Trần Lâm Hổ nhận việc freelance chưa được bao lâu thì đã nhận được lời mời kết bạn từ biên tập viên của nền tảng. Mặc dù truyện tranh của cậu không đạt thứ hạng cao trong cuộc thi trên nền tảng A, nhưng nội bộ biên tập thấy câu chuyện rất thú vị, hỏi cậu có ý định ký hợp đồng để tiếp tục vẽ không.
Tin tức đến quá đột ngột, Trần Lâm Hổ tưởng mình đang mơ. Ba đứa còn lại của phòng 307 phải véo cậu mấy cái mới tỉnh táo lại. Cậu lập tức chạy đến quán cà phê sách, kéo Trương Huấn đang ngơ ngác vào phòng nghỉ rồi hôn anh một cách thỏa thích.
Cả phần cốt truyện và kịch bản đều có sự góp ý và tham gia của Trương Huấn. Khi Trần Lâm Hổ giải thích rõ về cơ hội ký hợp đồng, anh liền ôm lấy đầu hổ con của mình mà xoa xoa.
Anh biết Trần Lâm Hổ sớm muộn gì cũng sẽ có bước tiến lớn trong mục tiêu của mình, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy.
Trương Huấn có chút tự hào.
Nhưng tác phẩm của Trần Lâm Hổ chỉ mới có vài chương, cần phải làm việc với nền tảng biên tập để điều chỉnh sửa đổi theo ý của họ, nên cần đầu tư rất nhiều thời gian và công sức. Mặt khác, cậu cũng không muốn bỏ việc freelance, có được cơ hội phù hợp để trau dồi bản thân như thế này thật sự rất khó.
Thế là Trần Lâm Hổ bắt đầu làm hai công việc cùng lúc, mỗi ngày bận rộn không chạm đất. Vừa đi học, vừa luyện tập, vừa làm freelance, vừa sáng tác - không hề bỏ bê việc nào, xoay như con quay không ngừng nghỉ. Lần này không chỉ lão Trần mắng cậu là "thằng rùa đen thức khuya", mà ngay cả Trương Huấn cũng lo cậu sẽ đột tử.
Nhưng dù thức đêm thức hôm làm việc cật lực như vậy, việc phối hợp giữa Trần Lâm Hổ và nền tảng vẫn không được suôn sẻ cho lắm.
Sửa bản thảo vốn đã là công việc rất đau khổ, càng đau khổ hơn khi khách hàng từng bước mài mòn những phần mà ta yêu thích nhất, để tạo ra một tác phẩm có thể trưng bày trên nền tảng công cộng. Nó có thể phù hợp với thị hiếu, nhưng trong mắt tác giả lại cực kỳ tầm thường. Tuy nhiên, vì miếng cơm manh áo, ta đành phải nhượng bộ.
Trần Lâm Hổ còn trẻ, khí thế hừng hực, chưa biết rằng nhiều người mất cả đời cũng không thể tìm được điểm cân bằng giữa công việc và lý tưởng. Tính cách cố chấp khiến việc giao tiếp với biên tập viên trở nên đặc biệt khó khăn, vừa lãng phí thời gian vừa làm hao mòn sự tự tin. Nhưng nếu không phối hợp để điều chỉnh cho đạt tiêu chuẩn, truyện tranh sẽ không thể đăng tải trên mạng.
Trương Huấn không phải không biết điều này, chỉ có thể vừa khuyên nhủ vừa giúp xem qua kịch bản. Nhưng người thực sự cầm bút vẽ và giao tiếp vẫn là Trần Lâm Hổ. Vì vậy, Trương Huấn đành nhìn thấy bạn trai gầy đi, da thịt bị mài mòn khi ước mơ va chạm với thực tế.
Trong khi nền tảng yêu cầu sửa đổi, công việc truyện tranh freelance từ anh cựu sinh viên cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị, số lần sửa đổi rồi thỏa hiệp cũng không ít. Trường học đến kỳ cuối, bài tập và thi cử dồn dập, Trần Lâm Hổ bị vò nát đến mức không còn tinh thần, ban ngày chợp mắt một chút thôi cũng thấy tội lỗi như trốn việc.
Những điều này cậu không nói với Trương Huấn, vì Trương Huấn cũng chẳng khá hơn cậu là bao. Ngoài quán cà phê sách và nhận việc freelance, anh còn phải tiếp tục viết tiểu thuyết của mình. Hai người trở thành đôi bạn cùng thức đêm, đều muốn tích góp thêm chút tiền cho giấc mơ "dù khu nhà tập thể có bị phá, vẫn có thể tìm nơi mới".
Ngoài ra, Trần Lâm Hổ cũng không nói với Trương Huấn rằng, kể từ lần Trần Hưng Nghiệp rời khỏi Bảo Tượng, tần suất gọi điện đã tăng vọt, ít nhất hai ngày một cuộc, hỏi han về cuộc sống hàng ngày của Trần Lâm Hổ.
Trần Lâm Hổ biết ý của ông, bố con hai người đang đánh đố nhau, đều chờ đối phương không chịu nổi áp lực tâm lý mà đầu hàng trước.
Người nhà họ Trần tuy nóng nảy thật, nhưng khi đề cập đến tình cảm bố con, lại trở nên dính dáng mập mờ. Trần Lâm Hổ vì bướng bỉnh từ nhỏ, ngược lại chiếm phần thắng. Trần Hưng Nghiệp gây áp lực không hiệu quả, từ giám sát bằng lời nói chuyển sang hành động thực tế.
Về điều này, Trương Huấn tạm thời chưa biết. Anh vẫn như thường lệ sau khi tan ca ở quán cà phê sách, mang cà phê sữa hay trà sữa xuống tầng một để hiếu kính chủ nhà, mang cà phê đen để dỗ ngọt bạn trai với đôi mắt đầy quầng thâm, tiện thể ăn ké một bữa cơm ở tầng một.
"Tháng này tìm buổi nào rảnh," Trương Huấn dùng đũa khuấy chén cháo nóng hổi nói với Trần Lâm Hổ, "Đoạn Béo và bạn gái...à không, hôn thê của cậu ấy mời ăn cơm."
Lão Trần thích nghe những chuyện tình cảm ngọt ngào của lớp trẻ, tai điếc như được chữa khỏi bảy tám phần, nhất định phải góp chuyện: "Thật à? Đính hôn rồi à? Đính hôn kiểu gì vậy, ăn ở khách sạn hay bày tiệc kiểu gì? Có phải đều phải mặc vest cầm ly rượu cổ dài đi lại khắp nơi không?"
Trần Lâm Hổ suýt bị sặc, Trương Huấn cũng cười không nhịn được, vừa đưa giấy cho Trần Lâm Hổ vừa trả lời: "Bác thấy Đoạn Kiều giống người thượng lưu không? Không đâu, chỉ là kiểu bình thường thôi, hai bên gia đình ngồi lại ăn một bữa cơm, định ngày lành tháng tốt, làm lễ là coi như xong."
"Nhà nhóc Đoạn còn ai không?" Lão Trần không nhịn được hỏi, "Thế này có tính là ở rể không?"
Nhà Đoạn Kiều sớm đã không còn ai, cha mẹ mất hết, họ hàng đứt đoạn, chỉ có Trương Huấn là bạn thân đi ăn một bữa cơm cho có mặt.
Chuyện này nói ra thì hơi tội nghiệp, nhưng Ninh Tiểu Mộng đã chống lại áp lực gia đình để lấy hắn, Đoạn Kiều cũng tự mình đứng thẳng lưng, nhất định phải làm một người đàn ông tốt, xứng đáng với niềm tin của vợ sắp cưới. Vì vậy, chút tội nghiệp đó đã bị hoài bão lớn lao làm nhạt đi, chỉ còn lại niềm vui sắp được lập gia đình.
"Nếu ông lo lắng thế, thì đợi lúc anh ấy mời, ông đi cùng tụi cháu đi." Trần Lâm Hổ nói.
Lão Trần lắc đầu lia lịa: "Thôi thôi, mấy món đám trẻ tụi mày ăn, ông ăn không quen! Ông còn phải sang nhà đối diện trò chuyện với lão Liêu nữa, bây giờ ông ấy chán chết, thiếu ông không xong."
"Sao cháu nghe nói bác vừa mở miệng là bác Liêu đã rót nước mời tới tấp vậy," Trương Huấn cười, "Có phải người ta không muốn nghe bác lải nhải không?"
Lão Trần vỗ Trương Huấn một cái như vẫn hay vỗ Trần Lâm Hổ: "Sao chuyện gì anh cũng biết vậy hả?!"
Tiếng gõ cửa vang lên cùng lúc với tiếng lão Trần vỗ Trương Huấn, Trần Hưng Nghiệp đến đúng lúc đó.
Khi Trần Lâm Hổ mở cửa thấy ba mình, suýt nữa đã đóng sầm cửa lại.
"Sao mày lại đến?" Lão Trần thấy Trần Hưng Nghiệp, kinh ngạc hỏi, "Sao lại đến nữa rồi?"
Trần Hưng Nghiệp gạt tay Trần Lâm Hổ đang định đóng cửa ra, kéo vali bước vào nhà trong bộ dạng bôn ba mệt mỏi. Ánh mắt ông quét qua Trương Huấn, rồi quét qua đứa con bất hiếu của mình, long trọng tuyên bố: "Gần đây cơ quan không bận, có thời gian con sẽ ghé qua."
Bầu không khí vui vẻ ban nãy tan biến trong phút chốc. Trần Lâm Hổ ngồi bên bàn, gân thái dương giật giật. Dưới gầm bàn, Trương Huấn nắm lấy tay cậu bóp nhẹ, vẻ mặt vẫn tươi cười nói chuyện, chỉ là trước khi lên lầu còn ngoái lại nói nhỏ: "Nhà em khác nhà anh, nói chuyện cho đàng hoàng nhé."
Trần Lâm Hổ nén giận gật đầu, tiễn Trương Huấn đi rồi thu dọn bát đĩa dưới ánh mắt dò xét của Trần Hưng Nghiệp. Khi cậu đứng trước bồn rửa thì Trần Hưng Nghiệp cũng đi theo đến cửa bếp, vẫn đang quan sát cậu.
"Vừa rồi mày nói gì thì thầm với nhóc Trương vậy?" Trần Hưng Nghiệp hỏi.
Trần Lâm Hổ bỗng nhiên không chịu nổi nữa, cảm giác bị Trần Hưng Nghiệp dồn ép khiến cậu khó chịu, còn ngột ngạt hơn cả lúc trước không quan tâm cậu: "Ba rốt cuộc muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, gần đây tao suy nghĩ, cảm thấy tao quả thật hiểu mày chưa đủ." Trần Hưng Nghiệp hắng giọng, "Hai cha con mình thiếu sự giao tiếp, thiếu sự thấu hiểu lẫn nhau."
Lão Trần ngồi trước bàn bát tiên, khịt mũi "hừ" một tiếng đầy chế giễu, nhưng không ngắt lời Trần Hưng Nghiệp.
"Hiểu rồi thì sao nữa?" Trần Lâm Hổ cúi đầu rửa bát đĩa.
Trần Hưng Nghiệp nói: "Để mày đi đúng đường. Bây giờ mày thế này không được."
Bây giờ mày thế này không được.
Vậy thế nào mới được?
Ngọn lửa cháy trong lồng ngực không lớn, nhưng đầy khói mịt mù, hun Trần Lâm Hổ đến nghẹt thở, hun cậu đến tủi thân. Cậu bỏ cái đĩa trong tay xuống nhìn Trần Hưng Nghiệp: "Tại sao ba luôn như vậy? Ba à, ba quan tâm con, ba hiểu con, chỉ là để bắt con phải đi theo hình mẫu trong lòng ba phải không?"
Cậu không la không hét, nhưng từng câu chữ đều đầy chất vấn. Trần Hưng Nghiệp sững sờ, trong một lúc không trả lời được, bực bội nhíu mày.
Trong phòng im lặng vài giây, lão Trần đứng dậy khỏi ghế: "Hổ à, đừng nóng, đừng nóng mà..."
"Để nó nói!" Trần Hưng Nghiệp trừng mắt nhìn con trai, "Để xem nó còn có thể bịa đặt thế nào nữa!"
Nhưng Trần Lâm Hổ không bịa đặt nữa, từ bếp đi ra nhìn ông một cái, rồi quay đầu về phòng ngủ của mình.
Cái nhìn chứa đựng sự thất vọng đó khiến Trần Hưng Nghiệp hồi lâu không hoàn hồn, đứng tại chỗ một lúc, mới như cầu cứu nhìn về phía lão Trần: "Ba à, con..."
"Khi có chuyện tôi mới là ba anh," lão Trần sắc mặt u ám, cầm sữa Trương Huấn mua cho mình về phòng ngủ, "Khi không có chuyện thì muốn làm tổ tông thiên hạ!"
Trần Lâm Hổ không nghe thấy câu này, cậu đeo tai nghe bắt đầu công việc tối nay, thỉnh thoảng nhắn tin với Trương Huấn trên WeChat vài câu. Khi Trần Hưng Nghiệp lên giường ngủ, cậu ngay cả giường xếp cũng chưa trải.
Sáng hôm sau Trần Hưng Nghiệp tỉnh dậy, phát hiện con trai cả đang gục trên bàn chỉ chợp mắt được hai tiếng, hoảng sợ tưởng mình đã mất con trong một đêm, phải đẩy hai cái mới đánh thức được Trần Lâm Hổ dậy.
Cũng không biết người đàn ông bận rộn ngày xưa bây giờ sao lại rảnh rỗi thế, ở lại Bảo Tượng suốt hai ngày, theo dõi Trần Lâm Hổ như theo dõi tù nhân, ra ngoài cũng phải hỏi đi đâu. Trương Huấn thỉnh thoảng xuống chào hỏi, ánh mắt Trần Hưng Nghiệp cứ đảo qua đảo lại trên mặt hai người.
Chiêu này mấy năm trước có lẽ còn có hiệu quả, nhưng Trần Lâm Hổ bây giờ đã hoàn toàn phớt lờ, việc gì phải làm cứ làm, thức hai đêm để hoàn thành bài tập cuối kỳ chuyên ngành. Bố con họ cứ thế im lặng giằng co đến tối Chủ nhật, Trần Hưng Nghiệp mới lái xe về để kịp đi làm thứ Hai, đến tối thứ Sáu lại qua.
Cứ thế kéo dài gần nửa tháng, cuối tháng Đoạn Kiều và Ninh Tiểu Mộng gọi điện, mời Trần Lâm Hổ và Trương Huấn ra ngoài ăn cơm.
Một thời gian không gặp, vẻ béo phì của Đoạn Kiều đã giảm đi đôi chút, phần giảm đi dường như chuyển sang người Ninh Tiểu Mộng, khiến mặt cô trở nên hơi tròn.
Trương Huấn ngồi xuống cùng Trần Lâm Hổ, thấy Đoạn Kiều tinh thần phấn chấn liền cười: "Được đấy Béo, mỡ tích bao năm mà vẫn giảm được, tôi cứ tưởng mỡ của ông đã hòa làm một với ông rồi chứ!"
"Nói bậy nói bạ! Xì xì xì!" Đoạn Kiều nghe Trương Huấn nói là nổi cáu, dùng đũa gõ gõ bàn, "Lãnh đạo nhà tôi gần đây tối nào cũng dắt tôi đi dạo, mỡ tôi giảm đều là thành quả lao động của lãnh đạo nhà tôi!"
Ninh Tiểu Mộng: "Cái quảng trường dưới nhà chúng em ấy, tối nào cũng bán mấy món xiên nướng kem que gì đó, dắt anh ấy đi dạo mà em cũng ăn không ít, thành quả lao động đều dồn hết vào người em rồi."
"Nhà hai người?" Trần Lâm Hổ nói với Đoạn Kiều không ăn cay xong thì hỏi.
"Là căn nhà cậu đến lần trước ấy," Đoạn Kiều giải thích, "Tạm thời ở đó đã, qua vài năm nữa tôi định bán đi, mua một căn nhà cũ ở khu đô thị mới, tuy xa chỗ làm một chút, nhưng sau này mua xe là được."
Con người luôn phải biết thích nghi, từ bỏ trung tâm thành phố chọn nơi hơi xa xôi là đề xuất của Ninh Tiểu Mộng, Đoạn Kiều cân nhắc một chút rồi đồng ý.
"Nếu bà nội tôi còn sống chắc chắn tôi sẽ không dời đi đâu. Nhưng giờ người đã đầu thai, có khi hiện tại đã biết đi mua tương rồi," Đoạn Kiều thở dài, "Tôi ở lại căn nhà cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sau này nếu có con cái, khu đô thị mới đó cũng có trường mẫu giáo trường học gì đó, thuận tiện hơn nhiều."
Trương Huấn cười: "Ồ, tính xa thế."
"Sau này hai người nhớ ghé chơi nhé. Em đã tính rồi, sẽ để riêng một phòng khách. Đoạn Kiều chỉ có mỗi anh là bạn thân, muốn đến lúc nào thì đến, coi nhau như người một nhà vậy," Ninh Tiểu Mộng rộng rãi vung tay, gọi thêm một thùng bia, rồi liếc nhìn Trần Lâm Hổ, thêm một câu, "Hai người cùng đến nhé."
Trần Lâm Hổ và Trương Huấn còn chưa kịp phản ứng, Đoạn Kiều đã ngạc nhiên nhìn vị hôn thê của mình. Ninh Tiểu Mộng thì thản nhiên, mở mấy chai bia đặt lên bàn, hất cằm về phía Đoạn Kiều.
Vẻ ngỡ ngàng trên mặt Đoạn Kiều dần chuyển sang dịu dàng, cặp đôi sắp cưới im lặng mỉm cười với Trần Lâm Hổ và Trương Huấn.
Trần Lâm Hổ lập tức hiểu ra, Ninh Tiểu Mộng đã đoán được.
Cô đoán được nhưng từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, đợi đến khi mọi chuyện của cô và Đoạn Kiều đã ổn thỏa mới để lộ chút ý.
Bảo Tượng quả thật là một nơi kỳ lạ, nhỏ bé mà ấm áp vô ngần.
Lời nói đến đó là đủ, không ai nhắc đến chuyện này nữa, như thể mọi người đều chấp nhận nó như một lẽ đương nhiên. Ninh Tiểu Mộng gọi một bàn đầy ắp thức ăn. Vì Trương Huấn phải lái xe nên cô quay sang cụng ly với Trần Lâm Hổ.
Thời gian gần đây Trần Lâm Hổ sống khá u uất, Ninh Tiểu Manh và Đoạn Kiều rót bao nhiêu cậu uống bấy nhiêu, lại còn bị hai người ép ăn cái này cái kia, bụng đầy ắp rượu thịt, chân bước lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.
"Tôi thấy thằng Hổ gầy đi phải không?" Đoạn Kiều vừa gắp đồ ăn vừa nói.
Ninh Tiểu Mộng phụ họa: "Vừa vào cửa em đã nhận ra rồi, so với lần gặp trước thay đổi khá nhiều, cảm giác khí chất chín chắn hơn, nhưng cả người có vẻ rũ rượi."
Trương Huấn mân mê bật lửa, nhìn theo bóng lưng Trần Lâm Hổ đi về phía nhà vệ sinh.
Không phải cao lên, mà là cả người đều trưởng thành hơn, vai gáy thẳng thớm, đường nét cương nghị, nhưng bước chân lại trầm tĩnh hơn hẳn. Trương Huấn chợt nhận ra, đã lâu rồi không thấy Trần Lâm Hổ nhảy cóc xuống cầu thang nữa.
"Ba cậu ấy đến Bảo Tượng rồi," Trương Huấn cụp mắt, thu hồi ánh nhìn, "Có lẽ đã biết chuyện, muốn kéo cậu ấy về con đường đúng đắn."
Đoạn Kiều ngừng nhai, lo lắng nhìn Trương Huấn. Ngược lại, Ninh Tiểu Mộng lên tiếng: "Thế nào mới là con đường đúng đắn? Trên đời này chỉ có con đường nhiều người đi và con đường ít người đi hơn thôi. Nếu cứ phân biệt đúng sai rạch ròi như vậy, đó mới chính là điều khiến cậu ấy tổn thương nhất."
Trong lòng Trương Huấn biết rõ điều đó, nhưng vẫn không kìm được mà đau lòng.
Ngày xưa anh sợ sẽ có một ngày như thế này, nên mới dè dặt lo xa, không ngờ cuối cùng vẫn đến. Nhưng không giống như trong tưởng tượng của Trương Huấn về một cảnh tượng ầm ĩ hỗn loạn, nhà họ Trần lại dùng một con dao cùn để từ từ cứa vào thịt Trần Lâm Hổ, khiến cậu đau đớn mà không thể kêu lên.
Khi bữa ăn kết thúc, dù sức uống của Trần Lâm Hổ có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi hai người cùng rót, vừa mở cửa xe ngồi vào ghế phụ đã dụi mắt ngay.
"Buồn ngủ à?" Trương Huấn thắt dây an toàn xong, sờ sờ đầu cậu, "Ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi."
Trần Lâm Hổ "ừm" một tiếng, đầu nghiêng về phía anh, nhắm mắt chưa được mấy giây đã thở đều đặn.
Trương Huấn vặn nhỏ âm lượng nhạc, lái xe lên đường, đợi đèn đỏ mới rất khẽ hỏi: "Mệt lắm phải không Hổ?"
Trần Lâm Hổ đang ngủ say, tất nhiên không trả lời.
"Sao mà không mệt được, thức khuya dậy sớm, còn phải đối phó với ba em, lo lắng cho ông nội nữa." Trương Huấn nhìn mà thấy mệt thay, một bên bận rộn kiếm tiền để theo đuổi lý tưởng, một bên bận rộn yêu đương rồi phải lo lắng cho gia đình, trong lòng anh đau xót, nhưng mỗi lần gặp Trần Lâm Hổ, một ý nghĩ khác lại không thể nén xuống được.
Xe rẽ vào khu tập thể, Trương Huấn dừng xe nhưng không vội đánh thức Trần Lâm Hổ ngay. Anh châm một điếu thuốc, để cậu ngủ thêm một lúc, tay lại vươn ra, nắm chặt tay Trần Lâm Hổ.
Trần Lâm Hổ bị sức mạnh trên tay đánh thức, hé mắt nhưng không lên tiếng.
"Nhưng anh sẽ không để em đi con đường đúng đắn đâu." Trương Huấn thì thầm, "Trước đây anh từng bảo sẽ cho em cơ hội hối hận, bây giờ anh đổi ý rồi." Ngừng một chút, anh lại thêm, "Nửa đêm mơ thấy em nói rút lui... Anh thực sự muốn bóp chết em."
Tưởng Trần Lâm Hổ vẫn chưa tỉnh, nửa sau câu nói của anh thốt ra chậm rãi, nhưng lộ ra chút hung hiểm được ấp ủ trong đêm sâu.
Cảm giác đi trên dây thép đã lâu không còn, nhưng gần đây lại bùng cháy. Khi nửa sau câu nói kia được thốt ra, Trần Lâm Hổ chợt phát hiện, Trương Huấn vốn đã nhảy khỏi cây cầu dây trước cậu, và bản thân cậu cũng theo sau lao xuống.
Họ sẽ không có đường quay đầu, chỉ còn lại vực sâu ấm áp.
Cồn trong người Trần Lâm Hổ nhờ giấc ngủ gật ngắn ngủi mà dịu bớt, Trương Huấn đợi một lúc mới vỗ vỗ cậu, hai người mới về tòa nhà số 2.
Đợi Trương Huấn về tầng hai, Trần Lâm Hổ mới móc chìa khóa vào nhà.
Trong nhà im ắng lạ thường. Lão Trần có lẽ đi dạo rồi, đèn lớn trong phòng khách cũng không bật, chỉ có đèn bàn trong phòng ngủ của Trần Lâm Hổ còn sáng.
"Ông ơi?" Trần Lâm Hổ gọi một tiếng, đầu hơi choáng váng khi thay giày. Cậu thoáng thấy vali bên tủ, nhíu mày rồi bước vào phòng mình, "Ba."
Vừa dứt lời, mắt cậu hoa lên, "bốp" một tiếng giòn tan, một cái tát khiến đầu cậu nghiêng sang một bên.
Trần Hưng Nghiệp không biết đã ngồi trong phòng bao lâu, áo khoác ngoài còn chưa cởi, giọng hạ thấp quát: "Mày thật sự... thật sự dám... Còn dám cãi tao? Còn dám đi đi lại lại như không có chuyện gì! Trần Lâm Hổ, mày tưởng mày là ai, trong lòng mày không có chút hổ thẹn nào sao?!"
Cơn đau lan tỏa trên mặt, Trần Lâm Hổ dùng lưỡi đẩy vào má bên bị tát, nhìn Trần Hưng Nghiệp, dừng lại một chút, rồi nhìn qua vai ông, thấy cuốn sổ phác họa của mình mở ra trên bàn.
Trên đó toàn là hình vẽ Trương Huấn. Lúc đọc sách, lúc làm việc, lúc ngủ, lúc thay quần áo.
Không cần nói cũng biết.
Trần Lâm Hổ ban đầu tim như hẫng một nhịp, sau đó bình tĩnh lại. Cậu sờ sờ má, nhìn thẳng vào ánh mặt phẫn nộ của Trần Hưng Nghiệp: "Con là ai ư? Con là nhân vật chính thất bại mà ba đã viết ra, là món đồ hỏng được nuôi cho qua ngày. Con là thằng con ngu dốt không thi đỗ vào trường ba mong đợi, là đứa vô dụng tương lai không định làm công chức hay lập gia đình. Con là người đồng..."
"Im miệng!" Trần Hưng Nghiệp gầm lên, "Mày im miệng!"
Trần Lâm Hổ nhắm mắt lại: "Con là người đồng tính, con thích đàn ông. Con theo đuổi anh ấy, bây giờ và sau này, những điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
"Mày có biết mày đang nói gì không?" Trần Hưng Nghiệp chọc vào ngực cậu, cảm giác khó tin và phẫn nộ dâng lên đến cực độ, "Có nghĩ đến cảm xúc của người nhà không, người ta sẽ nhìn mày thế nào? Hả? Có nghĩ đến không!"
"Có, từ bé con đã nghĩ rồi!" Ngực Trần Lâm Hổ như bị chọc thủng, những nỗi ấm ức và mơ mộng tích tụ bao năm đều trào dâng, vỡ òa qua cổ họng, "Con đã nghĩ chỉ cần con cố gắng ba mẹ sẽ nhìn thấy con, chỉ cần con ngoan ngoãn tự chăm sóc bản thân không gây phiền phức, ba mẹ sẽ không chia tay, chỉ cần con thi đậu đại học ba sẽ công nhận con, chỉ cần con có tài năng ba sẽ hiểu con - nhưng tất cả đều không thành! Ba à, bao nhiêu năm nay, con nhìn Trần Đồng lớn lên bên ba mẹ, ba có nghĩ đến cảm xúc của con không?!"
Cơn giận dữ của Trần Hưng Nghiệp như bị đông cứng lại, rõ ràng vẫn đang bùng cháy, nhưng toàn thân lạnh toát.
Ông không phải chưa từng cảm thấy có lỗi với Trần Lâm Hổ, cũng từng muốn bù đắp, nhưng đều chọn cách bỏ qua. Thằng con này của ông, về bản chất vẫn ngoan ngoãn nghe lời, từ nhỏ ngã cũng không biết khóc, đi xe đạp ngã rách đầu chảy máu còn an ủi Lâm Hồng Ngọc rằng mình không sao, cồn xát vào vết thương cũng không kêu đau một tiếng.
Lâu dần, điều này trở thành lý do để Trần Hưng Nghiệp đường hoàng quên đi những áy náy đó - dù sao Trần Lâm Hổ cũng sẽ không để tâm.
"...Chia tay đi," Trần Hưng Nghiệp khàn giọng nói, "Ba coi như không biết chuyện này, sau này... sau này ba sẽ không như vậy nữa, đợi con tốt nghiệp đại học, con muốn làm gì thì làm, ba đều không ngăn cản."
Trần Lâm Hổ nhìn ông: "Con không."
Hai chữ như lưỡi dao cắt đứt sự ăn năn vừa dấy lên trong lòng Trần Hưng Nghiệp. Ông cảm thấy đứa con trước mắt chẳng khác gì con lừa bướng bỉnh, cái gì mà hổ với con trai đều là nói phét, không kìm được lại giơ tay lên.
Trần Lâm Hổ không tránh không né, ngược lại không còn vẻ bướng bỉnh thường ngày, trong mắt viết đầy sự kiên định không lay chuyển.
Đây không phải bướng bỉnh, mà là quyết tâm.
Con trai lớn đến tuổi này, Trần Hưng Nghiệp chợt nhận ra muốn tát nó phải giơ tay thật cao. Ông đã tám trăm năm không sờ mặt Trần Lâm Hổ rồi, hôm nay lại chạm vào bằng cách này, thật sự buồn cười đến cực điểm.
Bàn tay giơ lên của Trần Hưng Nghiệp không thể hạ xuống lần thứ hai.
Bỗng nhiên, hành lang vang lên một tiếng khóc thét xé lòng, đèn của tòa nhà số 2 đều bật sáng.
Trần Lâm Hổ và Trần Hưng Nghiệp đều sững người, do dự vài giây rồi chạy ra mở cửa.
Tiếng động quá lớn, âm thanh quá đau thương, khiến cả hàng xóm tầng trên cũng chạy xuống, tụ tập ở tầng một.
Trương Huấn đeo kính đi dép lê chạy xuống nhanh nhất, đối mặt với Trần Lâm Hổ, thoáng nhìn thấy vết tay trên mặt cậu. Anh sững người, suýt nữa đã lao tới ôm lấy cậu.
"Không sao," Trần Lâm Hổ hơi nghiêng đầu che giấu, rồi hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Trương Huấn nhìn thấy Trần Hưng Nghiệp sắc mặt sa sầm đứng sau lưng cậu, cố nén lại rồi mím môi: "Không biết, hình như là nhà bác Liêu..."
Lời còn chưa dứt, cửa chống trộm đối diện bị mở ra, con trai lão Liêu lảo đảo chạy ra: "Xe cứu thương, cứu... bố tôi, bố tôi!"
Giọng anh ta như gỗ khô bị bổ, thét lên đau đớn, vang vọng trong hành lang.
Lão Trần vừa đi dạo về, vừa kịp nghe thấy hai tiếng "bố tôi", túi bánh mua cho Trần Lâm Hổ "bộp" một tiếng rơi xuống đất, Trần Lâm Hổ và Trần Hưng Nghiệp vội chạy lại đỡ ông.
"Lão Liêu làm sao vậy?!" Lão Trần hỏi lớn, nghiêng đầu liếc nhìn Trần Lâm Hổ, thân thể bỗng run lên.
"Ông ơi, không sao đâu, không sao đâu, đã gọi xe cứu thương rồi." Trần Lâm Hổ tưởng ông bị kích động.
Lão Trần run run, đưa tay vuốt má Trần Lâm Hổ, bất ngờ thì thầm bằng giọng cực kỳ nhỏ: "Mặt sao vậy? Ba mày đã biết chuyện gì rồi à?"
Trần Lâm Hổ giật mình ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn ông, ánh mắt lướt qua Trương Huấn đang chạy tới, thấy trên mặt anh cũng có vẻ tái nhợt tương tự.
Mười mấy phút sau, xe cứu thương chạy vào khu tập thể.
Lão Liêu không qua khỏi, tối hôm đó đã ra đi.
Đêm đông gió lạnh thấu xương, tòa nhà số 2 lại mất đi một cư dân lâu năm.
...