sửng sốt một chút rồi giậm chân, "Ăn gì?"

Trương Huấn: "Đồ nướng, tại quán mới mở của bạn người yêu Đoạn Mập, gần cung văn hóa thôi, hai đứa nó mời, đi không? Không rảnh cũng không sao, tôi nói lại với họ là được."

Nghe đến Đoạn Kiều, Trần Lâm Hổ ngừng giậm chân, cơn hồi hộp vô cớ vừa rồi cũng lắng xuống không ít, liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Huấn rồi ừm một tiếng: "Đi."

"Được rồi." Trương Huấn dặn dò với Đoạn Kiều đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy, thấy Trần Lâm Hổ đá đá bậc thang nhỏ bên cạnh một cách vô thức, tâm trí rõ ràng đang lơ đãng, anh búng nhẹ vào cánh tay cậu, "Tan học đến đây tìm tôi. Tôi cũng về nhà, sẵn tiện lái xe điện chở cậu về luôn."

Trần Lâm Hổ nhớ đến chiếc xe đạp điện nhỏ của Trương Huấn, thứ mà ngoài chuông ra thì chỗ nào cũng kêu, cười: "Ừm."

"Cười cái gì, vào đi, mấy đứa bạn của cậu đợi nãy giờ rồi kìa," Trương Huấn mở cửa quán cà phê, để Trần Lâm Hổ vào trước, "Nói với lão Trần là hôm nay về muộn nhé. Đi xe điện hơi lạnh đấy, tối mặc áo dày vào."

Trần Lâm Hổ vừa đi vào vừa cười: "Lo cho bản thân anh đi."

Công tắc nhiều thế, lời cũng lắm thế.

Trương Huấn ngứa tay quá, cuối cùng cũng toại nguyện, cho Trần Lâm Hổ một cái vào gáy: "Đồ vô ơn."

Bị đánh vào gáy, Trần Lâm Hổ ngạc nhiên quay đầu lại, Trương Huấn đã nhanh chân chạy đến quầy trước, tốc độ thoát thân nhanh như ngày nọ đuổi tên móc túi trên phố vậy.

Trần Lâm Hổ cười mãi đến tận bàn bên cửa sổ mới thôi.

Mấy đứa phòng 307 ôm ly cà phê trà sữa, nhìn Trần Lâm Hổ với ánh mắt như đang tố cáo một người anh em phản bội.

"Nhìn gì?" Trần Lâm Hổ ngồi vào chỗ dành sẵn cho mình, "Phần của tôi đâu?"

Đẩy ly Americano đá cho Trần Lâm Hổ, Chu Tráng Tráng kinh ngạc hỏi: "Anh Huấn học sư phạm mầm non à?"

"Không phải." Trần Lâm Hổ theo phản xạ trả lời, đợi vài giây mới nhận ra câu hỏi có gì sai sai, mặt đen lại, "Ý gì?"

"Chả ý gì hết," Chu Tráng Tráng giơ tay, ánh mắt nấn ná trên gáy Trần Lâm Hổ, "Tao thấy anh ấy vừa rồi còn có thể... Vậy tao có thể không..."

Trần Lâm Hổ ánh mắt sắc lạnh nhìn gã một cái: "Mày tưởng mày là ai?"

"Đệt." Chu Tráng Tráng giận dữ thu tay về.

Thượng Thanh Hoa cười đủ rồi mới nói: "Tụi tôi nãy bàn bạc rồi, lát nữa vẫn là nên mua đồ ở Đông Lộ trước rồi mới về trường, Đại Đầu nói vẫn muốn ăn KFC bên đó. Nói trước, lần này đến lượt ông đi cùng nó đấy."

Vẻ mặt giận dữ của Chu Tráng Tráng biến mất trong tích tắc, e thẹn đẩy đẩy Trần Lâm Hổ.

Trần Lâm Hổ thấy Chu Tráng Tráng là không thể bực mình với ai khác nữa, rất khó chịu với cái vẻ nịnh nọt này của gã, nhưng trước đó đã đồng ý luân phiên đi cùng tên nhát gan này, bây giờ cũng chỉ đành cắn răng chấp nhận.

"Anh Hổ tốt quá." Chu Tráng Tráng hớn hở, miệng lại không kìm được, "Ơ mà, người khoa Kỹ thuật lúc nãy mày quen à?"

Gã vừa dứt lời, Cao Nhất Đẳng bên cạnh chộp lấy một cái bánh su kem nhét vào miệng gã: "Cái này siêu ngon, ăn đi!"

Trần Lâm Hổ bị Trương Huấn quấy rối một hồi, cơn giận khi nãy cũng đã tiêu tan.

Đầu óc lắng xuống mới thấy lúc nãy nếu thật sự đánh nhau với Viên Dự trên đường thì không đẹp mặt lắm, gần trường học, lại đánh nhau với sinh viên khoa Kỹ thuật, còn ngay trước mặt chị khóa trên, mấy đứa 307 không giúp chắc cũng không đành lòng, kiểu như Chu Tráng Tráng này chắc chắn sẽ nhảy vào tham chiến, nếu náo loạn lên thu hút bảo vệ cổng trường đến, mọi người đều sẽ bị liên lụy.

Phương Thanh ngồi ở góc đột nhiên lên tiếng: "Cậu tự mình không hợp với người ta thì thôi, đừng làm người khác cũng phải chịu liên lụy, khá là ích kỷ đấy."

Thượng Thanh Hoa liếc nhìn cậu ta, vừa định mở miệng thì giọng Trần Lâm Hổ đã vang lên trước.

"Tôi với hắn đánh nhau vài lần hồi cấp ba, lúc nãy không kìm được." Trần Lâm Hổ gật đầu với mọi người, giọng điệu cũng dịu đi, "Lúc nóng đầu cái gì cũng quên sạch. Thật xin lỗi, lần sau các cậu cứ đi trước đi."

Thái độ của cậu khá thẳng thắn, Phương Thanh ngớ ra, không ngờ với tính cách của Trần Lâm Hổ thế mà lại không nổi nóng, ngược lại còn nói lời như vậy.

Chu Tráng Tráng hơi ngượng ngùng, gõ gõ mặt bàn: "Bọn tao là loại người đó sao? Thôi, biết rồi, rớt một tấm biển quảng cáo đè chết ba người thì trong đó hai người đã là kẻ thù của mày. Lần sau đi với mày, tao sẽ tự mang theo vũ khí phòng thân."

"Vậy thù hằn chắc lớn lắm hả?" Cao Nhất Đẳng hơi lo lắng.

Trần Lâm Hổ sờ sờ vết sẹo ở đuôi lông mày, hiếm khi nhắc lại chuyện cũ hồi cấp ba: "Tình cờ bắt gặp hắn bắt nạt một bạn học, vì chuyện đó mà đánh nhau hai ba lần. Hai bên đều nhìn nhau không vừa mắt."

Cậu nói đơn giản, nhưng những người khác ít nhiều cũng nghe ra không phải chuyện hay ho gì.

"Thật xui xẻo," Thượng Thanh Hoa nhíu mày, "Đánh xong hắn còn phải rửa tay."

"Cái này tao phải nói, Trần Lâm Hổ à," Chu Tráng Tráng bảo, "Sao mày không nói sớm? Đừng làm kiểu tập kích bất ngờ thế, ít nhất cũng phải báo trước để bọn tao sắp xếp ai phối hợp ai canh gác chứ."

"Được." Trần Lâm Hổ nói, "Lần sau tao đá vào mông mày một cái, mày cứ lao về phía trước nhé."

Chu Tráng Tráng chửi ầm lên, Thượng Thanh Hoa và Cao Nhất Đẳng cười nửa ngày.

Trần Lâm Hổ cũng cười.

Tuy vẫn ghét cay ghét đắng chuyện hồi cấp ba, nhưng cậu phát hiện mình có thể bình tĩnh giải thích với người khác rồi. Điều này khiến Trần Lâm Hổ cảm thấy hơi nhẹ nhõm.

...

Cả buổi chiều Trần Lâm Hổ đều hơi bồn chồn, trong lòng cứ nghĩ mãi đến đồ nướng.

Trước đây cũng không thấy mình đặc biệt thích những thứ này, nhưng bị Trương Huấn nói đến mức như thèm ăn vậy, vẽ ra bức phác họa đen trắng, trong đầu lại nghĩ đến những xiên thịt đang xèo xèo nhỏ mỡ trên ngọn lửa.

Xiên thịt, bị lửa nướng cho nhỏ mỡ, mỡ nhỏ giọt vào lửa đỏ, ngọn lửa đỏ cùng màu với ngọn lửa bật lên từ bật lửa, ngọn lửa từ bật lửa cháy lên ở bên hồ nhân tạo, Trương Huấn.

Trần Lâm Hổ bị khả năng liên tưởng của mình làm cho giật mình.

Chiều lại có một trận mưa, đến lúc Trần Lâm Hổ tan học mới ngớt, cậu về ký túc xá thu dọn máy tính và bảng vẽ, định mang về nhà vẽ tiếp, trước khi đi lại lấy thêm một cái áo khoác.

Khi đến quán cà phê, Trương Huấn đã tan làm, đang đứng trước xe điện hút thuốc.

Thời gian qua Trần Lâm Hổ cũng nhận ra một số tật xấu của Trương Huấn, ngoài chứng sạch sẽ thỉnh thoảng phát tác và những cái công tắc không biết giấu ở đâu ra, Trương Huấn rất chú trọng đến hình ảnh bên ngoài của mình, chuẩn mực "cần phong độ không cần ấm áp". Lúc này, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, gió sau mưa thổi qua, Trương Huấn lặng lẽ kéo ống tay áo đã xắn xuống.

Đồ sĩ diện. Trần Lâm Hổ nghĩ, mình sẽ không làm cái trò đó đâu.

"Đến rồi à?" Trương Huấn thấy cậu, cười dụi tắt điếu thuốc, "Để túi vào giỏ xe, mặc áo vào."

Trần Lâm Hổ ném cái túi đựng máy tính vào giỏ xe, nhưng lại đưa áo cho Trương Huấn: "Tôi không lạnh, lấy cái này cho anh đấy."

Trương Huấn sững người, liếc nhìn Trần Lâm Hổ, nhận lấy áo khoác rồi mặc vào.

"Thực ra tôi cũng không lạnh," Trương Huấn đẩy xe điện ra, rất nghiêm túc tuyên bố, "Chỉ là gió to, che gió vừa hay, cảm ơn nhé."

"Anh không lạnh," Trần Lâm Hổ tự giác ngồi lên yên sau, nhẹ nhàng nói, "Chỉ là da gà trên cánh tay anh muốn nhô lên tìm cảm giác tồn tại thôi."

Trương Huấn cười mắng một câu, xoa xoa mái tóc cắt ngắn sau gáy Trần Lâm Hổ, kéo khóa áo lên.

"Đi thôi!" Trương Huấn vỗ vỗ tay lái, "Mặc ấm rồi, giờ đưa cậu đi ăn no!"

Một tiếng hô lệnh, chiếc xe điện nhỏ phóng vút đi giữa dòng người đông đúc trong giờ cao điểm tan tầm thứ Sáu.

Trương Huấn mặc "trang bị chắn gió", chở tên to con Trần Lâm Hổ đến quán nướng Đoạn Kiều nói lúc trời đã tối sầm, Đoạn Kiều nhận được điện thoại đã chờ sẵn trước cửa, vẫy tay với hai người.

"Chào người anh em," Đoạn Kiều nhìn Trương Huấn mặc kín mít, ngạc nhiên mở to mắt, "Ông còn biết giữ ấm cơ à? Tôi cứ tưởng ông quanh năm suốt tháng đều như lò lửa nhỏ, lâu lâu hắt xì hơi là vì than nổ thôi chứ."

Trương Huấn bị gió thổi trên đường đi, cằm phải rụt vào cổ áo cao mới lái xe đến đây được, thực sự cảm kích hành động chu đáo của Trần Lâm Hổ khi mang áo cho anh, ngoài ra cũng cảm thấy khá là mất mặt.

"Cút đi," Trương Huấn kéo khóa xuống một chút, tìm lại thể diện, "Đây là áo của nhóc Hổ, cậu ấy có lòng mang cho, tôi không mặc thì không được."

Trần Lâm Hổ nhìn cằm nhọn của Trương Huấn nhô ra khỏi cổ áo khoác của mình, trong tiếng ồn ã của trung tâm thành phố, lại nghĩ đến hôm đó anh quay lưng về phía cậu, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng áo rơi xuống đất.

"Cậu mang áo theo à?" Đoạn Kiều hỏi Trần Lâm Hổ.

"Ừm," Trần Lâm Hổ hoàn hồn, "Của tôi."

"Ân cần ghê," Đoạn Kiều giơ ngón cái, "Đã nghĩa hiệp, chu đáo, thích giúp đỡ người khác, lại còn đẹp trai nữa, đúng là ngon lành cành đào."

Trần Lâm Hổ chịu không nổi kiểu khen ngợi của Đoạn Kiều như muốn dìm chết cậu trong biển từ ngữ hoa mỹ vậy, lông mày bắt đầu có xu hướng thắt nút.

"Thôi được rồi, đói bụng rồi," Trương Huấn xoay Đoạn Kiều mập mạp vào quán, "Ninh Tiểu Mộng đâu, hôm nay không uống đâu nhé, mai ông đây còn phải gấp bài, " Lại nhìn sang Trần Lâm Hổ, "Cậu ấy cũng không được, còn phải dự thi."

Trần Lâm Hổ cũng không có chấp nhất gì đối với chuyện uống rượu, đi theo vào quán.

Quán nướng do bạn cũ của Ninh Tiểu Mộng mở, trang trí khá thời thượng, trong quán đã có không ít người ngồi.

Ninh Tiểu Mộng đã gọi trước vài món, vẫn đang xem thực đơn, thấy Đoạn Kiều dẫn Trương Huấn và Trần Lâm Hổ vào, cười đứng dậy chào: "Tôi khi nãy còn đang nghĩ xem nên gọi món nhiều hay ít. Giờ nhìn vóc dáng này, tôi thấy còn phải gọi thêm vài phần đấy. Trần Lâm Hổ phải không? Tôi là Ninh Tiểu Mộng, bạn gái Đoạn Kiều."

Trần Lâm Hổ gật đầu với Ninh Tiểu Mộng: "Không cần gọi nhiều đâu."

"Thanh niên trai tráng phải ăn nhiều một chút chứ," Ninh Tiểu Mộng hoàn toàn không khách sáo với cậu, lại thêm không ít món vào thực đơn, "Huống chi, không có cậu thì cái ví Đoạn Kiều đánh mất cũng đủ cho anh ta một trận no đòn rồi, giờ bù đắp cho cậu tí thịt."

"Đúng đúng đúng," Đoạn Kiều gật đầu khom lưng, đẩy Trần Lâm Hổ ngồi xuống, "Nghe lời sếp đi, sếp bảo chúng ta ăn, ta phải ăn đến chết luôn."

Trương Huấn ngồi cạnh Trần Lâm Hổ, nói nhỏ vào tai cậu đang mù mờ: "Cái ví đó là món quà đầu tiên Tiểu Mộng tặng cho nó, làm mất thì phải chịu một trận đòn của người yêu, tình cảm của bọn họ quái dị lắm."

Trần Lâm Hổ "ồ" một tiếng, gãi gãi tai.

Hơi ngứa.

Đã nói không uống rượu, Ninh Tiểu Mộng cũng không ép.

"Không uống càng tốt, mai em cũng phải dậy sớm về quê," Ninh Tiểu Mông xắn tay áo lên, buộc tóc lại, cắn một miếng thịt cừu nướng trước, vừa ăn vừa nói, "Có người họ hàng kết hôn gọi em làm phù dâu, chắc chắn lại phải đối phó với đám dì này cô kia hối thúc kết hôn sinh con như giục mạng. Em phải ăn để tinh thần phấn chấn một chút, tiện cho việc đấu khẩu."

Trần Lâm Hổ bị khí thế của Ninh Tiểu Mộng chọc cười.

"Còn giục nữa à?" Trương Huấn cởi áo khoác của Trần Lâm Hổ ra để khỏi dính mùi, "Cậu với Đoạn Mập không phải đã ra mắt với gia đình rồi sao?"

Trên mặt Đoạn Kiều hiện lên một nụ cười chua xót, xua tay: "Về việc đó thì... tôi vẫn còn phải cố gắng."

Trương Huấn và Trần Lâm Hổ nghe ra sự bất ổn trong câu nói ấy.

"Anh chỉ cần cố gắng chiều em là được" Ninh Tiểu Mộng quay sang nói với hắn, "Lần sau em muốn ăn xôi bát bảo, anh phải chạy đi mua cho em đó."

Đoạn Kiều chào kiểu nhà binh: "Yes, sir!"

"Ôi ngon quá," Trương Huấn đưa cho Trần Lâm Hổ một xiên thịt cừu, "Tôi chia cậu một nửa phần cơm chó của tôi này."

Trần Lâm Hổ cười: "Vậy khẩu phần của anh cũng khá lớn nhỉ, chắc chưa bị đói bao giờ."

Ninh Tiểu Mộng cố nín cười không phun ra: "Trương Huấn, đứa nhỏ này không dễ trêu như cậu nói đâu, cái miệng cũng đủ lém lỉnh rồi, không biết là ai trêu ai nữa."

"Lão Trương gà chết," Đoạn Kiều nói, "Lão Trương chỉ giỏi đấu khẩu với anh thôi, em thấy đấy, giờ bị người ta táp lại còn chả tiếp được lời nữa kìa."

Trương Huấn "chậc" một tiếng: "Trước đây khi chỉ có mình tôi ăn ở đây, hai đứa đâu có như thế. Giờ có thêm khách ăn mới, bắt đầu cà khịa với khách cũ như tôi à?"

Khi ba người đang tranh luận về vấn đề có mới nới cũ, Trần Lâm Hổ vì lời vừa nãy của Ninh Tiểu Mộng mà suy nghĩ mấy lần trong đầu.

Trương Huấn đã nói về cậu với người khác khi không có mặt cậu.

Nói cái gì cũng được, tại sao lại nói cậu dễ trêu?

Cậu thấy cậu cũng khá khó trêu mà?

Vậy dễ trêu tốt hơn, hay không dễ trêu tốt hơn?

Ngoài những điều này, Trương Huấn có nói gì khác về mình không?

Trần Lâm Hổ nhai xiên thịt, suy nghĩ vẩn vơ. Cậu chưa từng để ý đến vấn đề này, trong cuộc sống trước đây, cậu không cần tốn nhiều suy nghĩ cũng có thể đoán ra phần lớn quan điểm của mọi người về mình.

Hoặc là cộc cằn, hoặc là kẻ bạo lực.

Trương Huấn khác biệt với mọi người. Trần Lâm Hổ không biết tại sao mình lại nghĩ vậy, nhưng cậu chỉ là rất chắc chắn, anh khác biệt.

"Đừng chỉ ăn thịt chứ," Ninh Tiểu Mộng đẩy mấy đĩa rau qua, "Sao cậu chỉ lựa món trước mặt mà ăn vậy? Cả bàn đều là của cậu đấy, căn tin trường đâu có được ngon như thế này."

Đoạn Kiều hai tay cầm hai xiên thịt: "Đúng đấy, tôi thấy cậu lại gầy đi rồi. Không phải gầy đi thì cũng lại cao lên rồi."

"Cao lên à?" Trương Huấn lập tức quay lại nhìn.

"Cao lên một chút," Trần Lâm Hổ nói, "Đo lúc giờ thể dục."

Trương Huấn tặc lưỡi: "Ngày nào cũng lượn lờ trước mặt tôi mà thật sự không nhận ra. Đừng cao nữa, nín lại đi, cao quá tôi tổn thương lòng tự trọng."

"..." Trần Lâm Hổ im lặng một lúc, "Anh lót giày tăng chiều cao không được sao?"

Ninh Tiểu Mộng và Đoạn Kiều cười khúc khích, Trương Huấn cũng cười tủm tỉm, lại xoa đầu Trần Lâm Hổ một cái nữa.

Bữa cơm thật vui vẻ, Ninh Tiểu Mộng và Đoạn Kiều đều là dân lắm mồm, chủ đề nói không dứt, Trần Lâm Hổ cứ nghe mà không kịp đỡ. Cậu nghĩ bụng hai người này mà cưới nhau thì cũng hay, sinh đứa con ra từ bé đã được học nói tấu hài.

Chẳng mấy chốc, bạn học của Ninh Tiểu Mộng, chủ quán nướng mang ba chai bia đến: "Tôi mang tạm ba chai trước, không đủ tôi lấy thêm."

"Ôi chà, quên mất không nói với cậu là hôm nay bọn tôi không uống," Ninh Tiểu Mộng nhường chỗ cho ông chủ, "Cậu cũng hay thật đấy, Lão Hạng. Bốn người mà cậu mang có ba chai thôi hả? Tuy bọn tôi không uống, nhưng số này chia thế nào cũng không đủ."

Ông chủ Lão Hạng cũng ngớ người: "Không phải các cậu bảo có một đứa nhóc đến à? Tôi nghĩ nghĩ, trẻ con không được uống rượu, tôi thì không uống được, thế nên mới mang ba chai thôi."

"Kia kìa," Đoạn Kiều hất cằm, "Đứa nhóc nè."

Lão Hạng nhìn Trần Lâm Hổ, cười: "Ha ha, xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng là đứa nhóc cao bằng mặt bàn cơ."

"Cũng gần thế," Trần Lâm Hổ khiêm tốn đáp, "Dựng đứng cái bàn lên, chắc đủ tới mũi tôi."

Ba chai rượu cuối cùng được chia cho Ninh Tiểu Mộng và Đoạn Kiều, Trương Huấn cũng cầm một chai, vì Lão Hạng hễ uống rượu là đau đầu.

Ban đầu Lão Hạng chỉ định ngồi xuống nói chuyện vài câu rồi đi, nào ngờ mấy người nói chuyện hợp ý, tiện thể ngồi lại ăn luôn, còn gọi thêm mấy xiên gân mũi heo, cũng là đặc sản của quán.

Lúc đầu Trần Lâm Hổ còn theo kịp nhịp độ cuộc trò chuyện, càng về sau càng không chen vào được.

Khi con người bước vào xã hội, bắt đầu học cách bò lết lăn lộn, cái nhìn về thế giới cũng khác đi.

Thế giới của Trần Lâm Hổ vẫn đang quẩn quanh trong học hành, trò chơi và những cặp tình nhân e thẹn nắm tay, ôm nhau bên hồ nhân tạo. Còn thế giới của ba người kia trên bàn đã bước vào những tầng bậc của nhà cửa, công việc, hôn nhân và tiền sữa bột cho con.

Chưa nói đến Đoạn Kiều và Ninh Tiểu Mộng đang bàn chuyện cưới xin, hay Lão Hạng đã có con, ngay cả Trương Huấn, người vốn nói chuyện hợp ý với cậu, lúc này cũng có thể kể ra những trải nghiệm và kinh nghiệm về những đề tài này.

Trần Lâm Hổ mơ hồ cảm thấy, khoảng cách tám năm giữa cậu và Trương Huấn quả thật rất dài.

Dài đến mức Trương Huấn có thể đi làm, nghỉ việc, một mình đến thành phố xa lạ mà vẫn có vẫn có thu nhập ổn định, sống thoải mái.

Còn cậu ngay cả việc tương lai mình sẽ làm gì cũng chưa biết,

"Cậu bé này ít nói nhỉ," Lão Hạng và Trương Huấn đã nói chuyện thân thiết, dùng trà thay rượu cụng ly với Trương Huấn, nhìn sang Trần Lâm Hổ, "Còn muốn gọi thêm gì nữa không?"

Trương Huấn quay lại nhìn Trần Lâm Hổ, lúc này anh đã uống nửa chai bia, trong mắt lấp lánh ánh rượu, cười: "Còn muốn ăn gì nữa không?"

Trần Lâm Hổ vén tóc mái, thuận thế cúi mắt: "Không sao, ăn no rồi."

"Tôi mới phát hiện ra," Đoạn Kiều bỗng cười, "Này Hổ con, tóc mái cậu bị con chó nào gặm thế. Nhìn nghệ thuật ghê, không biết còn tưởng vừa mới cắt tóc đấy."

Trần Lâm Hổ vì lười đi xa nên thường cắt tóc ở tiệm gần trường nhất, những người khác đều đã quen với kiểu tóc của cậu rồi.

"Đúng là mặt đẹp thì để kiểu tóc gì cũng đẹp, anh không nói em còn chẳng để ý," Ninh Tiểu Mộng cũng cười, "Nếu là thời đại học của tôi, người theo đuổi cậu chắc phải xếp hàng hai chữ số luôn đấy."

Lão Hạng cười nói: "Phải rồi, đã lên đại học cũng không tính là yêu sớm nhỉ."

"Đừng nói đại học," Đoạn Kiều gõ gõ bát, "Tôi với lão Trương hồi mới học cấp ba, người theo đuổi lão Trương đã hai chữ số rồi!"

Trương Huấn chống cằm cười: "Thế à? Sao tôi không nhớ."

"Cậu suốt ngày chỉ nhớ đánh nhau, nhớ cái khỉ gì," Đoạn Kiều khinh bỉ nói, rồi quay sang hỏi Trần Lâm Hổ, "Từng yêu đương chưa Hổ con?"

Mấy người này chắc lại hoài niệm về thời thanh xuân của mình, lấy Trần Lâm Hổ làm cớ để hồi tưởng quá khứ.

Trần Lâm Hổ do dự một chút, theo bản năng muốn nhìn về phía Trương Huấn, nhưng kìm lại được, đáp: "Có, yêu hồi cấp ba."

"Ôi trời," Đoạn Kiều tò mò, "Cậu thật sự... trông không giống kiểu người sẽ vi phạm nội quy trường học mà yêu đương đó. Chuyện này xảy ra thế nào?"

Trương Huấn cũng nghiêng đầu nhìn cậu, nhớ đến tấm thiệp lấy ra từ túi quần hôm đó.

"Có một cô gái tỏ tình với tôi, thế là quen," Trần Lâm Hổ kể lại không chút biểu cảm, "Chưa đầy một tháng cô ấy lại đề nghị chia tay, thế là chia."

Trương Huấn bị cách kể chuyện khô khan của cậu chọc cười, mọi người trên bàn đều cười ngặt nghẽo.

Thực ra chuyện này Trần Lâm Hổ cũng mơ hồ. Cậu thực sự không hiểu tại sao có người thích mình, cũng không hiểu tại sao thích rồi tình cảm lại có thể phai nhạt đi.

Giống như cậu không biết thích là gì, nên làm gì.

"Vậy là cậu thắng anh Huấn của cậu một vố rồi," Đoạn Kiều chỉ vào Trương Huấn nói, "Hồi cấp ba nó ngoài học hành đánh nhau gây sự ra thì chỉ có ngủ, làm tan nát biết bao trái tim."

Trần Lâm Hổ hơi ngạc nhiên, liếc nhìn Trương Huấn.

Phát hiện Trương Huấn cũng đang nhìn cậu, trong mắt lấp lánh vẻ muốn cười, lại đan xen chút phức tạp. Khi bắt gặp ánh mắt Trần Lâm Hổ, anh lặng lẽ dời đi.

"Sao ông nhớ rõ hơn cả tôi vậy." Trương Huấn cố dùng một xiên gân mũi heo để bịt miệng Đoạn Kiều.

"Tôi quen ông bao lâu rồi," Đoạn Kiều hừ hừ, "Ngay cả lần đầu ông đánh nhau tôi cũng tham gia, có gì mà không biết."

Trần Lâm Hổ hỏi: "Đánh nhau?"

"Ừ, dữ dội lắm. Để tôi nói cho mấy người nghe," Đoạn Kiều ném cái xiên lên đĩa, "Phải kể từ lần tôi bị đánh không biết thứ mấy rồi."

Mẹ Đoạn Kiều mất từ khi hắn còn nhỏ, sống cùng ông bố nghiện rượu, quần áo bẩn hôi cũng chẳng ai quản, bị mấy thằng côn đồ thu tiền bảo kê cướp bóc cũng không có tiền giao nộp, chỉ có thể ôm đầu chịu đòn, cầu nguyện lần sau đi qua con đường này đừng đụng phải lũ khốn nạn đó.

Có một lần bị đánh dữ nhất,  cú đá đã suýt rơi vào đầu, thằng đánh hắn bỗng nhiên bị một viên gạch đập ngã.

Đoạn Kiều ngẩng đầu nhìn, Trương Huấn lớp bên cạnh như thần binh thiên tướng giáng trần, tay còn cầm viên gạch đỏ lấy từ công trường gần đó.

"Từ ngày đó," Đoạn Kiều vỗ ngực, "Tôi thề, chỉ cần Trương Huấn không chê bỏ tôi, tôi đảm bảo lúc nào cũng sẵn sàng giúp nó trộm gạch!"

Lão Hạng nghe thấy thú vị, hỏi tiếp: "Thế sau đó có đánh thắng không?"

"À, không nha." Đoạn Kiều nói, "Bọn nó mấy đứa đều 17-18 tuổi cả. Bọn tôi mới học cấp hai, suýt nữa bị đánh vỡ sọ luôn."

Trần Lâm Hổ nghe mà ngẩn người, nhưng thông tin về viên gạch thì cậu lại tiếp nhận rất tự nhiên.

Vụ đập gạch này, Trương Huấn quả thật vẫn duy trì từ nhỏ đến lớn.

Trương Huấn chợt nhớ ra đoạn sau, nhảy dựng lên định bịt miệng Đoạn Kiều.

"Cuối cùng vẫn là một ông lão công nhân vệ sinh, vác cái chổi quét đường to đùng, chạy đà qua đánh ngã thằng cầm đầu," Đoạn Kiều đã tuôn ra hết, "Hai đứa tôi nhảy lên xe ba bánh nhỏ của ông lão, ông lão đạp xe chạy luôn. Ba người chúng tôi chạy qua ba con phố, xích xe suýt nữa bị đạp đứt, lúc đó còn là xe đạp ba bánh cơ."

Nghe câu chuyện thời nổi loạn của Trương Huấn từ miệng người khác, quả là một chuyện rất kỳ diệu.

Trần Lâm Hổ có cảm giác hơi khó tả, vừa muốn cười, vừa cảm thấy xa xôi.

Thời gian xa xôi, người cũng rất xa xôi-

Bữa ăn không kéo dài quá muộn, Ninh Tiểu Mộng và Đoạn Kiều ngày mai đều có việc.

Theo yêu cầu mạnh mẽ của Ninh Tiểu Mộng, Trương Huấn lại gói thêm một phần cơm rang mang về, phòng khi tối đói bụng hoặc ngày mai lười nấu ăn.

Trần Lâm Hổ nhớ Đoạn Kiều từng nói khả năng uống rượu của Trương Huấn kém đến mức kinh người, sau khi Trương Huấn uống hết một chai bia, cậu quan sát hồi lâu, cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường.

Đi đường thẳng băng, nói chuyện rõ ràng, ngay cả mặt cũng không đỏ.

"Cậu lái xe đi, để xe ở đây tôi không yên tâm, khu này hay mất xe điện lắm," Trương Huấn cúi người mở khóa xe, vẫn còn rảnh để lo lắng về vấn đề an toàn của chiếc xe điện nhỏ của mình, "Hơn nữa tôi uống rượu rồi, tính là say, không được lái xe."

Trần Lâm Hổ bị coi như trẻ con, không uống một giọt rượu, đương nhiên gánh vác nhiệm vụ lái xe.

Đợi một lúc, Trương Huấn vẫn cúi người mò mẫm.

"Sao thế?" Trần Lâm Hổ hỏi.

"Không có gì," Trương Huấn bình tĩnh trả lời, "Sao ổ khóa xe tôi mất tiêu rồi?"

Trần Lâm Hổ đi qua xem thử, Trương Huấn đang cầm chìa khóa chọc vào lốp xe.

"May mà anh không tìm thấy ổ khóa," Trần Lâm Hổ kéo anh dậy, "Nếu tìm thấy thì hôm nay hai đứa phải chở ngược lại xe mà về nhà."

Trương Huấn đứng tại chỗ hơi ngớ ra, để mặc Trần Lâm Hổ lấy chìa khóa của mình, nhanh gọn mở khóa, đẩy xe ra khỏi dãy xe, lúc này mới phản ứng lại chuyện gì xảy ra, tự cười: "Này, cậu giỏi kể chuyện cười nhạt nhỉ."

"Ừm," Trần Lâm Hổ ngồi trên yên xe, nhìn Trương Huấn cười đến nỗi điếu thuốc ngậm trên miệng suýt rơi, "Anh thì giỏi uống rượu nhỉ. Lần sau đến ngồi bàn trẻ con đi."

"Chậc, tôi có say đâu," Trương Huấn cũng nhận ra mình hơi lâng lâng, ngồi phịch xuống ghế sau, "Chỉ là hơi choáng, đầu óc quay cuồng chút thôi."

Trần Lâm Hổ thấy Trương Huấn đã ngồi yên, mới vặn ga phóng đi.

Mặt đường còn đọng vũng nước mưa chiều, Trần Lâm Hổ chạy chậm rãi. Tuy quán ăn ngay gần Cung Văn hóa, nhưng chỗ họ ở lại nằm ở cổng bên kia, đi xe đạp cũng mất một lúc.

"Ngồi cho vững, đừng lắc lư," Trần Lâm Hổ cảm thấy Trương Huấn ngồi sau cứ không yên, "Lát nữa ngã bây giờ."

Trương Huấn lúc này men rượu đã dâng cao, chóng mặt khá nặng, nghiêng ngả trái phải, lại chẳng tìm được chỗ nào bám để giữ thăng bằng. Nhưng nghe Trần Lâm Hổ nói vậy,  giống hệt lúc anh dạy dỗ Đinh Vũ Lạc, bèn tặc lưỡi: "Giữa đường phố rộng lớn định đánh người mà còn bảo tôi ngồi cho vững."

Trần Lâm Hổ im bặt.

Lời vừa thốt ra, Trương Huấn đã hối hận đến mức ruột gan như thắt lại, vô thức ngước mắt nhìn Trần Lâm Hổ.

Tóc Trần Lâm Hổ bị thổi bay trong gió, người chỉ mặc mỗi chiếc áo nỉ, áo khoác ngoài còn đang khoác trên người Trương Huấn.

"Này, tôi không có ý đó..." Trương Huấn miệng lưỡi líu lại, "Tôi chỉ muốn biết, sáng nay cậu với thằng nhóc đó là chuyện gì."

Chiếc xe điện nhỏ chạy vút trên đường, những ánh đèn đường lần lượt bị bỏ lại phía sau.

Khi Trương Huấn tưởng Trần Lâm Hổ sẽ không trả lời nữa, anh nghe thấy giọng cậu.

"Tôi đánh nhau với hắn ba lần," Trần Lâm Hổ nói, "Lần thứ hai, mặt tôi có thêm một vết sẹo."

Cơn say của Trương Huấn bỗng tỉnh hẳn một nửa, như thể cồn bốc hơi đi, dâng lên thứ cảm xúc khác, khiến lòng anh rất không dễ chịu.

Một lúc lâu sau, anh thở dài, tựa cái trán đang càng thêm choáng váng lên lưng Trần Lâm Hổ:

"Vậy chẳng phải tôi đã làm sai rồi sao?"

"Gì cơ?" Trần Lâm Hổ không hiểu.

"Tôi lẽ ra không nên cản cậu," Trương Huấn nói, "Tôi nên giúp cậu đánh cho hắn một trận mới phải."

Hơi ấm từ lưng truyền thẳng đến ngực.

Ánh mắt Trần Lâm Hổ dưới đèn đường dịu lại.

Cậu nhận ra bản thân không hề muốn trút giận hay phát tiết gì cả, cậu chỉ muốn có được cảm giác mà trước đây chưa từng có - được người khác đứng cùng một phe.

"Thật ra tôi cũng đâu có chịu thiệt," Trần Lâm Hổ bỗng nói, "Lần thứ ba tôi đánh rụng một cái răng của hắn, chỉ là bị người khác can ngăn, chứ không thì đã đủ số chẵn rồi."

Trương Huấn bật cười, đầu đang tựa vào Trần Lâm Hổ hơi run lên: "Cậu sinh ra đã ngốc à, sao không tìm chỗ vắng rồi hãy động thủ?"

Nghe câu này từ miệng Trương Huấn, không hiểu sao Trần Lâm Hổ lại thấy buồn cười vô cùng.

"Cười cái gì mà cười." Trương Huấn vỗ cậu một cái.

"Cười trận đầu tiên của anh," Trần Lâm Hổ nhắc đến hồi ức của anh với Đoạn Kiều, "Bị chặn ở con đường nhỏ, chỗ ít người, nếu không có ông lão công nhân vệ sinh chạy đến tiếp viện, hai người các anh đã bị đập vỡ đầu rồi."

Đoạn hồi ức này Trương Huấn cũng gần như quên mất, hôm nay được Đoạn Kiều nhắc lại, vốn thấy rất xấu hổ, nhưng thời gian trôi qua, bỗng dưng lại nảy sinh chút hoài niệm và buồn cười.

Lúc đó anh như một con chó hoang trong tuổi dậy thì, sống trong một ổ dường như không thuộc về mình, lòng luôn đầy uất ức phiền muộn. Khi tìm được một lối thoát, liền muốn trút hết tất cả tích tụ lên viên gạch đó.

"Đúng vậy, nên từ đó tôi học được hai điều," Trương Huấn cũng cười, "Thứ nhất, đánh người phải tìm chỗ vắng. Thứ hai, bị đánh phải chạy về chỗ đông người."

Trần Lâm Hổ bị kinh nghiệm xương máu này của anh chọc cười, nỗi buồn của mình cũng theo những ngọn đèn đường lùi lại phía sau, chỉ lo cười.

Trương Huấn ngồi sau bị lưng Trần Lâm Hổ cười run bần bật làm phiền không chịu nổi, giơ tay đập vào gáy cậu một cái: "Thằng nhóc này, cười cái gì mà cười... Đệt!"

Anh vừa giơ tay thì đúng lúc Trần Lâm Hổ rẽ cua, một cái không bám chắc, suýt nữa bay ra ngoài.

"Sao thế?" Trần Lâm Hổ vội phanh xe, quay đầu nhìn, nhíu mày, "Đã bảo ngồi cho vững rồi mà."

"Vững rồi," Trương Huấn vẫn còn sợ hãi, tìm lý do cho mình, "Chỉ là không có chỗ bám thôi, sơ suất, sơ suất tí."

Trần Lâm Hổ nghiêng người, trừng mắt nhìn anh một lúc, nếu vừa rồi mà tên say rượu này thật sự bị hất văng ra ngoài, đầu đập vào lề đường, có khi anh đã được trải nghiệm cảm giác vỡ đầu mà năm xưa chưa được nếm trải.

"Được rồi," Điếu thuốc trên miệng Trương Huấn suýt rơi, anh giơ tay đỡ lấy, vỗ vỗ Trần Lâm Hổ, "Đi đi đi, lần này sẽ không-"

Nói được nửa chừng thì khựng lại.

Trần Lâm Hổ giơ tay, lấy điếu thuốc từ miệng Trương Huấn, ngậm vào miệng mình. Sau đó, cậu nắm lấy tay anh đang đặt trên đầu gối, vòng qua eo mình.

"Đừng ngậm nữa, cũng đâu có hút. Lát nữa bất cẩn lại cọ lên lưng tôi." Trần Lâm Hổ nói, "Bám cho chắc."

Qua lớp áo nỉ, cánh tay Trương Huấn có thể cảm thụ được đường nét eo của Trần Lâm Hổ.

Chiếc xe đạp điện nhỏ lại leng keng chạy về phía trước, chở hai người đã ngồi vững vàng, hướng đến con đường về nhà.

"Bị đánh cũng không cần chạy về chỗ đông người," Trần Lâm Hổ vừa lái xe vừa nói, sợ Trương Huấn không nghe thấy, vỗ vỗ tay anh lúc này đang đặt lên eo mình. "Chạy về phía tôi cũng được, tôi chắc chắn đánh thắng."

Trương Huấn không biết mình có nghe rõ lời Trần Lâm Hổ nói hay không, chỉ cảm thấy từng câu chữ như tiếng trống, đập mạnh vào lòng anh.

Tay anh vô thức siết chặt, nắm lấy áo Trần Lâm Hổ.

"Già rồi," Anh dùng cái đầu choáng váng của mình, gắng gượng thốt ra một câu, "Không đánh nhau nữa." Anh lại lặp lại lần nữa, "Tôi già rồi."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Huấn: Rượu thật là kẻ hại người!!!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK