Tấm lưng Trần Lâm Hổ ấm áp khiến Trương Huấn cứ ngỡ mình đang nằm trên một tấm chăn điện. Áo khoác Trần Lâm Hổ như chiếc lều, bao bọc anh sát rạt vào lưng cậu.
Trần Lâm Hổ vẫn không nhúc nhích, chỉ có hơi thở phập phồng theo nhịp cơ thể.
Quảng trường nhỏ vắng lặng, chỉ nghe tiếng xe chạy vù vù từ xa vọng lại.
Trương Huấn nhắm mắt, im lặng nán lại trong bóng tối ấm áp thêm chút nữa. Lần đầu tiên anh biết được rằng, bóng tối chật hẹp có thể mang lại nhiệt độ như vậy. Không giống cái nóng bức của mùa hè, mà là sự ấm áp có thể xua tan cái lạnh trong tâm trí.
Khi Trần Lâm Hổ bật lên chiếc bật lửa lần thứ ba trong đêm, giọng Trương Huấn vang lên từ phía sau: "Cậu đang nhìn gì thế?"
Giọng không còn khàn khàn như trước, mà hơi ngái ngủ, pha chút lười biếng.
"Con đường," Trần Lâm Hổ nhìn con phố xa xa được chiếu sáng bởi ánh đèn trong đêm, "Dòng sông ánh sáng."
Trương Huấn cười khẽ: "Vậy sao còn chưa lên đường xuống sông?"
"Tôi đang đợi anh tỉnh dậy," Trần Lâm Hổ đáp.
Cậu nói một sự thật, giọng điệu bình thản, đương nhiên. Như thể việc đợi ai đó ngủ dậy ở quảng trường nhỏ giữa đêm hôm khuya khoắt là chuyện rất đỗi bình thường.
Trương Huấn có cảm tưởng như vừa bị một võ sĩ quyền Anh tay cầm chanh đấm cho một cú đau điếng, toàn thân tê dại, đầu óc lâng lâng.
"Bây giờ đi chứ?" Trần Lâm Hổ dụi tắt điếu thuốc rồi hỏi, giọng rất nhẹ.
Trương Huấn "ừ" một tiếng, cảm thấy Trần Lâm Hổ vặn ga, chiếc xe đạp điện nhỏ quay đầu, rời khỏi góc quảng trường.
"Cậu không lạnh à?" Trương Huấn lười biếng dựa vào lưng cậu hỏi, "Mũi tôi lạnh cóng rồi đây này."
Trần Lâm Hổ hơi cựa mình, nhún đôi vai cứng nhắc: "Cũng được. Áo len khá dày."
Vừa nói xong, cậu cảm thấy eo mình bị siết chặt, hơi ấm như chiếc phao cứu sinh ôm lấy cơ thể.
Cánh tay Trương Huấn từ phía sau vòng qua eo Trần Lâm Hổ, hai ngón trỏ đan vào nhau, khẽ khàng đặt trên bụng cậu. Với một lực độ nhẹ nhàng và kiềm chế, anh từ phía sau ôm lấy Trần Lâm Hổ, như một tấm lá chắn cắt đứt cái lạnh phía sau.
Giọng Trương Huấn vì động tác này mà nghe rất gần: "Thật sự không lạnh sao? Thấy cậu lạnh mà."
Tim Trần Lâm Hổ như sóng cuộn, dồn dập vỗ vào màng nhĩ. Ga xe điện bị cậu vô tình vặn mạnh, lao vào con đường sáng rực, hòa vào dòng sông ánh sáng của đêm tối.
Thực ra không cần phải xuống sông, Trần Lâm Hổ cảm thấy trong đầu mình đã là cả một đại dương mênh mông rồi.
Nước tràn ngập trong nháy mắt, tưới tẩm từng ngóc ngách.
Động tác này, trước đây khi Trần Lâm Hổ chở Trương Huấn ngồi sau xe cũng từng bị ôm lấy như vậy. Khi con trai đùa giỡn với nhau thì cũng chẳng có gì đáng để ý. Nhưng vào giây phút này, Trần Lâm Hổ lại cảm thấy tứ chi mình cứng đờ, thần kinh như bị điện giật, đầu óc rối bời.
"Có hơi," Trần Lâm Hổ nhìn thẳng về phía trước, cố gắng để giọng nói không lộ cảm xúc, "khá lạnh."
Tiếng cười khẽ lười biếng của Trương Huấn vang lên bên tai.
Trần Lâm Hổ không cần phân tích nguyên nhân anh cười, chỉ cảm thấy có lẽ anh đang coi mình như một đứa trẻ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Cậu hiếm khi không so đo chuyện này, chỉ một lòng nghĩ, eo mình sinh ra đúng là tuyệt vời, vừa đủ để anh ấy ôm một vòng, chứng tỏ độ tương thích rất tốt.
Từ phía sau truyền đến tiếng ngáp của Trương Huấn. Trần Lâm Hổ lại nghĩ, có lẽ chắc anh ấy không nhận ra đâu.
Vậy là chỉ có mỗi mình nghĩ thế, chẳng phải rất ngớ ngẩn sao?
Trương Huấn co ro ở ghế sau, tất nhiên không nghe thấy những sóng gió trong lòng Trần Lâm Hổ. Mãi đến khi chiếc xe điện nhỏ đi qua một đèn đỏ, anh mới nhận ra mình đang làm gì.
Có lẽ là do bị bệnh một trận và đầu óc lú lẫn vì thiếu ngủ lâu ngày, Trương Huấn tự biện hộ cho bản thân. Hơn nữa, nếu để Trần Lâm Hổ thực sự bị cảm lạnh cũng không tốt.
Hợp tình hợp lý.
Trương Huấn lặng lẽ nới lỏng cánh tay, cố gắng không để bản thân cảm nhận được nhịp thở của Trần Lâm Hổ.
Chiếc xe điện chở hai người đang ôm ấp tâm sự riêng tiến về phía trước.
Khu nhà tập thể sau 10 giờ tối thì không còn mấy người. Trần Lâm Hổ dừng xe trước cửa tòa nhà số 2, Trương Huấn ở sau cũng ngồi thẳng dậy, bước xuống xe.
"Áo khoác này." Trương Huấn cởi chiếc áo khoác dày của Trần Lâm Hổ trả lại cho cậu, rồi mới móc điện thoại trong túi áo ra xem, trong đó có vài cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn chưa đọc, "Đoán chắc Đoạn Béo đã về đến nhà rồi, gọi tôi như đòi mạng ấy."
Trần Lâm Hổ đang lục lọi túi thuốc mình mua trong giỏ xe, nghe vậy liền nhớ đến cảnh Đoạn Kiều say bí tỉ còn cố gắng vòng tay quanh cổ cậu.
Tiếp đó là câu nói dang dở "Chỉ yêu đương thôi mà, suýt nữa bị đưa vào cái tổ chức chó má kia..."
Trần Lâm Hổ liếc nhìn Trương Huấn, môi khẽ động đậy.
"Sao thế?" Trương Huấn đỡ lấy tay, đẩy chiếc xe điện nhỏ vào lối đi, "Muốn nói gì à, sao cứ ấp a ấp úng thế?"
"Không có gì," Trần Lâm Hổ nói, ngừng một chút, "Anh với Đoạn Kiều nói chuyện gì mà chỉ có mình anh ta say vậy?"
Động tác của Trương Huấn khựng lại, quay đầu nhìn cậu.
Trần Lâm Hổ mặc áo khoác vào, hai tay đút túi: "Lúc nãy anh ta vắt lên cổ tôi, nói về tổ chức gì gì đó." Lại thêm một câu nhạt nhẽo, "Còn có chuyện yêu đương gì đó nữa."
Lòng Trương Huấn rúng động vài cái, quyết định ngày mai sẽ đi đánh cho Đoạn Kiều một trận.
Trong đầu anh lướt qua một chuỗi chửi thề, cười khô khan vài tiếng, định bịa vài câu cho qua chuyện, nhưng khi ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của Trần Lâm Hổ.
Đèn cảm ứng trong hành lang tắt đi vì anh không trả lời, nhưng đôi mắt của Trần Lâm Hổ ngay cả trong bóng tối mờ ảo cũng dễ dàng nhận ra.
Ánh mắt chân thành, không tạp chất, khiến Trương Huấn không tìm được lý do để dối lừa.
"Tôi không muốn nói dối cậu," Trương Huấn cười cười, "Nên cậu đừng hỏi nữa. Đoạn Kiều đúng là đồ ngốc."
Đèn trong hành lang lại sáng lên, túi nhựa đựng thuốc treo trên cổ tay Trần Lâm Hổ vì động tác siết chặt ngón tay mà sột soạt kêu lên.
Cậu mím môi, có lẽ vì cảm giác trên eo vẫn còn, Trần Lâm Hổ nảy sinh chút xung động khó hiểu, cảm giác ấy như chọc vào cổ họng cậu, khiến cậu mở miệng: "Đó là chuyện tôi không thể biết sao?"
Trương Huấn ngẩn người.
"Hay là anh cảm thấy tôi không đáng để nói chuyện?" Trần Lâm Hổ lại nói, "Vì tôi còn nhỏ."
Bản thân cậu cũng cảm thấy những lời mình nói chẳng đầu chẳng đuôi.
Tại sao người ta phải nói cho cậu biết chứ? Cậu là cái gì của người ta?
Ở cùng một tòa nhà, người ta còn phải trả tiền thuê nhà cho cậu, giờ cậu lại quay ra gây sự.
Nhưng Trần Lâm Hổ vẫn cứ hỏi, cậu cảm thấy với Trương Huấn thì tốt nhất là nghĩ gì nói nấy, bởi vì Trương Huấn chưa bao giờ dùng những lời nói suông để qua loa với cậu.
Trương Huấn hơi ngạc nhiên, nhíu mày, khiến Trần Lâm Hổ trong lòng bất an.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Trương Huấn không còn cười nữa, nhìn cậu nói, "Tại sao cậu lại dùng tiêu chuẩn "đáng hay không đáng" để đánh giá bản thân?"
Trần Lâm Hổ không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Trương Huấn.
"Ai cũng có một hai chuyện không thể nói ra được." Trương Huấn lại nói, "Đừng dùng chuyện của người khác, hành vi của người khác để đo lường bản thân, biết không?"
Trần Lâm Hổ không nghe thấy câu "phải" hay "không liên quan gì đến cậu". Ngược lại, những lời Trương Huấn nói đều nằm ngoài dự đoán của cậu.
Cậu hạ mi mắt xuống, chậm rãi "ừm" một tiếng.
Trương Huấn thấy cậu như vậy, trong lòng vừa mềm vừa ấm, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt cũng lập tức tan biến. Anh lấy hai cốc trà sữa từ giỏ xe ra đưa cho Trần Lâm Hổ, lại nói: "Nhưng nếu tôi muốn nói, khi tôi không nhịn được nữa, chắc chắn sẽ tìm cậu. Hổ con à, ở đây tôi cũng không có mấy người quen, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tâm sự với cậu, được không?"
Ánh sáng trong hành lang mờ ảo, bao phủ hai người, Trần Lâm Hổ ngẩng mắt nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên mà chính cậu cũng không nhận ra: "Ừm."
Trương Huấn mỉm cười, mắt híp lại, vỗ vỗ cánh tay Trần Lâm Hổ rồi đi lên lầu.
Trần Lâm Hổ đứng trong hành lang một lúc, nghe thấy tiếng đóng cửa từ trên lầu vọng xuống, mới thở ra một hơi.
Cậu phải mất nửa ngày trời mới nuốt được những lời muốn nói vào bụng.
Cậu muốn hỏi Trương Huấn, ai mới là người có thể khiến anh nói ra những điều không nói được.
Người như thế nào mới có thể khiến anh không còn e ngại.
Trần Lâm Hổ kiềm chế không hỏi ra miệng, tương tự như lực độ kiềm chế của Trương Huấn khi ôm eo cậu.
Như thể đang đi trên một sợi dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, tiến thêm một bước, dùng thêm chút sức, thậm chí nói thêm một câu, một trong hai người họ sẽ rơi xuống.
...
Khi Trương Huấn xuất hiện lại ở quán cà phê sách, bắt đầu trở về con đường làm công ăn lương đúng nghĩa, số lượt chia sẻ truyện tranh ngắn mà Trần Lâm Hổ vô tình đăng lên Weibo và các nền tảng khác cũng leo lên một đỉnh cao mới.
Trần Lâm Hổ nhìn những bức tranh minh họa mà cậu từng vẽ rất nghiêm túc nhưng lại ít người quan tâm, rồi lại nhìn số lượt chia sẻ và bình luận của mèo mập và chim hạc trụi lông, cảm thấy không thể hiểu nổi.
Có những lúc vô tình bâng quơ trồng cây liễu, cây liễu lại đâm chồi thẳng vào trái tim người xem, chuyện này ít nhiều có chút ảo diệu khó giải thích.
Sau khi số lượt chia sẻ tăng lên, được một vài đại thần có tiếng trong giới vẽ tranh nhìn thấy, tiện tay thả vài cái like, trong phần bình luận của Trần Lâm Hổ bắt đầu có người hối thúc phần tiếp theo.
"Vẽ về mấy loài động vật nhỏ, thú cưng này bây giờ khá được ưa chuộng," Thượng Thanh Hoa giải thích, "Hơn nữa, nói sao nhỉ, ông xem phong cách vẽ mèo mập rồi con chim hạc trụi lông của ông kìa. Rất đặc biệt, vừa xấu xí vừa đáng yêu. Này, tôi đăng lên diễn đàn trường cho ông nhé?"
Đối với chuyện này Trần Lâm Hổ không có ý kiến gì, Thượng Thanh Hoa và Chu Tráng Tráng liền chia sẻ lên diễn đàn trường, Cao Nhất Đẳng cũng hùa theo, vừa like vừa chia sẻ, phòng 307 vì chuyện này mà náo nhiệt một thời gian.
Có lẽ là có được ắt có mất. Bên này vô tình cắm liễu mà liễu mọc ra tươi tốt, bên kia cuộc thi của khoa đã có kết quả, Trần Lâm Hổ được giải khuyến khích, cùng hạng với tám người khác.
Trần Lâm Hổ cảm thấy có lẽ mình đã chủ quan, tâm trí không biết bay đi đâu mất, có thể trong cuộc thi đã không thể hiện nghiêm túc lắm, vì vậy đành rút kinh nghiệm đau thương. Cậu cùng với Cao Nhất Đẳng cũng được giải khuyến khích xem tác phẩm của những người đoạt giải kèm theo nhận xét của ban giám khảo trên mạng trường, xem thử bản thân thiếu sót ở đâu.
Không xem thì thôi, vừa xem đã thấy không ổn.
"Bức tranh đoạt giải Nhất vẽ khá đẹp." Trần Lâm Hổ khách quan nói, "Đã đạt đến trình độ thương mại rồi."
Cao Nhất Đẳng kéo ghế ngồi xem cùng cậu: "Đúng vậy. Đây là một anh năm ba, đã bắt đầu làm dự án với giảng viên rồi. Nghe nói hồi năm nhất đã bắt đầu nhận vẽ concept art cho công ty game, kinh nghiệm khá phong phú, trong các cuộc thi của trường anh ấy thường xuyên đoạt giải Nhất giải Nhì."
Sinh viên năm tư không tham gia thi, vì họ còn phải bắt đầu chuẩn bị thực tập và đồ án tốt nghiệp các thứ.
Trần Lâm Hổ thở dài trong lòng, ngắm nghía kĩ lưỡng bức tranh của đàn anh khóa trên. Từ tông màu tổng thể đến cách sử dụng màu sắc, bố cục ý cảnh, khả năng biểu đạt, hay độ hoàn thiện, cậu đều không theo kịp. Lúc này không thể dùng từ "chịu thua" để miêu tả tâm trạng của cậu nữa, phải dùng đến cụm "khâm phục" mới đúng.
Ba tác phẩm đoạt giải Nhì kém giải Nhất một chút, nhưng cũng được xem là xuất sắc, bỏ xa Trần Lâm Hổ một đoạn dài.
Giải khuyến khích thì khỏi phải nói, cơ bản đều bị sinh viên năm nhất năm hai chiếm lĩnh. Tên Trần Lâm Hổ được viết đầu tiên trong danh sách giải khuyến khích. Lời nhận xét của ban giám khảo cũng khá tích cực, có vẻ cũng khá được ưa thích.
Điều khiến Trần Lâm Hổ và Cao Nhất Đẳng hơi bất ngờ là, trong số năm người đoạt giải Ba, có một hai người hoàn toàn không theo kịp những người khác về độ hoàn thiện. Toàn bộ bức tranh sử dụng màu sắc lộn xộn, cũng chẳng có chi tiết gì, xử lý ánh sáng bóng tối rất tùy tiện, còn nhiều khoảng trống để đào sâu thêm. Cảm giác nếu lấy vài bức từ giải khuyến khích lên so sánh cũng được.
"Cảm giác như chưa vẽ xong ấy," Chu Tráng Tráng cũng sáp lại gần nhìn một cái, "Giải khuyến khích à?"
Cao Nhất Đẳng cũng nghi hoặc: "Giải Ba."
Chuyện hội họa đôi khi phụ thuộc vào sở thích và cảm xúc chủ quan. Một bức tranh có người thích cũng sẽ có người không, góc nhìn thẩm mỹ không thể đồng nhất được. Trần Lâm Hổ cũng không quá để tâm: "Chắc ban giám khảo cảm thấy nó có nét đặc biệt, coi như là phong cách cá nhân của tác giả chăng?"
Lý do này nghe cũng hợp lý, Chu Tráng Tráng vỗ vai Trần Lâm Hổ an ủi: "Người anh em cứ cố gắng tiếp nhé, tao tin lần sau cái bảng đó chắc chắn là của mày."
Giải nhất là một chiếc bảng vẽ điện tử mẫu mới nhất của một hãng nổi tiếng, Trần Lâm Hổ cũng nhắm đến nó, không ngờ ngay cả con chuột của giải ba cũng không kiếm được.
Từ lần trước Trần Lâm Hổ cãi nhau với Phương Thanh vì chuyện của Thượng Thanh Hoa, Chu Tráng Tráng như đã xác định mình và Trần Lâm Hổ là "cùng hội cùng thuyền" - đều bị người khác gọi là "đảng du côn" - nên hành động càng thêm táo bạo, vỗ vai đập tay rất tự nhiên.
Trần Lâm Hổ cũng lười so đo với Chu Tráng Tráng về chuyện này.
Cuộc thi đầu tiên ở đại học chỉ được giải an ủi, thực ra Trần Lâm Hổ khá thất vọng. Nói thẳng ra thì, cậu cảm thấy mình đã thực sự bỏ công sức vào tác phẩm dự thi lần này, còn đặc biệt chụp ảnh vòng quanh khu nhà để tập vẽ phác thảo, không ngờ vẫn thế này.
Giống như khi cậu dồn hết sức lực vào ôn tập tốc họa - điểm yếu của mình trong giai đoạn nước rút lớp 12, nhưng kết quả tuyển sinh vẫn cho thấy môn tốc họa không hề nương tay kéo cậu tụt lại phía sau.
Khá thất vọng.
Trần Lâm Hổ xoa xoa mặt, không muốn nghĩ đến chuyện lần sau Trần Hưng Nghiệp gọi điện hỏi thăm thì cậu nên trả lời thế nào.
Chuyện kết quả cuộc thi nhanh chóng chìm nghỉm trong bầu không khí ôn tập chuẩn bị thi cuối kỳ. Mặc dù Trần Lâm Hổ và mấy người bạn đều tham gia đầy đủ các tiết học, nhưng những môn như tiếng Anh hay Tư tưởng đạo đức, vừa nghe tiếng chuông vào lớp là bọn họ đã vào giấc ngủ say, đến lúc thi cử thì mới cắm đầu học thuộc. Có vài người thiếu ý thức như Chu Đại Đầu còn chuẩn bị làm phao đem đi thi.
Lần tiếp theo Trần Lâm Hổ đến tòa nhà mỹ thuật là nửa tháng sau, cậu đến lấy bộ bút chì than chưa mở hộp bỏ quên trong phòng vẽ, tình cờ gặp thầy giáo dạy chuyên ngành đang lén lút ra khỏi văn phòng để hút thuốc.
Thầy giáo chuyên ngành là một người đàn ông trung niên đang đối mặt với nguy cơ hói đầu.. Vì có năm bắt được một tên biến thái đang lén chụp ảnh dưới váy một cô gái trong trường, sau đó đánh tên đó một trận nhừ tử trước mặt mọi người, thầy được vinh danh là "Nhị Đá Cước". Thầy khá thích Trần Lâm Hổ, có lẽ vì hai người có chung ngôn ngữ trong việc "thấy không ưng mắt là ra tay".
"Này," Nhị Đá Cước đứng ở khu vực hút thuốc, gọi to Trần Lâm Hổ, "Lại đây nào. Chuẩn bị thi cử thế nào rồi?"
Sau khi kết thúc môn chuyên ngành, Trần Lâm Hổ không gặp lại Nhị Đá Cước, cậu bước đến gật đầu: "Cũng tạm ạ."
"Nhìn cái biểu cảm của cậu," Nhị Đá Cước nói, "Thầy thật không đoán được "cũng tạm" của cậu nghĩa là gì. Chắc cũng chẳng ai đoán ra được."
Trần Lâm Hổ thầm nghĩ, điều đó chưa chắc, có người rất giỏi quan sát sắc mặt đấy.
Vì chuẩn bị thi cử, cậu đã một thời gian không đến quán cà phê sách.
Từ lần nói chuyện với Trương Huấn ở hành lang, Trần Lâm Hổ có chút không biết nên nói chuyện bình thường với anh thế nào.
Sợ vừa mở miệng lại nói ra điều gì không hay ho.
"Cuộc thi vừa rồi thầy không tham gia chấm điểm, nhưng thầy có xem tranh của cậu," Nhị Đá Cước nói, "Thầy thấy khá tốt. Giải Nhất Nhì thì còn cách xa một chút, giải Ba không có vấn đề gì... Thầy nghĩ nếu cậu đăng ký tham gia một dự án nào đó, vừa phụ việc vừa học hỏi, chắc sẽ tiến bộ nhanh thôi."
Trần Lâm Hổ nghe thấy sự ngập ngừng trong lời nói của Nhị Đá Cước, nhìn thầy một cái.
Nhị Đá Cước hỏi: "Có phải hơi không vui vì chỉ được giải khuyến khích hay không?"
"Không phải," Trần Lâm Hổ nói, "Chỉ là muốn biết thiếu sót ở đâu, phần nhận xét cũng không có ghi rõ."
"Cậu còn khá khiêm tốn nhỉ." Nhị Đá Cước cười khẽ, vẩy tàn thuốc, nhìn ra cửa sổ im lặng vài giây, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Trần Lâm Hổ, "Cậu nói thật với thầy đi, cậu có "tham khảo quá đà" hay "mượn ý tưởng" của ai không?"
Trần Lâm Hổ sửng sốt: "Ý thầy là sao ạ?"
"Lời này thầy vốn không muốn nói, nhưng năng lực chuyên môn của cậu thầy biết rõ, mấy truyện tranh cậu đăng lên diễn đàn thầy đều theo dõi, rất thú vị." Nhị Đá Cước cười cười, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở vài bức ảnh cho Trần Lâm Hổ xem, "Lúc chấm điểm có người tố cáo với một giám khảo, nói bức tranh của cậu có dấu hiệu mượn ý quá mức, nói thẳng ra là chỉ thiếu điều bảo cậu đạo nhái. Còn đưa mấy bức ảnh này, bảo là cậu tham khảo từ đây, cậu xem thử đi."
Trần Lâm Hổ hoang mang, cầm lấy lật xem.
"Em không có đạo ý tưởng," Trần Lâm Hổ xem xong đưa điện thoại lại, "Mấy bức này em chưa từng thấy qua bao giờ."
Nhị Đá Cước gật đầu: "Tôi cũng thấy không giống, chủ yếu là cố tình gán ghép. Gì mà con mèo cậu vẽ giống con mèo này, tôi nghĩ mèo vàng chẳng phải đều giống nhau sao, chỉ có béo gầy khác nhau chút thôi. Hơn nữa mèo của cậu là nhìn từ sau lưng, còn mèo trong ảnh này là nhìn từ góc ba phần tư mặt."
Nửa câu sau có thể nghe ra Nhị Đá Cước đang cố nói đùa để xua tan bầu không khí căng thẳng, nhưng Trần Lâm Hổ chỉ có thể gượng gạo nhếch môi, trong lòng thì nặng trĩu như vừa bị ai đó nện hai cú.
"Trước đây, có một kỳ thi cấp trường, lúc đó chấm điểm không nghiêm ngặt lắm, trường đã trao giải xong mới phát hiện có một sinh viên đạo văn," Nhị Đá Cước hút một hơi thuốc, "Bị người ta phanh phui trên Weibo và diễn đàn trường, gây ồn ào khó coi lắm, suýt nữa thì chỉ thẳng mặt mắng trường nuôi sâu mọt, đào tạo người xấu. Tác giả gốc cũng tức điên lên. Cậu nói xem, ai bị đạo mà vui vẻ được chứ, đúng không? Chúng ta đều hiểu mà. Nên từ đó về sau, việc chấm giải các cuộc thi của trường đã yêu cầu nghiêm ngặt hơn, một khi liên quan đến chuyện này, sẽ ưu tiên xử lý theo phương pháp an toàn."
Trần Lâm Hổ im lặng một lúc, rồi mở miệng: "Vậy sao không hỏi em? Ít nhất cũng phải cho em cơ hội giải thích chứ."
Cậu thực sự không có đạo ý tưởng, bằng chứng là mấy tấm ảnh chụp trong khu nhà tập thể vẫn còn trong điện thoại cậu.
Nhưng đến lúc này, nói những điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Cuộc thi này vốn tổ chức chỉ để tạo không khí thôi. Gần tới kỳ thi cuối kỳ rồi, giám khảo phải tăng ca mới sắp xếp được thời gian chấm, đâu có thời gian tìm hiểu kỹ chuyện này. Hơn nữa cũng đâu có làm quá, không phải vẫn cho cậu giải khuyến khích đó sao? Nếu đi chất vấn thì sẽ bảo là thấy cậu thực lực chỉ tầm này thôi, cậu còn phản bác được gì nữa?" Nhị Đá Cước nói với vẻ bất lực, "Hơn nữa, tuy thầy cũng không nghĩ cậu đạo ý tưởng, nhưng thầy cô khác vẫn e ngại, lỡ mượn ý tưởng thật thì việc này cũng khó phân xử được. Trước đây từng có tình huống như vậy, sinh viên suýt nữa đánh nhau vì chuyện này."
Trần Lâm Hổ không nói gì nữa.
"Thầy biết trong lòng cậu không thoải mái," Nhị Đá Cước nói, "Cậu biết không? Mấy năm trước có cuộc thi hùng biện của trường, nhìn thấy khoa tranh luận không ra gì lại vượt qua vòng loại, đội đối thủ của họ tức tới mức hai anh chàng to đùng trong đội phải khóc luôn. Đó còn là cuộc thi cấp trường đấy."
"Thi mà không công bằng," Trần Lâm Hổ nói, "Vậy thi làm gì nữa."
Nhị Đá Cước nhìn cậu, cười: "Cuộc thi nào cũng công bằng, cậu tin à? Cậu có phải cũng còn tin có ông già áo đỏ mỗi năm chui qua ống khói nhà cậu để nhét quà vào tất không?"
Trần Lâm Hổ một lúc không biết trả lời thế nào.
"Chuyện này thầy cũng chỉ biết khi nói chuyện với một thầy chấm thi khác, cụ thể là ai thì thầy không nói đâu," Nhị Đá Cước thở dài, "Nhưng bản thân thầy cũng rất bất bình. Nếu không phải sợ cậu có suy nghĩ gì thì thầy đã không nói ra rồi."
"Cũng không sao," Trần Lâm Hổ nói nhỏ, "Mấy tác phẩm của các anh chị đoạt giải đúng là rất giỏi."
"Thầy nói cậu này, vẻ ngoài với tính cách cậu thật sự khác xa nhau." Nhị Đá Cước cười, lấy chân đá đá giày Trần Lâm Hổ, "Năm hai còn có cuộc thi nữa, sau này còn có thi cấp trường và cấp tỉnh, lúc đó sẽ không như ở khoa... À đúng rồi, thấy thấy truyện tranh cậu vẽ khá thú vị, cậu có nghĩ đến việc phát triển theo hướng truyện tranh không?"
Trần Lâm Hổ lắc đầu, cậu vốn mờ mịt về tương lai, chưa từng nghĩ đến hướng phát triển.
"Vậy bây giờ cậu có thể nghĩ về phương hướng việc làm và con đường phát triển rồi đấy," Nhị Đá Cước dựa vào cửa sổ nói, "Hiện tại chuyên ngành của chúng ta mới bắt đầu, nội dung học khá đa dạng, hướng phát triển cũng nhiều, cậu phải nhanh chóng tìm một trọng tâm để nỗ lực đầu tư. Tuy đều là vẽ, nhưng minh họa, thiết kế đồ họa, tranh truyện hay hoạt hình đều có sự khác biệt lớn, những điều này cậu đều biết mà. Cậu nghĩ xem mình thích cái nào hơn."
Một điếu thuốc của Nhị Đá Cước đã hết, Trần Lâm Hổ cũng không nói thêm câu nào nữa.
Cậu vẫn chưa hoàn hồn từ sự bối rối và kinh ngạc, ngay cả cơn giận dữ cũng chưa kịp dâng lên.
"Được rồi, cậu về đi," Nhị Đá Cước dụi tắt thuốc nói, "À, chuyện vừa nói với cậu đừng nói ra ngoài nhé, tự biết trong lòng là được. Ngoài mấy thầy cô tham gia chấm thi ra cũng chẳng ai biết đâu."
Trần Lâm Hổ gật đầu nói cảm ơn, cầm bút chì than của mình rời đi.
Mãi đến khi xuống lầu đi tới sảnh tòa nhà nghệ thuật, những cảm xúc còn lại của Trần Lâm Hổ mới theo kịp, một cơn bực bội và tức giận dâng lên khiến đầu cậu đau nhói.
Thi không đạt thành tích tốt cũng không sao, thua các cao thủ cũng chẳng vấn đề gì, nhưng bảo cậu đạo nhái, thì đó lại là chuyện khác.
Cậu rẽ vào nhà vệ sinh tầng một rửa mặt, thở hắt ra một hơi mạnh mẽ.
Đến nước này, cậu nghĩ đến bộ bút đánh dấu phát cho giải khuyến khích trong phòng mà nóng cả mặt, lập tức quyết định bây giờ về ký túc xá, ném hết mấy thứ đó vào hố xí.
Đầu đau dữ dội, Trần Lâm Hổ lau trán, tai nghe thấy tiếng hai ba nam sinh cười đùa đi vào nhà vệ sinh.
"Ô kìa," có người ở phía sau gọi một tiếng, "Đây không phải là ai đó sao!"
Trần Lâm Hổ nhìn vào gương, khuôn mặt Hồ Vĩ Minh xuất hiện trong đó.
Lúc này gặp phải thằng ngốc số một, Trần Lâm Hổ lười chẳng buồn để ý, vặn khóa vòi nước chuẩn bị đi.
Hồ Vĩ Minh vừa đi về phía một buồng vệ sinh, vừa nhiệt tình chào hỏi Trần Lâm Hổ: "À đúng rồi, Trần Lâm Hổ này! Thành tích thi của cậu cũng khá đấy nhỉ, "tham khảo" đến mức đó mà vẫn kiếm được giải..."
Động tác của Trần Lâm Hổ khựng lại, nhận ra một vấn đề.
Nếu lời Nhị Đá Cước nói là thật, rằng ngoài thầy cô ra không ai biết, vậy Hồ Vĩ Minh làm sao biết chuyện này?
Trừ phi chính thằng này đã tố cáo cậu.
Cậu đặt bút chì than lên bồn rửa, đưa tay vuốt nước trên cằm, quay đầu lại, ngay lập tức vung tay về phía đầu của Hồ Vĩ Minh.
Hai người đi cùng Hồ Vĩ Minh vừa kéo khóa quần nhắm vào bồn tiểu, còn chưa kịp phản ứng, trơ mắt nhìn hai người vật lộn với nhau, Trần Lâm Hổ đẩy Hồ Vĩ Minh vào một buồng vệ sinh, từ bên trong truyền ra tiếng khóa cửa, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của Hồ Vĩ Minh.
Trần Lâm Hổ quyết định học hỏi kinh nghiệm của Trương Huấn.
Đánh người phải đi đến chỗ không có ai.
Mặt Trần Lâm Hổ có hai vệt máu do bị cào, nhìn Hồ Vĩ Minh bị mình ấn quỳ gối trên sàn, đầu đối diện bồn cầu không ngẩng lên được, lạnh lùng nói: "Người có văn hóa không đánh nhau, tao dạy mày cách quét nhà vệ sinh."
Vẫn phải dựa vào tri thức để giành chiến thắng.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Huấn: Ý của tôi không phải như vậy!!!