Trương Huấn dìu lão Trần đã lâng lâng vào phòng ngủ: "Sao mới nói mấy câu mà bác đã không vui rồi? Người chỉ huy thì đừng tự mình làm việc chứ."
Không giống như Trần Lâm Hổ chỉ biết nói "Ông nghỉ ngơi đi, đừng xen vào", lời dỗ dành khéo léo của anh có tác dụng an ủi rất hiệu quả. Lão Trần lẩm bẩm đi vào phòng, vẫn còn dặn dò: "Quét dọn sân cho sạch sẽ nhé, bàn ghế cất vào bếp dựa vào tường, bát đĩa các nhà phải rửa sạch..."
"Vâng vâng," Trương Huấn vừa nói vừa quan sát nét mặt ông, "Bác ngủ một giấc, sáng dậy kiểm tra cũng được mà."
Từ nửa sau bữa tiệc đến giờ, anh đều âm thầm quan sát biểu cảm của lão Trần, cố gắng đoán ra suy nghĩ thật của ông lão.
Trương Huấn vốn quen nhìn sắc mặt người khác, đoán ý người không mấy khó khăn, nhưng lúc này kỹ năng lại không thể phát huy. Không biết là vì lão Trần cao tay hơn anh, hay do tâm trạng Trương Huấn bất ổn, nghi ngờ quá nhiều nên ảnh hưởng đến phán đoán. Tóm lại là anh không thể nhìn ra manh mối gì.
Lão Trần cười nói như bình thường, vừa xoa đầu trọc vừa lẩm bẩm về việc Trần Lâm Hổ vô lý khi đỡ ông ra khỏi sân, rồi vỗ vỗ mu bàn tay Trương Huấn: "Đừng theo nữa, dọn dẹp xong anh cũng nghỉ ngơi đi. Đồ ăn tối nay khó tiêu, bảo thằng Hổ tìm cho anh ít thuốc tiêu hóa hay thuốc dạ dày gì đó để phòng."
Lòng bàn tay ông lão có nét thô ráp ấm áp đặc trưng của người già. Trương Huấn chẳng còn nhớ bàn tay bà nội mình như thế nào, nhưng chắc cũng không khác lão Trần là mấy.
Những cụ già vui vẻ hiền từ trên đời dường như đều có nét gì đó giống nhau.
"Dạ dày cháu đâu có yếu thế," Trương Huấn cười nhẹ,"Không phải nhờ ông cho ăn cháo thường xuyên mà khỏe mạnh rồi sao?"
Lão Trần không mắc mưu anh, dặn dò thêm vài câu nữa rồi mới đeo tai nghe, nằm xuống giường chơi vài ván bài tiêu khiển trước khi ngủ.
Tắt đèn phòng ngủ rồi đóng cửa lại, Trương Huấn quay ra sân.
Trần Lâm Hổ đã xếp bàn gấp lại, dùng chổi quét vỏ hạt dưa, hạt lạc trên đất thành một đống, đang hốt vào ky, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên hỏi khẽ: "Ông về phòng ngủ rồi à?"
"Ừ, đang đeo tai nghe đánh bài tiến lên," Ánh trăng rơi xuống sân nhỏ, giọng Trần Lâm Hổ vừa nhẹ vừa gần, lời nói tự nhiên toát lên sự thân thiết, Trương Huấn cảm thấy một niềm thoải mái khó tả, nụ cười trên mặt sâu hơn, "Ông mắng em mấy câu đấy. Em cũng thế, sao lại dùng sức lớn vậy để dìu ông? Ông già rồi, chịu nổi em lay lắc kiểu đó sao?"
"Ông còn đánh em mấy cái nữa kìa," Trần Lâm Hổ tính tình cũng không kém ông nội, duỗi cánh tay cho Trương Huấn xem, "Nhìn này, sức cũng đâu có nhỏ đâu."
Hai ông cháu này tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng sức mạnh như được di truyền qua không khí vậy, giống hệt nhau. Lão Trần tức giận vì Trần Lâm Hổ nói ông già rồi không làm việc được, nên đã để lại vài vết đỏ nhạt trên cánh tay trắng trẻo của Trần Lâm Hổ.
Thấy Trần Lâm Hổ nhăn mày mím môi, Trương Huấn không nhịn được cười, nắm lấy cánh tay cậu xoa xoa, còn thổi nhẹ: "Đau lắm phải không? Thôi mà, để ông xả giận tí đi, xả xong thì ngủ rồi đấy."
Cách dỗ trẻ con này Trương Huấn vẫn không bỏ được. Trần Lâm Hổ từ giận dữ ban đầu chuyển sang bất lực, giờ lại có chút tận hưởng, không biết là trưởng thành hay đang thoái hóa nữa, bèn ôm lấy Trương Huấn hôn lên má lên cổ anh.
"Ngắm trăng không?" Trần Lâm Hổ nói, "Lên chỗ cao hơn ngắm."
Vừa nãy sân nhỏ ồn ào náo nhiệt, nói là ngắm trăng nhưng thực chất là tụ tập ăn uống, lại thêm chủ đề hơi nhạy cảm, hai người đều không có thời gian nhìn trời.
Trái tim Trương Huấn bị Trần Lâm Hổ câu đến ngứa ngáy, vò vò mái tóc hổ của cậu: "Được, dọn dẹp nhanh lên, trong bếp còn bia dứa đấy."
Ánh trăng trải dài trên sân thượng, sáng hơn bao đêm trước, vầng trăng tròn treo cao, chiếu rọi xuống khu nhà tập thể nhỏ bé.
Hai người đã quen thuộc nơi này, khuân ghế sofa và thùng gỗ làm bàn ra, đốt nhang muỗi, nghĩ rằng gió to nên mang theo cả chăn mỏng, nhưng chẳng dùng đến, hai người ngồi sát bên nhau trên ghế sofa cũng vừa đủ ấm.
"Ông nói gì với anh à?" Trần Lâm Hổ mở bia dứa và nước ngọt mang lên, đưa cho Trương Huấn một chai.
Trương Huấn lắc đầu: "Chỉ mải mắng em thôi, còn dặn anh chuẩn bị ít thuốc dạ dày gì đó. Ông cụ trông có vẻ hồn nhiên, thế nhưng tâm tư tinh tế lắm, nói đồ ăn tối nay đều khó tiêu."
Cũng vì tâm tư tinh tế mà hai đứa trẻ mới không đoán được ông đang nghĩ gì.
"Không sao đâu," Trần Lâm Hổ xoa xoa chân Trương Huấn, nhìn anh nói, "Ông em... ông ấy không giống mấy ông già bình thường đâu, anh đừng nghĩ nhiều."
"Đúng vậy, ông ấy thương em hơn tất cả mọi người cộng lại, làm sao giống được," Trương Huấn cười, thấy Trần Lâm Hổ mím môi nhìn mình, lòng mềm nhũn, nắm lấy tay Trần Lâm Hổ, "Đừng xoa nữa, xoa thêm chút nữa anh sẽ nghĩ nhiều mất."
Ánh trăng rơi xuống mái nhà, nhẹ nhàng phủ lên hai người, như sương tuyết mỏng manh ấm áp đọng trên mi mắt. Trần Lâm Hổ cũng không tiếp tục bảo Trương Huấn đừng nghĩ nhiều nữa.
Cậu biết đa tư đa lự là tính cách của Trương Huấn, huống hồ ngay cả cậu, lúc đó cũng bị không khí và chủ đề trong sân làm toát mồ hôi, chuyện của con trai bà Cù càng khiến đoạn cuối của cuộc trò chuyện trở nên ảm đạm. Trần Lâm Hổ cũng không muốn liên hệ những chuyện này lại với nhau.
Họ không phải là chàng trai trẻ bị đè bẹp kia, lão Trần cũng không phải là bà Cù và chồng bà ấy.
Những điều này Trần Lâm Hổ đều không nói ra, thời gian dài rồi, Trương Huấn sẽ tự hiểu, cậu không cần phải hét to đằng sau để chứng minh, chỉ khiến Trương Huấn vừa lo lắng cho lão Trần vừa phải an ủi cậu.
"Trương Thành gọi điện có chuyện gì?", Trần Lâm Hổ đổi chủ đề, "Chỉ nói muốn kết hôn thôi à?"
Trương Huấn uống bia dứa, rượu bia anh uống kém, chỉ có thể dùng cái này để thưởng thức chút vị rượu: "Em đoán được cả chuyện này à."
"Nếu chỉ nói chuyện đó thì nhắn tin là được rồi." Trần Lâm Hổ vẫn không ưa gì Trương Thành.
"Cũng có chuyện khác, lúc nãy đông người không tiện nói," Trương Huấn cũng không giấu giếm, "Nói mẹ anh chuẩn bị phẫu thuật cuối năm, nếu không phải vì lo lắng chuyện này, bố anh cũng chẳng đến nỗi không có tâm trạng bắt bẻ, để anh ấy kết hôn nhanh như vậy."
Trần Lâm Hổ không biết nói gì, thực sự không hiểu ông bố cục súc của Trương Huấn đang nghĩ gì, rõ ràng mong hai con trai đều kết hôn sinh con đàng hoàng, giờ con trai lớn muốn kết hôn, ông ta lại bắt bẻ không ngớt.
"Ông ấy chỉ thích cảm giác sai khiến người khác đến quay cuồng," Trương Huấn nhìn ra sự bối rối của Trần Lâm Hổ, cười nhẹ một tiếng, "Người bình thường thì khó hiểu được, nhưng đối với bố anh, chỉ khi ai đó tuyệt đối vâng lời, ông ấy mới xem đó là biểu hiện của lòng hiếu thảo. Một khi ai đó thoát khỏi sự kiểm soát đó, ông ấy sẽ nổi điên. Trước đây đã vậy, nhưng lúc đó còn có công việc để phân tâm, bây giờ càng về già, ông ấy càng trở nên cực đoan và bảo thủ hơn."
Trần Lâm Hổ không biết nói gì, chỉ gác chân lên thùng gỗ phía trước, cả người nghiêng về phía Trương Huấn, đầu tựa vào vai anh, cọ cọ: "Trương Thành gọi điện cho anh là có ý gì?"
"Hỏi anh có về thăm mẹ không," Trương Huấn thở dài, "Nói dạo này mẹ anh cứ bảo nhớ anh."
"Nghĩ hay thật." Trần Lâm Hổ nói với giọng không mấy dao động, "Hay là anh muốn về thăm?"
Thật lòng mà nói, bố mẹ Trương Huấn còn tệ hơn cả Trần Hưng Nghiệp và Lâm Hồng Ngọc. Nếu là Trần Lâm Hổ, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau với gia đình, cũng may là tính cách Trương Huấn như vậy, chọn cách rời đi không về, tránh gặp mặt, cũng tránh đi những hồi ức kia, dù vậy vẫn không ngăn được những cơn ác mộng từ gia đình.
Trương Huấn thực sự không thể trả lời câu hỏi này, tình cảm và lý trí giằng co, khiến anh khá bực bội, nắm tay Trần Lâm Hổ, mân mê chơi đùa từng ngón tay của cậu.
"Cuối năm mới phẫu thuật, đến lúc đó tính sau," Trương Huấn bóp từng ngón tay Trần Lâm Hổ, "Anh có thể tưởng tượng ra bà ấy sẽ nói gì, không ngoài mấy câu "trước khi chết nhìn một lần nữa" "chết cũng không tiếc nuối" gì đó, khiến bố anh chỉ càng thêm tức giận, khi gặp mặt chắc chắn sẽ phải cãi nhau."
"Sao mẹ anh lại..." Trần Lâm Hổ nhíu mày, tìm một từ để hình dung, "Đổ thêm dầu vào lửa như vậy? Thật phiền phức."
Trương Huấn nghe ra sự bực bội không giấu nổi trong giọng nói của cậu, không nhịn được cười: "Bà ấy cũng không cố ý, chỉ là thích đặt mình vào vị trí đáng thương hơn một chút, có lẽ nhờ vậy mà trong lòng cũng dễ chịu hơn."
Trần Lâm Hổ càng cảm thấy bực bội: "Nếu anh muốn về thăm một chút... em đi cùng anh."
Bàn tay Trương Huấn vẫn đang nắm lấy tay Trần Lâm Hổ. Đôi bàn tay của Trần Lâm Hổ thật đẹp, ngón tay thon dài nhưng không gầy guộc, thói quen cầm bút thường xuyên đã tạo nên một lớp chai mỏng tinh tế trên da. Khi đan vào tay Trương Huấn, chúng ghép khớp vào nhau một cách hoàn hảo, nắm rất thoải mái.
"Sao em cứ hỏi hoài vậy," Trương Huấn không phải lần đầu nghe câu này, anh không nhịn được cười. Dưới ánh trăng tròn đêm nay, tâm trạng anh hiện tại rất tốt, bèn lười biếng trêu chọc, "Nôn nóng gặp bố mẹ vợ à?"
Trần Lâm Hổ cảm nhận được vẻ không đứng đắn trong lời nói của anh, nhưng cũng không tranh cãi, với vẻ bình thản điềm tĩnh của một con hổ trưởng thành, không còn là chú hổ con dễ bị Trương Huấn trêu chọc nữa, đáp: "Cặp nồi vỡ chảo thủng đó của anh, gặp hay không gặp cũng chẳng sao."
"..." Trương Huấn hơi ngạc nhiên trước cách ví von này, nghĩ kỹ một chút, anh nhận ra có gì đó khác thường, "Chính xác."
"Nhưng gặp cũng được," Trần Lâm Hổ lại nói, "Họ sẽ biết anh không còn đơn độc nữa, không phải ai muốn bắt nạt là bắt nạt được, có em ở đây mà."
Năm ngoái, khi Trần Lâm Hổ lấy điếu thuốc từ miệng Trương Huấn, ngậm vào miệng mình, cậu cũng đã nói những lời tương tự.
Bảo rằng nếu bị đánh cũng không sao, cứ chạy đến chỗ tôi.
So với ngày đó, mối quan hệ giữa họ giờ đã khác xa, nhưng những lời này dường như vẫn còn hiệu lực lâu dài, không có hạn định.
Như thể có điều gì đó đã bén rễ nảy mầm, chớp mắt đã vươn thành cây lớn, rễ cây bám chặt lấy trái tim và tình cảm vốn như cát sỏi dễ tan biến của Trương Huấn, níu chặt thành một khối bất biến.
Trần Lâm Hổ không nhận được phản hồi, vừa quay đầu gọi "Trương Huấn", đôi môi đã bị hôn lên.
Nụ hôn gấp gáp và mạnh mẽ, không hợp với vẻ điềm tĩnh thường ngày của Trương Huấn, nhưng hơi thở của Trần Lâm Hổ vẫn trở nên hỗn loạn. Cậu ôm lấy Trương Huấn ngả về phía sau, đầu tựa lên tay vịn của ghế sofa, Trương Huấn đè lên người cậu, để nụ hôn trở nên sâu hơn.
"Sa đọa quá, trên sân thượng..." Trương Huấn vừa lấy lại chút lý trí, định nói gì đó, môi đã bị Trần Lâm Hổ cắn loạn xạ.
Chiếc ghế sofa tuy cũ nhưng chắc chắn, đã được hai người lau chùi sạch sẽ, chỉ là hơi nhỏ, Trương Huấn chỉ có thể quỳ nửa người trên Trần Lâm Hổ. Trần Lâm Hổ ôm lấy eo anh, tay luồn qua vạt áo, xoa lên làn da ở eo, giọng trầm thấp: "Chưa hôn đủ."
Ranh giới của Trương Huấn dường như sinh ra là để bị Trần Lâm Hổ phá vỡ. Anh buông xuôi, nắm lấy mặt Trần Lâm Hổ vừa xoa vừa bóp, cuối cùng kéo tấm chăn mỏng mang lên nhưng chưa dùng đến, phủ lên che kín người hai người.
Dưới ánh trăng vàng nhạt, tấm vải mỏng màu nhạt được chiếu sáng như chứa đầy ánh trăng, hai người quấn lấy nhau hôn say đắm dưới lớp ánh sáng này, vuốt ve cơ thể đối phương, dùng môi răng cảm thụ hơi ấm của làn da.
Trong đêm trăng, tiếng côn trùng ngân vang. Bình an hạnh phúc.
...
Kế hoạch "gặp bố Trương Huấn rồi đánh cho một trận" của Trần Lâm Hổ cuối cùng đã không thành hiện thực.
Những nền tảng còn lại cũng đã trả lời trước khi khai giảng, truyện tranh của Trần Lâm Hổ hoàn toàn bị từ chối. Có lẽ đã có sự chuẩn bị tâm lý, hoặc có thể đã chai lì, Trần Lâm Hổ không còn thất vọng nhiều như trước. Cậu tự xem xét lại bản thân trong vài ngày, đối chiếu bản thảo của mình với những phản hồi của biên tập viên, cẩn thận suy ngẫm và tổng kết ra một vài trọng điểm cần cố gắng.
Bản chất cậu vốn là một kẻ bướng bỉnh, đã quyết tâm làm gì thì nhất định phải làm nên trò trống, dù chỉ là viên sỏi nhỏ ném xuống biển lớn, cũng phải thấy được gợn sóng mới chịu.
Ngay khi bàn mạt chược của lão Trần vừa dọn xong, Trần Lâm Hổ đã trốn lên tầng hai, xem xét tài liệu tham khảo trong phòng ngủ của Trương Huấn.
Trong cuộc sống hằng ngày viết bài của Trương Huấn có thêm một người bạn học, vừa ít nói lại chăm chỉ, ngược lại khiến bản thân anh trông tự do tự tại, không ra dáng người lớn tí nào. Ngoài xấu hổ ra, cũng vì có thêm chủ đề công việc chung về kịch bản truyện tranh, ngoài chuyện yêu đương ra dường như lại có thêm một việc đáng để nói chuyện rất lâu.
Trương Huấn tổng kết một số kinh nghiệm của mình rồi thảo luận với Trần Lâm Hổ vài lần, Trần Lâm Hổ dần dần tìm được phương hướng để nỗ lực.
Nói trắng ra, truyện tranh cũng là một phương tiện kể chuyện, chỉ khác với tiểu thuyết ở chỗ dựa vào hình ảnh để truyền tải. Nhưng điểm chung là phải nắm bắt được nhịp độ hấp dẫn và sự thú vị của câu chuyện. Chủ đề có thể là những ý tưởng quen thuộc như "chính nghĩa thắng gian tà" hay "súp gà tình yêu", nhưng cách thức thể hiện và quá trình kể chuyện không thể quá lỗi thời hay sáo mòn.
Trần Lâm Hổ lấy lại tinh thần, tập trung sửa đổi về mặt kịch bản câu chuyện, lại tìm một số tác phẩm có đề tài tương tự với truyện tranh của mình để tham khảo.
Trương Huấn cũng lấy được một số cảm hứng mới từ những cuộc thảo luận ấy, tuy anh vẫn nhận bài viết một cách máy móc, nhưng thời gian suy nghĩ lâu hơn, dần dần tìm lại được chút cảm giác muốn viết gì, muốn thể hiện điều gì như thời đại học.
Cứ thế, hai người cùng nhau chúi đầu bận rộn với công việc, Đinh Vũ Lạc cũng bị buộc phải tập trung học tập, ba người trong kỳ nghỉ hè đóng vai những học sinh chăm chỉ. Đinh Bích Phương thấy mà cảm động đến nỗi gửi các loại thực phẩm bổ dưỡng và đồ ăn vặt về nhà thành từng túi lớn. Ngoài thành tích học tập và công việc, sau một kỳ nghỉ hè trôi qua, cân nặng của cả ba cũng tăng lên đáng kể.
Trương Huấn không am hiểu nhiều về việc vẽ truyện tranh, nên Trần Lâm Hổ phải nhờ sự giúp đỡ của thầy Nhị Đá Cước và Thẩm Tân. Bất ngờ thay, hai người này lại có quan hệ với một số cựu sinh viên đang làm việc trong ngành truyện tranh. Nhờ được giới thiệu và kết nối, Trần Lâm Hổ có cơ hội giao lưu với những người trong nghề, gửi tác phẩm của mình và nhận được những góp ý khác biệt so với ý kiến của biên tập viên.
Một anh có gần mười năm kinh nghiệm trong ngành đã gọi điện riêng cho Trần Lâm Hổ, chia sẻ chi tiết: "Mỗi nền tảng xuất bản đều có định hướng riêng. Ví dụ, nhà xuất bản A chuyên về truyện tranh thiếu niên, vì vậy cậu nên tập trung vào những cốt truyện phù hợp với thế mạnh đó. Nhà xuất bản B lại ưa chuộng những bộ truyện chú trọng vào tuyến tình cảm, nên những tác phẩm xếp hạng đầu bảng thường xoay quanh chuyện yêu đương hoặc quá trình tán tỉnh của nhân vật chính. Còn nhà xuất bản C tập trung vào các tác phẩm ngách, nếu cậu hay vẽ theo phong cách đời thường hoặc chữa lành nhẹ nhàng thì có thể thử gửi cho họ. Biên tập viên thường đưa ra lời khuyên dựa trên môi trường làm việc của họ, nên đôi khi nếu cậu gửi không đúng nền tảng, tác phẩm sẽ không được chấp nhận. Giống như việc cho chim ăn thịt vậy, tất nhiên là chúng sẽ không ăn rồi!"
Trần Lâm Hổ bừng tỉnh, không ngờ còn có cả những quy tắc này.
"Tác phẩm này của cậu tôi đã xem qua, hình ảnh quả thực vẫn cần cải thiện. Để lát tôi gửi cậu một số file gốc của tác phẩm trước đây của tôi, cậu xem qua rồi tham khảo những kỹ thuật vẽ thường dùng, cảm nhận thêm nhé." Anh ta lại nói, "Tôi thấy cốt truyện của cậu thực sự rất thú vị, chỉ là hơi chậm nhiệt, quá chậm. Cần đẩy nhanh nhịp độ lên đi, rồi thử tìm một điểm khởi đầu ấn tượng hơn cho chương đầu xem. Một điều nữa là, truyện huyền huyễn bắt ma không nhất thiết phải là những tình tiết kỳ ảo hay năng lực siêu phàm gì cả, cá nhân tôi thấy cậu nên đào sâu hơn vào những vấn đề triết lý nhân sinh, kiểu như "ma quỷ không hẳn đều xấu xa, con người mới đáng sợ" hay gì đó, thể loại này cũng hợp gu thị trường đấy. Nhưng mảng này tôi không giỏi, tôi chỉ vẽ theo kịch bản có sẵn, về phần cốt truyện cậu nên hỏi ý kiến biên kịch hoặc người viết văn, cậu có quen ai trong lĩnh vực này không?"
Thật sự là có.
Lòng vòng một hồi, Trần Lâm Hổ lại chỉ có thể tìm đến Trương Huấn.
Lấy lại tinh thần, cậu bắt đầu dồn hết tâm sức vào việc chuẩn bị và sáng tạo bộ truyện tranh cho lần nộp tiếp theo.
Từ kỳ nghỉ hè đến khai giảng, Trần Lâm Hổ bận rộn với những việc này, thời gian ở bên Trương Huấn lại nhiều hơn, chủ yếu là trao đổi về những ý tưởng, đôi khi nói đến những cốt truyện hơi mang tính "trung nhị". Tâm hồn trung nhị còn sót lại trong Trương Huấn dường như cũng bị khơi dậy, có lần hai người nằm trên giường gần như đã ngủ, vẫn có thể nói vài câu về thiết lập nhân vật.
(*)Hội chứng trung nhị" (中二病 - Zhōng èr bìng, ちゅうにびょう - Chuunibyou): Hiện tượng tâm lý ở thanh thiếu niên (13-14 tuổi), biểu hiện qua tưởng tượng quá mức, hành vi khoa trương và tin rằng bản thân đặc biệt. Chỉ giai đoạnchuyển tiếp trong quá trình trưởng thành.
Còn lão Trần thì giật mình, nghe hai người nói chuyện gì mà "đuổi ma" "lòng người xấu xa, đến ma quỷ cũng sợ" linh tinh, suýt nữa tưởng hai đứa bị ma nhập, mỗi đứa ăn một cái tát, đánh cho hai đứa xấu hổ ôm đầu chạy trối chết.
Có lẽ những người làm về lĩnh vực này bản chất không thể bỏ đi sự tưởng tượng bay bổng và những suy nghĩ viển vông., Trần Lâm Hổ và Trương Huấn suốt ngày cứ nói chuyện không đầu không cuối trên tầng hai, ban ngày đi học đi làm, ban đêm chạm vào nhau dưới ánh đèn mờ ảo. Thời gian trôi qua nhanh chóng và yên bình, mọi nơi đều bao bọc bởi một lớp ngọt ngào.
Giữa tháng Mười, bà Cù ở tầng ba qua đời.
Bà không thích ra ngoài, cũng không thích giao tiếp với người khác, sau khi con trai mất lại càng cô độc kỳ quặc, mấy ngày không ra khỏi nhà cũng không gây nghi ngờ, mãi đến khi một người cháu xa đến Bảo Tượng có việc tiện thể ghé thăm, mới phát hiện bà đã ra đi.
Khi ra đi, bà vẫn ngồi trên ghế sofa, ti vi vẫn đang phát chương trình, tay cầm điều khiển từ xa, đầu nghiêng sang một bên.
Trên bức tường đối diện treo một bức ảnh gia đình ba người.
Lão Trần và lão Liêu ở đối diện đã làm hàng xóm với bà Cù hơn mười hai mươi năm, đến dự đám tang tiễn bà một đoạn, khi về nói: "Bình thường nên thường xuyên qua lại thăm nom nhau, đời người thực ra cũng chẳng gặp được mấy lần, có khi không biết là đã gặp đủ rồi nên mới ra đi, hay là trước khi đi mới hối hận vì gặp chưa đủ nhiều."
Trần Lâm Hổ lo lắng đến tâm trạng của lão Trần, xin phép giáo viên cố vấn nghỉ ở ngoài vài ngày, tối về nhà để ở cùng ông. Trương Huấn cũng lo lắng, thường mang về những món lão Trần thích ăn, cùng chơi cờ nhảy, đến tận đêm khuya mới lên lầu.
Nghe những lời này, cả hai đều im lặng một lúc.
Trần Lâm Hổ thầm nghĩ sau bốn năm nữa tốt nghiệp, tốt nhất là nên đưa lão Trần đi cùng, cậu thực sự không yên tâm để ông sống một mình, đoán là ông cũng không muốn sống cùng Trần Hưng Nghiệp.
Còn Trương Huấn thì không biết nên nói gì, hút thuốc suy nghĩ miên man, trên điện thoại vẫn là tin nhắn của Trương Thành hỏi anh có về thăm không.
Tâm trạng của các cư dân ở tòa nhà số 2 đều có phần ảm đạm. Trần Lâm Hổ cứ thế chạy đi chạy lại giữa trường học và nhà suốt một tuần, sau đó lại gặp chuyện bất đắc dĩ nên phải xin nghỉ học vài ngày.
Lâm Hồng Ngọc sắp kết hôn, muốn Trần Lâm Hổ tham dự lễ cưới.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Huấn: Hổ con hại anh!!!