Đến cuối cùng, cậu cũng chẳng biết mình có ngủ được không. Mãi đến khi lão Trần túm cổ áo lay cậu dậy, Trần Lâm Hổ mới tỉnh khỏi giấc ngủ nửa mơ nửa tỉnh.
Cậu chớp chớp mắt, nhận ra ánh lửa trong mơ hắt lên da thực chất là ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mí mắt.
"Mày tối qua đi đâu, nửa đêm mới về?" Lão Trần gầm lên.
Trần Lâm Hổ vừa mở miệng, cổ họng đã khô rang: "Không có gì, con đi ăn với Trương Huấn và Đoạn Kiều."
"Về muộn thì muộn, ông có mắng mày đâu," Lão Trần không nghe thấy cậu nói gì, tự mình cằn nhằn, "Nửa đêm chạy về như bị chó rượt, làm ông giật mình thua cả ván mạt chược."
Trần Lâm Hổ trằn trọc cả đêm, đầu óc nhức như búa bổ, mất một lúc mới tìm ra trong lời lão Trần manh mối về việc cậu chạy như bay từ tầng hai về nhà đêm qua.
Không phải giấc mơ kỳ quái, mà là chuyện đã thật sự xảy ra trong căn phòng ngủ chật hẹp trên tầng hai.
Cậu thậm chí còn nhớ khi đặt đầu ngón tay lên cổ Trương Huấn, cảm nhận được nhịp đập trái tim truyền qua làn da.
Còn có cả những sợi tóc rung nhẹ theo hơi thở.
Trần Lâm Hổ bật dậy khỏi giường, làm lão Trần đang gọi cậu dậy rửa mặt ăn trưa hoảng hốt la lên. Hai ông cháu nhảy dựng như hai con châu chấu, con châu chấu nhỏ nhảy vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.
"Điên rồi à?" Lão Trần thốt lên, "Từ từ thôi, coi chừng tè vào chân đấy!"
Bên trong vọng ra chất giọng tức tối cùa Trần Lâm Hổ: "Giày con để quên bên ngoài rồi."
Ông cháu lại lộn xộn một hồi, lão Trần ném đôi dép lê của Trần Lâm Hổ vào trong.
Khi bị dép đập trúng ngón chân, Trần Lâm Hổ vẫn còn đang mải miết nghĩ về ánh đèn bàn mờ ảo tối qua.
Cậu chưa từng trải qua cảm giác như vậy, trái tim cũng chưa bao giờ đập theo nhịp điệu vồn vã thế này.
Điều khiến Trần Lâm Hổ ngạc nhiên hơn cả là, ngoài việc dám nghĩ đến ánh đèn bàn một cách trắng trợn, cậu lại không dám nhớ lại những khoảnh khắc khác.
Cậu không phân biệt được đó là kinh hãi hay bối rối, như thể vừa pha ra một màu sắc trên bảng màu mà không biết có nên dùng nó để vẽ hay không, vừa thích thú lại vừa do dự, thậm chí còn hơi lúng túng.
Cảm giác vừa bối rối vừa phấn khích đan xen này kéo dài cho đến khi cuộc chiến mạt chược của lão Trần lại bắt đầu. Khi Trần Lâm Hổ định thần lại thì đã đứng trước cửa tầng hai, gõ vài cái lên cửa chống trộm.
Tiếng gõ như thể đang gõ lên trán mình, đột nhiên làm Trần Lâm Hổ tỉnh táo hẳn, trái tim cũng đập thình thịch theo tiếng bước chân lộp cộp từ bên trong vọng ra.
Trương Huấn có lẽ vừa mới thức dậy không lâu, ngậm điếu thuốc, híp mắt mở cửa, cặp kính trên sống mũi cứ trượt xuống.
"Cậu đúng là chọn đúng thời điểm nhỉ," giọng Trương Huấn khàn đặc như máy kéo lội bùn, "Tôi vừa ăn xong."
Cảm xúc hỗn loạn của Trần Lâm Hổ bỗng dâng cao rồi lại vụt tắt, nhìn khuôn mặt bình thản như mọi khi của Trương Huấn, cậu chỉ "ờ" một tiếng.
"Bác Trần lại gọi người đánh mạt chược hả," Trương Huấn né sang một bên, "Hôm nay tôi phải chạy deadline, cậu tự lo liệu được chứ?"
Nghĩ đến chuyện này Trương Huấn lại đau đầu, thề sẽ không bao giờ để cồn chiếm lĩnh não bộ nữa.
Tối qua Trần Lâm Hổ vứt anh lên giường rồi co giò chạy mất, Trương Huấn vật lộn trên giường ba giây rồi từ bỏ suy nghĩ, chìm thẳng vào giấc ngủ. Hôm nay tỉnh dậy, nhớ đến khối lượng công việc còn nợ, anh đấm ngực dậm chân, liên tục gửi năm tin nhắn đoạn tuyệt quan hệ cho Đoạn Kiều.
Trần Lâm Hổ mặt căng như dây đàn bước vào, động tác bước qua ngưỡng cửa như đang vượt rào, nghe Trương Huấn nói xong lại ấp úng một âm tiết: "Ừm."
Trương Huấn đang đi vào trong quay đầu lại nhìn cậu đầy ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua gương mặt Trần Lâm Hổ.
Hai người cũng coi như đã thân quen, Trương Huấn biết tên nhóc này bề ngoài trông như cục đá, nhưng thực ra khi quen rồi nói năng làm việc cũng chẳng câu nệ gì, hiếm khi lại kiệm lời đến mức mỗi đợt nhả ra vỏn vẹn một từ thế này.
Trương Huấn chợt nhớ đến ký ức trước khi say khướt tối qua, anh đã ngồi ở ghế sau về nhà thế nào, rồi lại giở chứng đi sờ trán Trần Lâm Hổ ra sao, còn mơ hồ nhớ mình đã tuôn ra một đống chuyện linh tinh.
Anh không nhớ rõ biểu cảm trên mặt Trần Lâm Hổ, chỉ nhớ dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đen láy của cậu cuộn trào cảm xúc, nhưng tất cả đều bị đè nén dưới vẻ mặt phẳng lặng như được trát lớp xi măng kia.
Dưới tác động của rượu, Trương Huấn dùng tay cậy tìm khe hở duy nhất trên khuôn mặt tưởng chừng không thể xuyên thủng kia. Anh đã say đến mức chỉ muốn biết liệu bên dưới lớp mặt nạ ấy có phải cũng là một nội tâm giống như anh ngày xưa không. Cuối cùng, đương nhiên là anh không thể cậy được, khuôn mặt Trần Lâm Hổ cũng cứng rắn như tính cách của cậu vậy.
Nhưng tất cả đều chỉ là vỏ bọc, thực ra tâm hồn cậu vẫn mềm mại, Trương Huấn biết điều đó. Nếu không thì sau khi anh nói hết những lời mà ngay cả bản thân cũng thấy dài dòng ấy, anh đã không thể như ý nguyện nhìn thấy vẻ mặt bất động như núi của Trần Lâm Hổ tan chảy nhanh như băng đút vào bếp lò, bốc lên làn hơi nước khiến Trương Huấn tưởng mình đang mơ.
Sau khi tỉnh táo, Trương Huấn tự kiểm điểm, không ngờ mình lại xảo quyệt đến thế, cứ chọc vào điểm yếu của cậu nhóc ấy, chỉ muốn xem người ta biến sắc mặt. Thế có đáng mặt đàn anh không?
Chắc chắn là không đáng rồi, nên lúc này Trương Huấn cảm thấy rất ngượng trong lòng, ngứa ngáy khó chịu, trước khi mở cửa cho Trần Lâm Hổ còn phải mất mấy giây để chuẩn bị tâm lý.
Bây giờ anh thấy mình chuẩn bị tâm lý như vậy thật vô ích.
Con mèo mập vẫy đuôi, nghênh ngang như lãnh đạo đi thị sát chen qua người anh, nằm phịch xuống trước mặt Trần Lâm Hổ, còn không biết xấu hổ lật bụng ra, ra hiệu cho cậu vuốt ve.
Trần Lâm Hổ khựng lại, rồi ngồi xổm xuống, cúi đầu xoa bụng con thú dữ đã bị mua chuộc bằng nửa hộp thức ăn cá hôm qua, động tác cứng nhắc không nhìn Trương Huấn.
Trương Huấn ngậm điếu thuốc không lên tiếng, cũng không trách Trần Lâm Hổ cư xử như vậy. Nếu đổi lại là anh, có kẻ nào say rượu rồi làm động tác thân mật như thế với anh, còn nói những lời không đầu không đuôi, có khi anh đã tặng cho kẻ đó một cái tát rồi.
Anh không biết Trần Lâm Hổ là ngượng ngùng hay ghét bỏ, Trương Huấn đoán với tính cách của cậu, có lẽ ngượng ngùng nhiều hơn, dĩ nhiên hai cảm xúc này cũng có thể tồn tại song song.
Nghĩ đến đây, Trương Huấn cảm thấy hơi khó thở.
"Mấy cuốn sách cũ đặt mua hôm trước sáng nay đã giao tới, tôi để bên cạnh kệ sách," Trương Huấn nói, "Cậu tự lật xem đi."
Đường nét cằm Trần Lâm Hổ căng lên: "Được."
Trương Huấn không nói gì nữa, quay về phòng ngồi trước máy tính tiếp tục gõ bàn phím.
Con mèo mập dưới tay kêu "gừ gừ" như động cơ xe, tâm trạng Trần Lâm Hổ như được sạc đầy pin, sống lại.
Trương Huấn không biết chuyện tối qua, một khi Trần Lâm Hổ xác định điều này, dây thần kinh căng cứng liền thả lỏng, bật dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng thay giày, bất chấp ánh mắt bất mãn của con mèo mập, bước vào căn phòng đã lưu giữ nhiều dấu vết cảm xúc của cậu tối qua.
Bên cạnh kệ sách quả nhiên có thêm một chồng sách, đều là sách cũ Trương Huấn săn lùng, Trần Lâm Hổ lật ra từ trong đó một bộ truyện tranh mà trước đây mình muốn đọc, ngạc nhiên hỏi: "Không phải nói không mua được nữa sao?"
"Tình cờ gặp người bán," Trương Huấn quay lưng lại gõ phím, giọng vẫn chậm rãi, "Cậu không phải muốn đọc sao?"
Trần Lâm Hổ cầm cuốn sổ phác thảo của mình ngồi xuống, không nói rõ được là cảm giác gì, như thể cuốn truyện tranh này bỗng trở nên đặc biệt hay, như một tuyệt tác không chút khuyết điểm nào.
Gần ba giờ, Đinh Vũ Lạc cầm bài thi chạy đến, chào hỏi hai người đã im lặng hồi lâu trong phòng, theo thói quen đưa bài văn cho Trương Huấn, kèm theo một bài kiểm tra lịch sử, rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Lâm Hổ xem cậu vẽ.
Trương Huấn bật lửa, nhìn bài văn, nhưng sự chú ý lại dành cho cuộc trò chuyện phía sau.
Trước đây không để ý, nhưng hôm nay Trương Huấn cứ cảm thấy sự im lặng của Trần Lâm Hổ rất cố ý, đặc biệt là khi cậu nói chuyện với Đinh Vũ Lạc, không còn "ừm" với "ờ" giống lúc nãy nữa, khá bình thường.
Điều này có nghĩa là khi nói chuyện với mình, cậu mới không bình thường.
Chiếc bật lửa trong tay Trương Huấn bấm kêu lách cách, nhưng điếu thuốc vẫn chưa châm. Khi Đinh Vũ Lạc ở đây, anh sẽ không hút thuốc, gần đây ở cùng Trần Lâm Hổ đã lâu, thói quen hút thuốc không còn bị kiềm chế nữa, anh mới nhận ra, dù thế nào đi nữa, Trần Lâm Hổ và Đinh Vũ Lạc vẫn là khác nhau.
Trong gạt tàn vẫn còn tro thuốc Trần Lâm Hổ gảy vào tối qua, là dấu vết để lại khi cậu hỏi anh "tình cảm có phai nhạt không".
Trần Lâm Hổ coi anh như một người thầy dẫn đường cuộc sống, vậy mà anh lại hy vọng cậu có thể chia sẻ cảm giác cô đơn thời niên thiếu.
Anh thậm chí còn muốn gợi lên sự đồng cảm từ Trần Lâm Hổ.
Đồng cảm là gì? Đồng cảm là khúc dạo đầu của mọi sự đầu tư tình cảm.
Trương Huấn không rõ lúc đó mình có mong đợi điều gì không, nhưng khi tỉnh táo lại chỉ thấy bản thân thật lố bịch, thật quái dị, thật không thể hiểu nổi.
"Anh ơi," Đinh Vũ Lạc không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, "Lần này em thi Lịch sử không tốt, cứ nhớ nhầm năm tháng sự kiện, anh giảng lại cho em được không ạ?"
Trương Huấn hoàn hồn, mới phát hiện mình cầm bài kiểm tra lịch sử xem nãy giờ, vậy mà cứ tưởng đang xem bài văn.
"Lần trước mới giảng xong mà," Trương Huấn cười gượng che đậy, "Nhóc không ôn lại ghi chú à?"
Đinh Vũ Lạc ngượng ngùng gãi mũi, ghé sát vào Trương Huấn, hạ giọng: "Em cho bạn cùng bàn mượn vở ghi chép rồi, bạn ấy bảo em viết quá sơ sài, lần này để em ghi rõ ràng hơn."
Trẻ con giấu khó giấu được tâm sự, thứ tình cảm ngây ngô lại càng khó giấu, Đinh Vũ Lạc chỉ cần nhìn thấy bạn cùng bàn là mặt đỏ bừng.
Trương Huấn nghĩ đến tấm thẻ tích điểm trong túi quần Trần Lâm Hổ, lòng thầm nhủ: Bên này Đinh Vũ Lạc còn đang thầm thương trộm nhớ, bên kia Trần Lâm Hổ đã gom đủ điểm mua trà sữa rồi, quả thật hàng so với hàng mới thấy rõ.
"Thế mà nhóc vẫn chưa chịu luyện cái chữ gà bới của mình à?" Trương Huấn cười, vỗ nhẹ lên đầu Đinh Vũ Lạc.
Trần Lâm Hổ rời mắt khỏi cuốn sổ phác thảo, đưa mắt nhìn về phía Trương Huấn.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Trần Lâm Hổ cứ cảm thấy Trương Huấn đối xử với cậu và Đinh Vũ Lạc khác nhau.
Cảm giác này thật quái lạ. Trước đây Trần Lâm Hổ không hài lòng vì Trương Huấn đối xử công bằng với cả hai, giờ bị phân biệt đối xử, cậu vẫn không thoải mái.
Đặc biệt là theo giác quan thứ sáu thường xuyên thức tỉnh gần đây của Trần Lâm Hổ, ngoài lúc mới bước vào cửa ra, Trương Huấn chưa từng nhìn cậu một cách đàng hoàng.
Dù chỉ là ảo giác, thì ảo giác này cũng khiến người ta khó chịu.
Trần Lâm Hổ đợi thêm một lúc nữa, Trương Huấn chống cằm ôn lại kiến thức cho Đinh Vũ Lạc xong cũng không quay đầu nhìn về phía cậu.
Đợi đến khi Đinh Vũ Lạc cầm bài thi môn Lịch sử đến bàn nhỏ để sửa bài, Trần Lâm Hổ đứng dậy, dậm dậm đôi chân tê cóng, thấy tai Trương Huấn khẽ động đậy.
Rõ ràng Trương Huấn đã nghe thấy động tĩnh của Trần Lâm Hổ, nhưng không quay đầu lại, thậm chí cũng không lên tiếng.
Trần Lâm Hổ gọi: "Uống hết nước chưa?"
"Chưa." Trương Huấn quay lưng về phía cậu đáp.
Trần Lâm Hổ liếc nhìn cái cốc đã cạn từ lâu của Trương Huấn, rồi lại nhìn anh, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ, cảm thấy Trương Huấn có vẻ như đang sợ cậu.
Không giống kiểu sợ của những bạn học không dám nhìn thẳng vào mắt cậu sau khi đánh nhau hồi cấp ba.
Trần Lâm Hổ rất muốn xác nhận phán đoán này của mình, suýt nữa là vặn vai Trương Huấn quay lại để nhìn mặt, nhưng nghĩ lại thì không được. Dù sao Trương Huấn cũng có nhiều vấn đề, trên người cũng nhiều công tắc, biết đâu lại chạm phải cái gì không nên chạm.
Cậu im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên theo linh cảm mách bảo, cất tiếng rất khẽ: "Cà phê để ở đâu vậy, anh Huấn?"
Trương Huấn quay đầu lại, trên mặt viết bốn chữ to tướng: Hồn vía lên mây. Như thể vừa thấy ma, anh đưa mắt đánh giá Trần Lâm Hổ từ trên xuống dưới.
Trần Lâm Hổ đi đến kết luận: Có những công tắc có lẽ còn được điều khiển bằng giọng nói.
Điều khiến cậu hài lòng là, biểu cảm của Trương Huấn rất phức tạp, nhưng không hề có vẻ gì là "sợ hãi" hay "xa cách", Trần Lâm Hổ cảm thấy đắc ý vì khả năng phá vỡ phòng tuyến của Trương Huấn mà không cần tốn chút sức lực nào.
"... Trong bếp," Trương Huấn nói, "Cậu đâu phải lần đầu đến đây, cái này cũng không biết à?"
Trần Lâm Hổ không trả lời, nhìn anh nhướn mày: "Anh uống không? Tiện thể pha cho anh một cốc."
Tiếng "anh" vừa rồi kéo Trương Huấn về với thực tại, anh vẫn chưa nghĩ ra cách để bình thản đối mặt với sự thất thố của mình tối hôm qua, thì chợt nhận ra ranh giới này thực ra rất rõ ràng, Trần Lâm Hổ đã bắt đầu ngoan ngoãn gọi anh rồi.
Mặt trời mọc đằng Tây rồi.
Dưới ánh mặt trời không thể có những cảm xúc u ám, không thể để người khác nhìn thấy.
"Được," Trương Huấn cảm thấy mình như một trang sách vừa bị lật qua, những hoạt động tâm lý ở trang trước đều đã bị quét sạch một cách vội vàng sau cú lật mang tên "anh Huấn" này. Sang trang mới, nhân vật chính lại bắt đầu cuộc sống tươi sáng. Anh cười với Trần Lâm Hổ, "Đi đi, trong bếp còn mấy gói bánh nhỏ, mang hết ra đây."
Trần Lâm Hổ cũng cong khóe miệng, vươn tay qua người Trương Huấn, cầm lấy cốc của anh đi vào bếp, thậm chí còn lấy cho Đinh Vũ Lạc một chai sữa mà cậu mang từ nhà lên.
Đinh Vũ Lạc đang viết ghi chú lịch sử, không biết đang nghĩ gì, viết về chiến tranh tàn khốc, nước nhỏ diệt vong, vậy mà mặt lại ửng sắc hồng của tuổi dậy thì.
Trong căn phòng ngủ nhỏ trên tầng hai, ba người đang đi trên ba ngã rẽ của cùng một loại cảm xúc.
Đều không biết sẽ rẽ về đâu.
...
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, trước tiên phải kết thúc mấy môn tự chọn.
Niềm vui sướng khi vượt qua vô vàn khó khăn để đăng ký được môn học trên hệ thống của trường lúc đầu giờ đã tàn lụi, chỉ còn thoi thóp, Trần Lâm Hổ cũng đành phải bắt đầu chuẩn bị bài luận cuối kỳ cho hai môn học của mình.
Tác phẩm đã nộp, tạm thời đang trong giai đoạn đánh giá. Trước đó, sau khi vẽ xong bức tranh khắc họa cuộc chiến cờ nhảy giữa lão Trần và lão Liêu, Trần Lâm Hổ cũng đăng tác phẩm của mình lên Moments. Trương Huấn cho rằng Trần Lâm Hổ đã làm đẹp quá mức biểu cảm khuôn mặt lão Trần khi chơi cờ nhảy, dựa trên thành tích thua liên tiếp của mình, Trương Huấn cảm thấy biểu cảm của lão Trần phải gian xảo hơn mới đúng.
Trần Lâm Hổ nhận được tin nhắn anh muốn mình vẽ lão Trần xảo trá hơn một chút thì cười nửa ngày.
Nhưng không còn thời gian sửa bức tranh nữa, cậu nộp tác phẩm vào ngày cuối cùng của deadline, Cao Nhất Đẳng cũng chỉ nộp sớm hơn cậu vài giờ, vươn vai hỏi: "Cuối cùng cũng xong một việc rồi. Ê, bài luận môn tự chọn Thường thức Điện ảnh có ai viết chưa?"
Trần Lâm Hổ và gã nhìn nhau ngơ ngác, còn Chu Tráng Tráng và Thượng Thanh Hoa đã thất bại trong cuộc chiến đăng ký môn học, đành phải chọn các môn khác. Phương Thanh vốn luôn đứng ngoài nhóm mới lên tiếng: "Tôi có hỏi chị Đồng Phỉ, chị ấy cũng chọn môn này hồi năm nhất, bảo có mấy cuốn sách có thể tham khảo, mượn được ở thư viện, các cậu muốn đi không?"
Sáng hôm sau, ba người chạy đến thư viện khu mới xây có lót sàn đá cẩm thạch ở cửa, hy vọng có thể hoàn thành tiểu luận chỉ trong một ngày.
Đêm qua trời đổ mưa, Trần Lâm Hổ đi qua sàn đá cẩm thạch ướt nhẹp, lại nghĩ đến Trương Huấn, tự hỏi không biết anh đã ngã ở đâu.
Mấy ngày nay, đầu cậu như bị nứt một khe, không ảnh hưởng đến việc học tập sinh hoạt, thậm chí cũng không ảnh hưởng đến việc chạy bộ tập thể dục vẽ tranh mỗi tối, chỉ là thỉnh thoảng có thứ gì đó chui vào khe nứt, chọc cậu một cái, khiến cậu nhớ đến ánh đèn bàn trong phòng ngủ tầng hai.
Trần Lâm Hổ cảm thấy điều này cũng chẳng khác gì việc đầu óc bị gió lùa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, khe nứt trong đầu cũng có thể hiểu là "khai ngộ", nghĩa đen có vẻ giống nhau, chỉ là cái ngộ này mở ra rất nhiều thứ quái dị.
Cậu tự nhiên ngộ ra phương thức để thu hút sự chú ý của Trương Huấn, đó là gọi một tiếng "anh Huấn" giống như những người khác.
Cậu phát hiện chiêu này luôn hiệu nghiệm với Trương Huấn, vừa cảm thấy đắc ý, vừa luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Trần Lâm Hổ mải suy nghĩ vẩn vơ, đi theo Cao Nhất Đẳng và Phương Thanh vào thư viện.
Không biết hôm nay Phương Thanh bị làm sao, như thể được tiêm một mũi thuốc kích thích, dẫn hai người đi thẳng đến một phòng đọc vừa là phòng tự học vừa là phòng mượn sách.
"Sao không kiểm tra xem sách có trong thư viện không đã?" Cao Nhất Đẳng hỏi, "Thư viện to đùng thế này, mấy tầng chứ chẳng ít, lục tung từng phòng đọc à?"
Phương Thanh lẩm bẩm trong miệng: "Hình như nó ở phòng số 2 này thôi."
Cao Nhất Đẳng liếc nhìn Trần Lâm Hổ, thấy cậu đang thả hồn đi đâu, đành phải lôi cậu theo sau Phương Thanh.
Vừa bước vào cửa phòng đọc số 2, ánh mắt Phương Thanh lập tức lướt qua dãy ghế sát cửa sổ kính.
Trên ghế có vài người đang ôn tập, khi nhìn thấy một người trong số đó, mắt Phương Thanh sáng lên, không đợi Trần Lâm Hổ và Cao Nhất Đẳng phản ứng, cậu ta hắng giọng tiến lại gần, hạ thấp giọng đầy phấn khởi: "Chị ơi, chị cũng đến đây ôn bài à?"
Trần Lâm Hổ nhìn theo hướng Phương Thanh, thấy Đồng Phỉ đang cầm bút viết một dòng tiếng Anh, ngẩng đầu lên thấy Phương Thanh, nở nụ cười. Cô chưa kịp chào thì ánh mắt đã lướt ra sau, rơi vào Trần Lâm Hổ, nụ cười càng rạng rỡ hơn, đặt bút xuống vẫy tay nhẹ, há miệng rõ to, thì thầm: "Trần Lâm Hổ!"
Nụ cười trên mặt Phương Thanh như đông cứng lại.
Trần Lâm Hổ gật đầu với Đồng Phỉ, coi như chào hỏi.
"Mấy cậu đến tự học à?" Đồng Phỉ nhìn ba người.
Cao Nhất Đẳng cười giải thích: "Không phải, bọn em viết tiểu luận môn tự chọn, đang tìm sách tham khảo."
"Ồ, đúng rồi," Đồng Phỉ chợt nhớ ra, "Phương Thanh trước đây còn hỏi chị về việc này. Giáo viên môn đó khá nghiêm khắc, phải viết cho tốt đó."
Sắc mặt Phương Thanh dịu đi đôi chút: "Vâng, nên sáng sớm tụi em đã đến mượn sách rồi. Lần trước chị có giới thiệu cho em mấy cuốn sách, em quên mất tên vài cuốn rồi, chị cho em xin lại tên được không?"
"Để chị viết ra cho các cậu luôn vậy." Đồng Phi tính tình rất tốt, xé một mẩu giấy ghi chú, vừa viết vừa nói, "Nếu còn gì về bài vở hay thi cử không hiểu thì cứ hỏi chị, dù sao các cậu học xong một học kỳ cũng đã quen với chế độ đại học rồi."
Từ lúc nhập học đến giờ, mấy lần tiếp xúc với Đồng Phỉ, Trần Lâm Hổ đều nhận được không ít sự giúp đỡ từ đối phương, thật sự rất cảm kích người chị khóa trên này, cậu khẽ nói lời cảm ơn.
"Đừng khách sáo." Đồng Phỉ mỉm cười, đưa mẩu giấy ghi danh sách tài liệu cho Phương Thanh đang ở gần nhất, "Cậu cẩn thận, cậu cầm đi, kẻo làm mất lại phải hỏi."
Phương Thanh nhận lấy mẩu giấy ghi chú, khéo léo kẹp giữa các ngón tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
"Chị đã thấy bức tranh dự thi của cậu rồi," Ánh mắt Đồng Phỉ nhanh chóng chuyển sang Trần Lâm Hổ, khẽ nói, "Chị thấy khá tốt đấy, tiếc là lần này chị không tham gia đánh giá. Tất nhiên, nếu có thì chị cũng không thiên vị cậu đâu."
Trần Lâm Hổ khẽ mỉm cười.
Thư viện không phải nơi để nói chuyện, sau khi nhận được danh sách tài liệu tham khảo, Trần Lâm Hổ và Cao Nhất Đẳng vẫn phải đến máy mượn sách ở sảnh lớn để kiểm tra xem sách còn trong kho không.
Phương Thanh im lặng đi sau cùng, tay nắm chặt mẩu giấy ghi chú, nhìn chằm chằm vào gót chân của Trần Lâm Hổ và Cao Nhất Đẳng đang đi trước mình, hối hận vì đã kéo họ cùng đến.
Bước ra khỏi phòng đọc, từ phía trước truyền đến giọng nói của Cao Nhất Đẳng: "Lúc đó ông nên thử tham gia ban tuyên truyền, như vậy chẳng phải lãng phí cành ô liu mà bậc bồ tát ném ra cho mình sao?"
"Không tham gia," Trần Lâm Hổ trả lời lơ đãng, "Không muốn tham gia."
Phương Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào gót chân Trần Lâm Hổ, nghĩ bụng sao không có cục đá nào, để cho kẻ đang tỏ ra ngầu đó vấp một cú ngã cho bõ ghét.
May thay, sách trong thư viện khá đầy đủ, phần lớn đều còn trong kho. Ba người mượn sách xong thì về ký túc xá.
Vừa mở cửa ký túc, vai Trần Lâm Hổ bị húc một cái, Phương Thanh từ phía sau chen vào, lạnh lùng liếc nhìn cậu.
Trần Lâm Hổ chẳng có cảm giác gì với Phương Thanh, không giận cũng chẳng ghét, chỉ đơn giản thấy không hợp nhau, cũng cảm nhận được Phương Thanh không mấy ưa mình.
Còn Phương Thanh nghĩ gì về cậu, Trần Lâm Hổ chẳng quan tâm.
Hồi cấp ba cậu đã rút ra một kết luận, con người sống trên đời, đúng là khó tránh khỏi việc để ý đến suy nghĩ của người khác. Nhưng càng để ý thì càng đau khổ, càng tạo cơ hội cho người khác làm tổn thương mình.
Trần Lâm Hổ tin tưởng vào triết lý dùng nắm đấm để giành lấy tôn trọng. Chỉ cần không nhảy múa trước mặt cậu, Trần Lâm Hổ đều coi như không thấy.
"Về rồi à?" Thượng Thanh Hoa đang soi gương trang điểm, "Ôi má ơi, phấn mắt này sao vẽ lên mặt tôi trông cứ như đi hát tuồng ấy."
Chu Tráng Tráng vừa chơi game vừa chen vô: "Ủa, nạo giờ tao cũng tưởng mày đi hát tuồng thật chứ."
"Cút đi," Thượng Thanh Hoa chửi, "Ông hiểu cái đếch gì!"
Y thích chơi cosplay, y tự nhận bản thân cũng có chút kiến thức về lĩnh vực này, dịp lễ Quốc khánh vừa rồi còn chạy sang thành phố khác để tham gia triển lãm. Chi tiết cụ thể thì Trần Lâm Hổ cũng không rõ lắm.
Nhờ vậy, hiểu biết của Thượng Thanh Hoa về chăm sóc da và trang điểm đã đánh bại mấy đứa bạn cùng phòng - những kẻ chỉ biết son môi có màu đỏ - đến tám trăm lần. Kể cả Trần Lâm Hổ cũng bị ép phải học về thứ vẽ bóng lên mặt gọi là phấn tạo khối. Y còn giảng dạy cho họ rằng, đôi khi con gái mặt đỏ không phải vì nhìn thấy mình, mà là vì họ thoa phấn má hồng, đừng có tự luyến quá.
Trần Lâm Hổ giật mình khi thấy Thượng Thanh Hoa quay mặt lại: "Mắt sao trông như bị vừa bị đánh vậy?"
"Cút!" Thượng Thanh Hoa lại chửi một câu, "Ai bị đánh mà vẫn đẹp trai thế này!"
Trần Lâm Hổ bật cười, móc điện thoại ra định chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm.
Bỗng nghe thấy giọng nói vô cảm của Phương Thanh: "Trần Lâm Hổ, cậu đừng để đồ đạc lộn xộn trên bồn rửa mặt được không?"
Mấy người trong phòng đều nhìn về phía đó, Phương Thanh đứng ở chỗ mọi người trong ký túc thường rửa mặt đánh răng, chỉ vào mấy chai lọ trên bồn rửa mặt.
"Hả?" Trần Lâm Hổ chưa kịp phản ứng.
"Cậu không thấy đồ đạc của cậu để rất bừa bộn sao?" Phương Thanh nhìn cậu nói, trong mắt lóe lên ánh sáng u ám, "Trước đây anh trưởng ban khóa trên đã dặn rồi, cậu không sắp xếp gọn gàng thì khi kiểm tra phòng, cả ký túc sẽ bị liên lụy, còn ảnh hưởng đến ban kiểm tra của hội sinh viên. Lúc khoa chọn ký túc xá văn minh, cả đám cũng bị kéo tụt hạng."
Trần Lâm Hổ nhíu mày, cảm thấy trên đầu bỗng nhiên đội thêm một cái mũ to tướng.
Cậu đi qua nhìn, đồ đạc của mình không nhiều lắm, chủ yếu là kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, dầu gội đầu các thứ. Chỉ là sáng nay đi thư viện vội vàng, để ngã chai sữa rửa mặt mà không để ý.
"Ê, cái này tao thiệt sự không hiểu nha," Chu Tráng Tráng thắc mắc, "Phòng bên cạnh mấy thằng dao cạo râu, bàn chải điện ngổn ngang khắp bồn rửa mặt cũng chẳng ai nói gì, sao lại cứ bắt bẻ mỗi phòng chúng ta thế?"
Đáp án thực ra rất tế nhị, chủ yếu là vì Hồ Vĩ Minh.
Nhưng 307 cũng coi như đã luyện ra được tính có chừng mực, vốn người đã ít, lại đều không phải người bừa bộn, nên dọn dẹp không tốn công, Hồ Vĩ Minh đến vài lần cũng thôi.
Nhưng Trần Lâm Hổ trong lòng vẫn luôn để tâm đến chuyện này, không lên tiếng, đi qua sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Phương Thanh nhìn chằm chằm cậu sắp xếp, lại bắt đầu hối hận vì sự bốc đồng của mình.
Nhưng nhìn bóng lưng Trần Lâm Hổ dọn dẹp, cậu ta lại cảm thấy hơi thoải mái.
"Tôi là người rửa mặt cuối cùng, có thấy gì không hợp quy định đâu," Thượng Thanh Hoa ghét nhất kiểu gán mũ này, mấy câu đầu của Phương Thanh y còn coi như không nghe thấy, về sau càng nghe càng khó chịu, "Trên bồn rửa mặt chỉ có đồ của tôi và Chu Đại Đầu là nhiều nhất. Tôi bảo mua cái kệ để đồ, cậu lại bảo không hợp quy định không cho để, giờ lại chê bừa bộn, cậu có hơi drama quá không đấy?"
Cao Nhất Đẳng kẹt giữa mấy người, lo lắng không biết nói gì.
Phương Thanh bị Thượng Thanh Hoa mỉa mai một trận, không nói nên lời, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tay cậu ta thò vào túi quần, mẩu giấy ghi chú bị vò nát. Trần Lâm Hổ coi thường cậu ta như vậy, không ngờ tên Thượng Thanh Hoa gầy như que tăm này cũng coi thường cậu ta.
Một cơn giận dữ khó tả nghẹn ở cổ họng.
"Cậu cũng biết mấy thứ lỉnh kỉnh của cậu có vấn đề à?" Phương Thanh mở miệng, lạnh lùng nói, "Suốt ngày chẳng phải mặt nạ dưỡng da thì cũng trang điểm như ma, cậu biết các phòng khác nói cậu thế nào không? Cả khóa đều truyền tai nhau, ai cũng biết cậu chỉ là một thằng nửa nạc nửa mỡ, đồng tính luyến ái, thằng bê đê."
Phòng ký túc im lặng vài giây, Thượng Thanh Hoa mang theo một bên mắt dặm phấn trông như bị đánh sưng ngơ ngác một lúc, đột nhiên nhảy bổ từ ghế lên.
Động tác nhảy của y vừa mới thực hiện được một nửa, cổ áo Phương Thanh đã bị túm lấy.
Trần Lâm Hổ một tay cầm sữa rửa mặt của mình, một tay túm cổ áo Phương Thanh, ánh mắt sắc lạnh như dao ghim vào mặt Phương Thanh: "Thử nói lại xem?"
...
Tác giả có lời muốn nói:
Những người khác có thêm một vết sẹo trên đầu: Tôi bị hủy dung rồi!
Hổ con có thêm một vết sẹo trên đầu: Tôi ngộ ra rồi!