"Đừng nghe tin đồn nhảm," Đồng Phỉ gõ gõ bàn, cáu kỉnh nói, "Bớt nghe mấy lời đồn đại lung tung đi."
Thẩm Tân bất lực giơ tay: "Chỉ nói miệng thôi mà, nhắc nhở đàn em một chút thì có sao."
"Không sao đâu," Trần Lâm Hổ không thấy biểu cảm gì khác lạ trên mặt Thẩm Tân, "Anh ta với tôi có chút mâu thuẫn nhỏ thôi."
"Tôi cũng đoán thế," Thẩm Tân gật đầu, "Chắc là đánh không lại cậu rồi."
Đồng Phỉ ngạc nhiên: "Cậu đoán được cả chuyện này à?"
"Ừm," Thẩm Tân nói, "Nếu đánh lại được thì đã chẳng bảo Trần Lâm Hổ thích bắt nạt người. Chính vì đánh không lại nên mới phải tìm cách khác, lấy mồm làm lợi thế thôi."
Trần Lâm Hổ bật cười, người đàn anh này chắc sắp tốt nghiệp rồi, chẳng còn quan tâm đến chuyện đắc tội ai nữa, thấy gì không vừa mắt là nói thẳng luôn.
Không biết anh ta có phải đang có ý nhắc nhở cậu không, Trần Lâm Hổ đã lâu không có tin tức gì của Phương Thanh, nếu Thẩm Tân không nói thì cậu gần như quên mất người này.
"Nghe lời của mấy loại người đó chỉ phí thời gian," sắc mặt Đồng Phỉ có vẻ hơi không tự nhiên, cô lục lọi trong túi đồ Thẩm Tân đưa, lôi ra một hộp kẹo, "Ơ kìa, mẹ tôi còn mang đồ ăn vặt đến cho tôi nữa à?"
Chưa kịp để Thẩm Tân mở miệng, Đồng Phỉ đã mở hộp kẹo ra, như một vị thần tài nhỏ, phân phát sạch sẽ cho mọi người.
Khóe miệng Thẩm Tân giật giật, không lên tiếng.
Trần Lâm Hổ cũng chộp được một nắm lớn, mang về ký túc xá, chia cho ba người trong phòng 307 gần một nửa.
"Kẹo dẻo này đắt đấy," Thượng Thanh Hoa vừa ăn vừa nói, "Bạn gái tôi từng mua cho tôi một hộp nhỏ, hộp to chắc phải mấy trăm lận."
Chu Tráng Tráng ăn không nổi nữa: "Đang ăn ngon lành mà, mày đừng có bạn gái bạn gái được không hả? Làm ô nhiễm không khí bằng mùi chua lòm của tình yêu ghê á."
Trần Lâm Hổ ném cho Cao Nhất Đẳng vừa về muộn hai viên kẹo: "Dạo này các ông có tin tức gì về Phương Thanh không?"
"Không có," Thượng Thanh Hoa nhếch mép. "Người ta còn thèm giao du với đám thú bậc thấp như chúng ta nữa à?"
"Hội sinh viên vừa bầu cử lại, nghe nói cậu ta hình như không hợp với trưởng phó khoa mới," Cao Nhất Đẳng nhai kẹo, "Cậu ta thân với Hồ Vĩ Minh, mà Hồ Vĩ Minh thì lại đang căng thẳng với trưởng khoa hiện tại, nên cậu ta cũng bị liên lụy, tóm lại là không vui vẻ gì."
"Đã bảo nó đừng thân thiết với thằng Hồ Vĩ Minh kia rồi mà không nghe," Chu Tráng Tráng cười khẩy, "Mày còn biết cả mấy chuyện này à?"
Cao Nhất Đẳng khá ngượng, hắn vốn tính tình thật thà, lại không biết nói lời khó nghe, Phương Thanh tìm hắn cũng không nỡ từ chối: "Thỉnh thoảng có liên lạc."
"Cậu ta có nói gì khác không?" Trần Lâm Hổ hỏi.
"Không có," Cao Nhất Đẳng gãi đầu, "Sao thế? Cần tôi nhắn gì không?"
Trần Lâm Hổ lắc đầu bảo không có gì.
Cậu chẳng quan tâm Phương Thanh thế nào, đối phương sống tốt hay khổ cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Chỉ là nhắc đến cậu ta, Trần Lâm Hổ lại nhớ về mấy chuyện nhảm nhí hồi cấp ba.
Trần Lâm Hổ không khỏi đặt hoàn cảnh khó khăn của Trác Văn Tinh lên bản thân mình, điều chắc chắn là cậu tuyệt đối sẽ không chọn trốn tránh như đối phương. Đối với cậu, thừa nhận thích Trương Huấn là một lẽ đương nhiên.
Nhưng làm sao để giải quyết vấn đề thì Trần Lâm Hổ chưa nghĩ ra.
Ngày xưa, ai gây sự với cậu thì cậu đáp trả bằng nắm đấm, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Đánh nhau thì ai cũng đánh được, khó là phải làm sao không để Trương Huấn lo lắng. Anh ấy hay suy nghĩ lung tung, gánh nặng trong lòng lại lớn.
Trần Lâm Hổ ước gì bản thân có thể biến thành 28 tuổi chỉ sau một đêm, coi những chuyện này như cơm bữa, xử lý dễ dàng, để Trương Huấn có thể thoải mái yêu đương với cậu.
Cái lý thuyết "từ từ" của Trương Huấn đối với Trần Lâm Hổ gần như là nói suông. Cậu đuổi không kịp khoảng trống 8 năm đó, như thể vừa xuống núi đã bị bắt vào sở thú, quản lý kín mít, đã đến tuổi kết hôn mà vẫn có người chỉ vào cậu gọi là "đồ hổ con", không gian phát triển cứ như bị thu hẹp lại vậy.
Ngồi tù mấy ngày trong studio, nhân vật chính nam nữ cuối cùng cũng định hình xong, các nhân vật phụ cũng có hướng đi. Trần Lâm Hổ lúc này mới có thời gian đi dạo, nhìn đồng hồ, hơn 7 giờ tối, vẫn kịp ghé qua quán cà phê sách.
Mấy ngày nay Trương Huấn về nhà đều muộn, Trần Lâm Hổ hỏi mấy lần, anh đều nói là đang bận ở quán cà phê sách, giờ này cậu qua đó chắc vẫn kịp gặp anh.
Thời tiết trở nên ấm áp, 7 giờ hơn vẫn chưa tối hẳn, nhưng quán cà phê sách đã đầy ắp người, Trần Lâm Hổ đẩy cửa vào quét mắt một lượt, nhân viên ca đêm đang bận rộn tối tăm mặt mũi, Vũ Nguyệt đang đứng trong quầy gọi món.
Không thấy Trương Huấn đâu.
"Đến rồi à?" Vũ Nguyệt ngước lên, thấy Trần Lâm Hổ liền cười, "Gần một tháng không gặp rồi nhỉ, sao giờ này lại đến?"
Trần Lâm Hổ vừa nhìn quanh vừa đi tới, gật đầu chào: "Ừm, tôi tìm Trương Huấn."
"Anh ấy tan ca rồi," Vũ Nguyệt nói, "6 giờ tan ca mà, cậu không biết à?"
Trần Lâm Hổ sửng sốt: "Dạo này anh ấy không tăng ca sao?"
"Không có, về sớm rồi," Vũ Nguyệt nói, "Đi với nhóc họ Đinh ấy, cậu không biết à?"
"Đinh Vũ Lạc?" Trần Lâm Hổ nhíu mày, "Có chuyện gì vậy?"
Vũ Nguyệt cười: "Tôi cũng không rõ, hình như nhà cậu bé đó có chuyện gì đó. Cậu thân với Trương Huấn thế, anh ấy không nói với cậu sao?"
Không.
Trần Lâm Hổ như bị một gậy nện vào đầu, choáng váng không nói nên lời.
Cậu không phân biệt được mình đang thất vọng hay hoang mang, bước ra khỏi quán cà phê sách, chỉ trong chốc lát trời đã tối đen, một người đi đường ở cổng trường va phải cậu, cơn giận mới chậm rãi đánh thức não bộ.
Thật quá đáng! Trần Lâm Hổ tức giận đến cực điểm. Mẹ kiếp, cái gì mà từ từ chứ, ông đây muốn nổi loạn!
Cậu vừa bẻ các khớp ngón tay, vừa gọi điện cho Trương Huấn, đầu bên kia vừa bắt máy, Trần Lâm Hổ đã lên tiếng: "Anh đang ở đâu?"
Trương Huấn còn chưa kịp nói "A lô" đã bị chặn họng, theo bản năng đáp: "Vừa định về nhà."
"Anh nói lại xem," Trần Lâm Hổ nén giọng, chân dậm xuống đất, "Anh đang ở đâu?"
Trương Huấn đã khá hiểu Trần Lâm Hổ, dù cậu có cố nén giận đến đâu, anh vẫn nghe ra được những tia lửa giận bùng lên từ âm cuối. Anh ngập ngừng rồi nói: "Thật sự chuẩn bị về nhà, tiện thể đón Đinh Vũ Lạc."
"Có chuyện gì vậy?" Trần Lâm Hổ nghe thấy tiếng Đinh Vũ Lạc í ới bên kia điện thoại.
"Không có gì, chỉ là Tưởng Hướng Đông dạo này hơi phiền phức," Trương Huấn dịu giọng, "Anh về nhà rồi gọi lại cho em được không?"
Trần Lâm Hổ không trả lời, trực tiếp cúp máy, đi về phía ngã tư.
Cậu nghe thấy tiếng chuông tan học từ điện thoại, Trương Huấn và Đinh Vũ Lạc chắc đang ở cổng trường.
Trương Huấn cúp máy, lòng hơi bất an.
Chỉ nghe giọng Trần Lâm Hổ thôi đã thấy không ổn, cậu nhóc này rất cứng đầu, mười phần thì tám phần đã cho rằng anh lại giấu giếm chuyện gì đó. Trương Huấn cũng không biết mình lo lắng nhiều hơn hay áy náy nhiều hơn.
Đinh Vũ Lạc nói chuyện xong với mấy người bạn thân rồi đi lại: "Vừa rồi là Hổ con gọi cho thầy hả?"
""Hổ con" là cho nhóc gọi à?" Trương Huấn nhét điện thoại vào túi, ngậm điếu thuốc để chuyển hướng chú ý, "Cẩn thận cậu ta đánh nhóc đấy, vô lễ quá."
Đinh Vũ Lạc cười hì hì: "Không sợ đâu, anh ấy chỉ trông dữ thế thôi chứ người tốt lắm, em chưa từng thấy anh ấy nổi giận bao giờ."
"Thôi đừng có lập flag!" Trương Huấn vội bịt miệng nhóc lại, trong lòng nghĩ: Nhóc chưa thấy chứ anh thấy nhiều rồi, muốn dỗ cũng phải mất cả nửa ngày, "Nãy nhóc nói muốn mua gì ấy nhỉ?"
"Bút đỏ," Đinh Vũ Lạc gỡ tay anh ra, chỉ vào cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh, "Vào đó mua là được."
Trương Huấn vẫn còn bận tâm về cuộc gọi vừa rồi của Trần Lâm Hổ, thực ra giọng cậu khá bình tĩnh, nhưng Trương Huấn cảm thấy đó chỉ là sự yên lặng trước khi núi lửa phun trào, không khỏi lo lắng trong lòng.
Nghĩ kỹ lại thì thấy mình cũng chẳng làm gì sai với cậu, Trương Huấn lấy lại chút tự tin, đi cùng Đinh Vũ Lạc lượn một vòng trong cửa hàng văn phòng phẩm, anh cũng mua vài thứ lặt vặt rồi mới đi ra.
Cửa hàng văn phòng phẩm này nằm sát Trường Trung học Số 1 Bảo Tượng, người qua lại toàn là học sinh, thỉnh thoảng còn gặp vài người bạn của Đinh Vũ Lạc.
"Quan hệ cũng tốt đấy." Trương Huấn vừa đi ra vừa cười.
"Cũng bình thường thôi," Đinh Vũ Lạc đẩy gọng kính, "Em khá rộng lượng, đối với mấy thằng ngốc chỉ cần mỉm cười là đủ rồi."
Nếu Trần Lâm Hổ có được một nửa sự tỉnh táo này thì đâu đến nỗi khổ sở như vậy.
"Cô bé vừa vào kia nhóc khá để ý phải không?" Trương Huấn khẽ trêu chọc, "Mắt sáng hẳn lên kìa, đúng là không có tiền đồ."
Đinh Vũ Lạc xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, vung cặp sách chạy về phía cửa, đúng lúc đụng phải người đang chặn ở cửa, lộp bộp lùi lại mấy bước.
"Lạc Lạc," bức tường thịt ở cửa lên tiếng, giọng khàn đặc do thường xuyên nốc rượu, khó nghe vô cùng, "Bố đến đón con tan học này!"
Trương Huấn liếc mắt nhìn, thấy Tưởng Hướng Đông đang nhe hàm răng vàng khè, toàn thân nồng nặc mùi rượu, chống nạnh chặn cửa nói chuyện với Đinh Vũ Lạc.
Học sinh ra vào cửa hàng đều bị chặn không đi được, lại vì mùi kỳ lạ trên người Tưởng Hướng Đông nên không muốn lại gần, đều bịt mũi phàn nàn, nghe thấy chữ "ba", đều nhìn về phía Đinh Vũ Lạc.
Mặt Đinh Vũ Lạc lập tức từ đỏ chuyển sang xanh, muốn tìm khe hở chui xuống đất.
"Mấy ngày nay có việc nên không đến, nhớ bố không con?" Tưởng Hướng Đông như không nghe thấy lời phàn nàn xung quanh, to tiếng gọi Đinh Vũ Lạc, "Đều tại con mẹ già chết tiệt đó của con không cho bố vào cửa, chứ không bố sẽ đến nhà thăm con mỗi ngày."
Mọi người trong cửa hàng văn phòng phẩm đều bị tiếng ồn ào thu hút, nghển cổ nhìn theo, háo hức xem màn kịch đang diễn ra.
Cô bạn gái vừa chào Đinh Vũ Lạc lúc nãy ôm xấp giấy bút mới mua, rón rén lại gần thì thầm: "Đấy là bố cậu hả Đinh Vũ Lạc? Sao ông ấy lại chặn cửa thế kia, tớ ra cũng không được nữa."
Đinh Vũ Lạc cúi gằm mặt, lí nhí vài câu không rõ. Ngay lúc đó, bàn tay Trương Huấn đã đặt lên vai nhóc.
Hơi ấm từ lòng bàn tay như truyền cho Đinh Vũ Lạc chút can đảm, nhóc ngước lên nhìn Trương Huấn.
Anh mỉm cười với nhóc, rồi nhiệt tình chào hỏi Tưởng Hướng Đông: "Chú à, đến đón Lạc Lạc phải không? Được thôi, bọn tôi đi ngay đây."
Tưởng Hướng Đông mắt lờ đờ vì men rượu, mấy lần trước gặp Trương Huấn đều vào ban đêm, lại say mèm nên chỉ nhớ mang máng, lúc này chẳng nhận ra: "Cậu là ai?"
"Tôi là Tiểu Trương đây," Trương Huấn kéo gã ta đi, "Chú quên rồi à, lần trước tôi có mượn chú một nghìn đồng chưa trả đấy. Vừa hay gặp nhau, tôi không trốn nữa đâu. Đi thôi, tôi đi lấy tiền trả chú."
Anh định kéo Tưởng Hướng Đông ra khỏi đám bạn học của Đinh Vũ Lạc, nhưng không ngờ tuy Tưởng Hướng Đông không thông minh cho lắm, nhưng về tiền nong thì lại rất tỉnh táo, lại còn khá tự biết mình. Gã lập tức nhận ra Trương Huấn đang nói dối.
"Không thể nào!" Tưởng Hướng Đông nói, "Từ trước đến nay toàn tao mượn tiền người khác, làm gì có ai móc nổi một đồng xu từ túi tao!"
"..." Trương Huấn cảm nhận được thế nào là mất mặt, "Ông còn khá có logic đấy."
Đinh Vũ Lạc không biết nên xấu hổ hay nên cười, cúi gằm mặt, cố làm như mình không tồn tại.
"Mày rốt cuộc là ai hả, kéo kéo đẩy đẩy cái gì?" Tưởng Hướng Đông đẩy Trương Huấn ra, túm lấy Đinh Vũ Lạc, "Tao tìm con trai tao, người ngoài xen vào làm gì? Lạc Lạc à, dạo này bố hơi túng thiếu, có một phi vụ lớn đang chờ bố làm đây, mẹ con có cho con tiền không? Con đưa cho bố trước đi, vài ngày nữa bố trả..."
Trương Huấn thấy buồn nôn trong lòng, đôi khi thật không hiểu sao loài người có thể sinh ra được những kẻ rác rưởi như thế này, chỉ biết gây phiền toái cho gia đình và kéo tụt chuẩn mực xã hội.
Thấy cái đầu to của Đinh Vũ Lạc suýt va vào cửa vì bị giật, Trương Huấn vội vàng ôm lấy vai Tưởng Hướng Đông, lấy ví tiền của mình ra vẫy vẫy trước mặt gã: "Chẳng phải chỉ là chút tiền thôi sao chú, tôi có đây, tôi cho chú mượn nhé? Không sao đâu, chú không trả cũng được, lúc đó tôi sẽ đòi chị Đinh."
Ánh mắt Tưởng Hướng Đông dán chặt vào góc nhỏ có hình con cá đỏ trên mép ví tiền, như chó thấy xương, để Trương Huấn dắt mình vào lối đi sau nhà vệ sinh công cộng, Đinh Vũ Lạc lo lắng đi theo sau.
"Chú muốn mượn bao nhiêu?" Trương Huấn buông tay, phủi phủi áo.
"Cậu có bao nhiêu?" Tưởng Hướng Đông chẳng khách sáo, "Cho tôi mượn hết đi, dù sao Đinh Bích Phương cũng có tiền, trả được mà!"
"Cho chú mượn hết thì chú sẽ yên phận chứ?" Trương Huấn châm thuốc, nheo mắt hỏi, "Đừng có đến cổng trường chặn Đinh Vũ Lạc nữa, chuyện của chú đừng lôi con cái vào."
Tưởng Hướng Đông sốt ruột ngắt lời: "Tôi tìm con trai tôi, mắc mớ gì tới cậu?"
"Mấy hôm trước theo Đinh Vũ Lạc cũng là chú phải không?" Trương Huấn không đáp, "Đã theo được mấy ngày rồi? Không phải lần đầu tiên nhỉ?"
"Là tôi, sao nào?" Tưởng Hướng Đông nhướn mắt nhếch mép, "Tôi tìm con trai tôi có vấn đề gì, tiền của mẹ nó chính là tiền của tôi, tôi đòi tiền của tôi là chuyện đương nhiên."
Trương Huấn lười đối đáp: "Trước đây chú cũng làm thế nhiều lần phải không, chặn ở trường, chặn ở chỗ làm của chị Đinh?"
"Nói mãi chưa xong à, đưa tiền rồi tôi đi ngay!" Tưởng Hướng Đông sốt ruột.
Trương Huấn bất ngờ hét lớn: "Có phải không?"
Tưởng Hướng Đông giật mình, giọng điệu này bỗng khiến gã có chút ấn tượng, vô thức đáp: "Phải, tôi tìm cô ta thì sao? Con mụ đó có tiền mà không cho tôi, tưởng ly hôn là xong à? Đúng là đồ đàn bà hư hỏng!" Càng mắng càng hăng, lại chỉ vào Đinh Vũ Lạc, "Mày cũng là đồ bất hiếu!"
Đinh Vũ Lạc nghe ông ta chửi Đinh Bích Phương, hai mắt lập tức đỏ hoe, tức giận nói: "Ông mới là đồ khốn nạn, lấy tiền mồ hôi nước mắt của mẹ tôi đi uống rượu đánh bạc, còn tìm... tìm... gái! Tôi không có người bố như ông!"
Máu Tưởng Hướng Đông dồn hết lên đầu, vung tay định tát Đinh Vũ Lạc.
Chưa kịp chạm vào người, nắm đấm của Trương Huấn đã giáng thẳng vào thái dương Tưởng Hướng Đông.
Tưởng Hướng Đông lảo đảo ngã xuống đất, choáng váng ăn thêm mấy cú đấm của Trương Huấn, lúc này mới biết đau, kêu lên như lợn bị chọc tiết, ôm đầu bò lổm ngổm trên mặt đất đầy bùn nhơ.
"Nhớ ra tôi là ai chưa?" Trương Huấn lấy điện thoại ra ngồi xổm xuống, "Tôi đã nói đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, phải không?"
Tưởng Hướng Đông hơi nới lỏng cánh tay đang ôm đầu, kinh hãi nhìn Trương Huấn, gật gật đầu.
Lại nhìn màn hình điện thoại của Trương Huấn, trên đó là giao diện ghi âm, Trương Huấn bấm phát lại, những lời Tưởng Hướng Đông vừa nói được ghi lại không sót một chữ.
"Theo dõi, đánh đập chị Đinh mấy lần, không biết phải ngồi tù bao lâu nhỉ? Trước đây không bắt ông vì không có bằng chứng, bây giờ thì có rồi." Trương Huấn cười cười, lấy điếu thuốc trong miệng ra, dụi tắt trên mũi giày của Tưởng Hướng Đông.
Tưởng Hướng Đông nhìn hai điểm đỏ của đầu thuốc để lại một lỗ trên giày da của mình, sợ hãi rụt lại, lại nghe Trương Huấn nói vậy, càng thêm hoảng hốt.
Gã không có học thức gì, bị Trương Huấn dọa đến nỗi không dám thở mạnh, thực ra trong lòng cũng biết việc mình làm khá súc sinh, nhưng gã bẩm sinh lười biếng lại xấu xa, bắt nạt phụ nữ trẻ em là việc duy nhất gã làm được, thấy dù có bị bắt cũng chỉ bị giam vài ngày, cứ sống chết không nhận, chỉ nói đến vì nhớ con trai, cứ thế lần lữa đến tận bây giờ.
Lúc này thấy Trương Huấn nói chắc như đinh đóng cột, ánh mắt Đinh Vũ Lạc nhìn gã như sói con muốn cắn người, toàn là hận thù, Tưởng Hướng Đông gần như tỉnh rượu vì sợ hãi.
Trương Huấn đứng dậy, định gọi điện báo cảnh sát. Anh vừa bấm được vài số thì Tưởng Hướng Đông lật đật bò dậy, hất văng cả Trương Huấn lẫn Đinh Vũ Lạc rồi chạy biến ra ngoài.
"Đm!" Trương Huấn chửi thề, kéo Đinh Vũ Lạc dậy, "Nhóc không sao chứ?"
Đinh Vũ Lạc người gầy nhỏ, suýt bị ông bố ruột hất văng, đầu đập vào tường, nhăn nhó lắc đầu: "Em không sao đâu thầy ạ, thầy có bị gì không? Bố em, à không, Tưởng Hướng Đông chạy mất rồi!"
Nhìn theo hướng Tưởng Hướng Đông vừa chạy như chó hoang, chỉ thấy gã đã chạy ra khỏi con hẻm, bỗng có bóng người lao ra, một cú đá trúng hông khiến thân hình to béo của gã bay vèo như bình gas, đập vào dãy xe đạp đỗ bên đường.
Trương Huấn và Đinh Vũ Lạc vội đuổi theo, thấy Tưởng Hướng Đông đang nằm bò trên đống xe đạp, ôm hông rên rỉ.
"Sao lại..." Trương Huấn sững người khi nhìn thấy người mới đến.
Trần Lâm Hổ đứng ở đầu hẻm, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tưởng Hướng Đông, nghe tiếng Trương Huấn liền quay đầu lại.
Ánh đèn neon rực rỡ từ biển hiệu các cửa hàng chiếu lên gương mặt cậu, từng nét một nặng trĩu, pha trộn cả giận dữ lẫn khó hiểu trong mắt Trần Lâm Hổ. Ánh mắt cậu quét qua mặt Trương Huấn, anh hơi hé miệng, trông có vẻ ngạc nhiên.
Anh ấy không ngờ mình sẽ đến, Trần Lâm Hổ chua xót nghĩ, cứ như mình là loại khốn nạn gặp chuyện sẽ làm ngơ vậy.
Cứ như anh ấy không cần mình.
Tim Trần Lâm Hổ chùng xuống, thời gian qua cậu đã vội vàng bù đắp khoảng cách với Trương Huấn, giờ lại gặp phải cú sốc này, bị đâm một nhát nhỏ, máu rỉ ra từng chút một, trút lên dây thần kinh, trở thành chất xúc tác cho cơn thịnh nộ.
Không cho Tưởng Hướng Đông cơ hội hoàn hồn, Trần Lâm Hổ thu hồi ánh mắt đang trừng Trương Huấn, quay sang xách cổ Tưởng Hướng Đông dậy, đẩy mạnh vào thân cây rồi đấm túi bụi.
Tưởng Hướng Đông vừa thoát khỏi tay Trương Huấn, giờ lại rơi vào tay Trần Lâm Hổ, bị đấm hai cú vào bụng đã nôn thốc nôn tháo.
Đám đông xung quanh phần lớn là học sinh trường cấp ba số 1, bọn nhỏ trường điểm đánh nhau hầu hết chỉ dừng ở mức một cú đấm một cú đá, cãi nhau vài câu đã tưởng mình là đại ca trường, đâu từng thấy cảnh hổ dữ cắn người đến chết, lập tức náo loạn như ong vỡ tổ, hò hét kinh hoàng, vây quanh mà không dám tiến lên.
Trương Huấn hoàn hồn, vội vàng kéo Trần Lâm Hổ lại: "Đánh nữa là có chuyện đấy!"
Đinh Vũ Lạc hoảng sợ đến ngây người, gần như không dám nhìn mặt Trần Lâm Hổ, như gà con xoay vòng vòng tại chỗ hai vòng, rồi lao lên túm lấy cánh tay kia của Trần Lâm Hổ: "Anh, anh ơi! Nếu đánh ông ta chết thì sao, anh có đi tù không?"
Trương Huấn suýt đá cho Đinh Vũ Lạc một cái, thằng nhóc vô dụng thì thôi, còn nói toàn chuyện không đâu.
Cả hai không kìm được Trần Lâm Hổ, cậu không đáp lời, nắm đấm liên tiếp giáng xuống, Tưởng Hướng Đông bị đánh chỉ còn biết rên ư ử.
Xung quanh có học sinh cùng lớp với Đinh Vũ Lạc đến đẩy xe đạp, mắt mở tròn xoe: "Chuyện gì thế Đinh Vũ Lạc?"
Đinh Vũ Lạc bám vào cánh tay Trần Lâm Hổ như đồ trang trí, thở hổn hển không nói nên lời.
Ước chừng náo loạn thêm nữa sẽ gọi bảo vệ trường đến, Trương Huấn cũng không kịp cân nhắc gì khác, trước khi Trần Lâm Hổ kịp đá người, anh ôm lấy eo cậu kéo ra sau, ghé tai thì thầm gấp gáp: "Lại phát điên với anh phải không? Xung quanh toàn bạn của Đinh Vũ Lạc, lát nữa còn gọi người của trường đến đấy!"
Trần Lâm Hổ cảm nhận được vòng eo bị người ôm lấy, siết rất chặt, mùi hương và hơi ấm từ cơ thể Trương Huấn bao trùm lấy cậu, như núi Ngũ Chỉ đè xuống.
"Hổ à," Trương Huấn lại hạ giọng, dịu dàng nói, "Thôi nào, đừng nóng tính thế."
Âm cuối như móc câu len lỏi qua bức tường đồng vách sắt của Trần Lâm Hổ, móc vào dây thần kinh cậu.
Đường cong nơi eo Trần Lâm Hổ vô thức thả lỏng, nhưng cơn giận chẳng hề vơi bớt, ngược lại còn dâng lên nỗi ấm ức vì không thể phát tiết - Anh ấy chỉ biết dùng chiêu này dỗ mình.
Trừng mắt nhìn Trương Huấn đầy căm tức, Trần Lâm Hổ cuối cùng cũng buông tay.
Tưởng Hướng Đông trượt dọc thân cây ngã phịch xuống đất, tay chạm vào chỗ nôn mửa của mình mà không hay biết.
"Cút đi," Trần Lâm Hổ cuối cùng cũng lên tiếng, đá đá chân Tưởng Hướng Đông, "Để tôi thấy ông lần nữa là tôi phế luôn."
Trương Huấn vừa bị Trần Lâm Hổ trừng mắt đến ngẩn ngơ, nghe vậy mới hoàn hồn, liếc mắt ra hiệu cho Đinh Vũ Lạc.
"Cút!" Đinh Vũ Lạc không thấy, hai mắt ánh lên lửa giận, cũng quát, "Đừng có đến đây nữa!"
Tưởng Hướng Đông nằm trên đất thở dốc vài giây, Trần Lâm Hổ lại bắt đầu xắn tay áo, gã mới ôm bụng nửa bò nửa lết đẩy đám người vây quanh rồi bỏ đi.
Trận đòn này chắc đủ cho gã nằm cả tháng, Trương Huấn hơi yên tâm, buông tay khỏi eo Trần Lâm Hổ, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trần Lâm Hổ nhìn Trương Huấn, mím chặt môi, ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa phẫn nộ, khiến tim Trương Huấn thót lại.
Kẻ gây rối đã đi, đám học sinh xung quanh mới lục tục giải tán, cậu trai vừa gọi Đinh Vũ Lạc giả vờ vịn xe đạp, mắt vẫn liếc về phía này, chỉ chỉ vào Trần Lâm Hổ rồi hỏi nhỏ Đinh Vũ Lạc: "Ai thế?"
"Anh trai tớ." Đinh Vũ Lạc ậm ừ đáp.
"Anh cậu á?" Cậu trai nói, "Giang hồ hả?"
Đinh Vũ Lạc vốn đang ngượng ngùng, giờ lại bất giác buồn cười, cố nén lại rồi "ừ" một tiếng.
Trần Lâm Hổ liếc mắt qua, cậu trai lập tức im bặt, vội vàng đạp xe chạy mất.
"Làm sao đây?" Trương Huấn không dám nói chuyện với Trần Lâm Hổ, chọn chiến thuật vòng vo, nói chuyện với Đinh Vũ Lạc trước, "Vừa rồi là bạn nhóc phải không? Có hiểu lầm gì không?"
Đinh Vũ Lạc lau mắt, cười phá lên: "Không sao đâu, trước nó hay bắt nạt em, chắc từ nay không dám nữa."
"Mượn oai hổ để dọa sói hả nhóc." Trương Huấn cũng cười, khóe mắt liếc về phía Trần Lâm Hổ, thấy cậu chẳng có chút ý cười nào, lòng càng thêm bất an, ho khan một tiếng, "Sao lại chạy đến đây, tôi tưởng cậu về trường rồi chứ?"
Trần Lâm Hổ nhìn anh, giọng lạnh tanh: "Sao không nói sớm với tôi?"
"Tưởng không phải chuyện gì to tát," Trương Huấn móc thuốc ngậm lên môi, cố gắng thả lỏng, "Cậu lại bận, mấy chuyện vặt vãnh này chỉ tổ làm phiền cậu thôi."
Bên cạnh Đinh Vũ Lạc gật đầu phụ họa, chưa kịp chen vào, Trần Lâm Hổ đã lên tiếng.
"Vậy anh thấy chuyện gì mới là chuyện lớn?" Trần Lâm Hổ nói, "Chuyện gì đáng để nói với tôi?"
Cậu nhìn chằm chằm vào Trương Huấn, như muốn xé toạc lớp vỏ bọc bình thản kia, xem bên trong cấu tạo như thế nào.
Môi Trương Huấn động đậy, có chút lúng túng không biết đáp lại thế nào.
Đinh Vũ Lạc tuy nhỏ tuổi nhưng tinh ý, nhận ra bầu không khí có chút bất ổn, lúng túng nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
"Lần sau nhất định nói với cậu, được chưa?" Trương Huấn sợ Đinh Vũ Lạc nhìn thêm sẽ không tốt, đẩy đẩy cánh tay Trần Lâm Hổ, "Đi thôi, đứng đây làm vật trang trí không hay lắm."
Trần Lâm Hổ hất tay Trương Huấn ra, quay đầu đi về hướng trạm xe buýt.
Trương Huấn bị cử chỉ này của cậu làm cho ngớ người, cậu ít khi nổi cáu, nên anh cảm thấy lần này là thật sự giận rồi: "Cậu làm gì vậy, không về trường à?"
"Không liên quan đến anh," Trần Lâm Hổ không quay đầu lại nói, "Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Bàn tay bị hất ra còn vương chút cảm giác lạ, Trương Huấn bị cậu chọc tức đến đau cả lồng ngực, nhíu mày châm thuốc hút hai hơi, không biết lại chạm vào ngòi nổ của quả pháo này ở đâu nữa.
"Anh ấy giận rồi phải không?" Đinh Vũ Lạc rụt rè hỏi.
"Tính khí chó," Trương Huấn lẩm bẩm trong cổ họng, rồi thở dài, "Thôi, về trước đã."
Gần trường cấp ba số 1 người đông, xe cộ lại nhiều, giờ này xe buýt chật như nêm cối, ba người chen chúc mãi cũng không lên được, bỏ lỡ chuyến thứ ba rồi quyết định đi taxi cho xong, bèn đi thêm hai ba trăm mét nữa, ra ngã tư đón xe.
Quá trình này rất là dày vò, Trần Lâm Hổ không nổi cáu, chỉ là không lên tiếng, thỉnh thoảng "ừm" "ờ" đáp lại Đinh Vũ Lạc vài câu, Trương Huấn hỏi gì cậu cũng như bình hồ lô bị cắt miệng, im lặng.
"Chỉ có rùa mới nhịn được lâu thế." Trương Huấn lẩm bẩm chửi.
Trần Lâm Hổ nghe thấy, muốn quay đầu đánh nhau với Trương Huấn, nhưng trong lòng lại như cỏ mọc um tùm, bịt kín bảy lỗ, khiến cậu nghẹn ứ đến khó chịu.
Đinh Vũ Lạc chịu không nổi bầu không khí kỳ quặc này, lúc lên taxi vội vàng ngồi ghế phụ lái, hô hoán đòi trả tiền, ném Trần Lâm Hổ và Trương Huấn lại ghế sau, líu lo trò chuyện với tài xế.
Xe taxi nhanh chóng rời khỏi khu vực ồn ào sau giờ tan học của trường cấp ba số 1, chạy qua một con đường râm mát, Trần Lâm Hổ như cảm thấy mình hòa vào khung cảnh u ám, cậu nghiêng đầu nhìn Trương Huấn qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính.
Mấy ngày nay Trần Lâm Hổ không phải không nhận ra Trương Huấn có tâm sự, cậu cũng đã hỏi, nhưng Trương Huấn đều không nói.
Cậu hỏi không chỉ một lần, Trương Huấn vẫn không nói.
Suốt chặng đường, cảm giác thất bại và chán nản cứ bám riết lấy Trần Lâm Hổ, như thuở bé mỗi lần cố gắng chứng minh bản thân nhưng đều bị bỏ qua vậy. Nhưng lần này lại có gì đó khác.
Nỗi thất vọng kéo dài với người thân khiến Trần Lâm Hổ đã quen phần nào, nhưng sau khi cậu xây dựng được chút tự tin, việc bị người đáng lẽ ra phải thẳng thắn với mình phớt lờ như thế, cảm giác giống như bị rút đi tấm ván mang tên "tôi có thể làm được" dưới chân.
Trần Lâm Hổ dựa trán vào cửa kính xe rồi nhắm mắt lại.
So với cuộc trò chuyện bay bổng phía trước, sự im lặng ở ghế sau khiến Trương Huấn như ngồi trên đống lửa.
Anh nhìn sang Trần Lâm Hổ, cậu bất động như đang ngủ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi vì chạy một quãng đường dài, giờ đây rũ xuống, thoáng hiện lên vẻ chán nản và bất lực, hay nói đúng hơn là buồn bã.
Chưa kịp gỡ rối mớ suy nghĩ, Trương Huấn đã bắt đầu thấy xót xa. Mấy ngày không gặp, cũng thật là ngốc mà.
Phía trước, tài xế và Đinh Vũ Lạc đang trò chuyện sôi nổi. Trương Huấn lấy hết can đảm, khẽ đặt tay lên bàn tay Trần Lâm Hổ đang để bên đùi, kéo nhẹ về phía mình.
Hàng mi Trần Lâm Hổ khẽ run lên, nhưng cậu vẫn không mở mắt.
Cậu thích mọi cử chỉ thân mật của Trương Huấn, nhưng lúc này, niềm vui và hạnh phúc dường như đều bị giảm giá.
Cả hai đều im lặng. Một lúc sau, Trần Lâm Hổ nghe thấy tiếng thở dài khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy của Trương Huấn.
Tiếng thở dài ấy như cây kim chích vào lòng cậu. Bàn tay vô thức siết chặt, đáp lại cái nắm tay của Trương Huấn.
Taxi chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã tới khu nhà tập thể.
Hai người đưa Đinh Vũ Lạc đến tận cửa nhà. Đinh Vũ Lạc cảm ơn Trần Lâm Hổ và Trương Huấn hết lời, còn bảo Trương Huấn gửi bản ghi âm cho mình, nhóc bảo phải đưa cho mẹ xem, để xem Đinh Bích Phương định giải quyết thế nào.
Trần Lâm Hổ chẳng giúp được gì nhiều cho những chuyện sau này, chỉ dặn dò vài câu đơn giản, bảo sau này có chuyện gì cứ tìm cậu. Liếc nhìn Trương Huấn một cái, không nói gì, định về tầng một.
"Này," Trương Huấn thấy khó chịu vì cái nhìn ấy, không nhịn được gọi cậu lại, "Cậu... lên phòng tôi chờ một lát nhé."
Trần Lâm Hổ đang xuống cầu thang nửa chừng, quay đầu nhìn anh.
"Sách mới mua ấy," Trương Huấn sợ Đinh Vũ Lạc nghi ngờ, che đậy nói, "Cậu lên xem thử đi."
Trần Lâm Hổ khẽ nhếch môi cười, cuối cùng chẳng nói gì, để Trương Huấn mở cửa rồi tự mình thay giày vào phòng chờ anh.
Chuyện gì đây. Trần Lâm Hổ ngồi trên giường trong phòng ngủ, lòng đầy chua xót. Cả hai không thể công khai, cậu còn chấp nhận được, nhưng cậu không biết mình trong mắt Trương Huấn là như thế nào.
Lẽ nào em không thể được đặt lên vị trí quan trọng trong lòng anh sao?
Trần Lâm Hổ móc từ trong túi ra viên kẹo mềm chưa ăn hết, bóc vỏ cho vào miệng, vị ngọt ngào tạm thời át đi vị chua xót trong miệng.
Khi Trương Huấn gửi xong bản ghi âm rồi quay lại, anh thấy Trần Lâm Hổ đang nhai kẹo mềm vuốt ve con mèo.
Con mèo mập như một cái máy phát điện, Trần Lâm Hổ sờ đâu nó cũng "grừ grừ" không ngớt, cho dù vẻ mặt Trần Lâm Hổ như muốn đưa nó lên lò mổ, nó vẫn cứ "grừ grừ" cho đã.
"Ăn gì thế," Khi đóng cửa lại, thế giới chỉ còn anh và Trần Lâm Hổ, tâm trạng Trương Huấn khá hơn nhiều, anh cười nói, "Cho anh một miếng đi."
Trần Lâm Hổ lại móc từ túi ra một viên ném cho anh.
Giấy gói kẹo mềm được làm rất tinh xảo, còn vẽ những trái tim màu hồng. Hồi Trương Huấn còn làm giáo viên, anh cũng từng tịch thu không ít thứ kiểu này của mấy cặp đôi yêu sớm: "Nhãn hiệu này đắt đấy, em lấy ở đâu ra thế?"
"Đồng Phỉ tặng." Trần Lâm Hổ cúi mắt, gấp một tờ giấy gói thành hình vuông nhỏ.
Trương Huấn nhíu mày, rồi lại thấy mình thật vô vị.
Thực ra trong lòng anh rất rõ Trần Lâm Hổ có lẽ chẳng để tâm nhiều đến những người xung quanh, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy khó chịu.
Trần Lâm Hổ nhai kẹo, thấy Trương Huấn nhíu mày rồi lại cố gắng giãn ra, định nói gì đó nhưng lại thôi: "Anh có phải muốn nói gì với em không?"
"Không có." Trương Huấn cười cười, cũng mất hứng ăn kẹo.
Trần Lâm Hổ khẽ cong môi: "Em hỏi anh nhiều lần như thế, anh đều bảo không có, cuối cùng thì sao?"
"Thật sự không phải chuyện gì quan trọng mà," Trương Huấn biết cậu đang nói về Đinh Vũ Lạc và người bố khốn nạn kia, bất đắc dĩ nói, "Anh chỉ sợ em xung động thôi. Em còn đang học, đánh nhau gây gổ gì đó có thể tránh được thì cứ tránh."
"Anh thật sự lo cho em," Trần Lâm Hổ nhìn anh, "Hay là anh nghĩ em gánh không nổi việc, không cần thiết phải nói với em?"
Trương Huấn ngẩn người: "Sao em lại nghĩ vậy?"
"Anh chẳng bao giờ nói cho em biết chuyện gì trong lòng cả, Trương Huấn à." Trần Lâm Hổ ném cục giấy gói đã gấp thành hình vuông nhỏ vào thùng rác, "Giống như anh chẳng cần em chút nào."
Trương Huấn mím môi, không biết phải giải thích thế nào: "Anh chỉ là... thấy không cần phải nói với em mọi chuyện. Em không cần bận tâm những chuyện này, cũng đừng có áp lực gì lung tung."
Lồng ngực Trần Lâm Hổ như nổ tung, cậu không hiểu Trương Huấn đang nghĩ gì nữa.
"Em đang yêu anh đấy, Trương Huấn, em đang yêu anh một cách bình đẳng!" Trần Lâm Hổ đột ngột đứng dậy, mắt như phun lửa nhìn chằm chằm Trương Huấn, giọng cũng to lên, "Em muốn biết anh đang nghĩ gì, em có thể làm gì, chứ không phải để anh coi em như đứa trẻ con mà dỗ dành!"
Trương Huấn bị cậu quát đến hơi choáng váng, trong lòng cũng dâng lên chút lửa giận, tay vân vê viên kẹo mềm, cố nén giận, nhíu mày nói: "Đừng nóng, ngồi xuống nói chuyện cho tử tế."
Thái độ này của anh, Trần Lâm Hổ đã quá quen thuộc. Thường sẽ trấn an cậu trước, rồi vuốt ve an ủi, chẳng mấy chốc Trần Lâm Hổ sẽ bị dỗ đến ngơ ngác, chẳng còn lời nào để nói.
Lại thế nữa rồi. Trần Lâm Hổ không rõ là tức giận hay thất vọng.
Đối với em, anh đều có kịch bản sẵn rồi.
"Không nói nữa." Trần Lâm Hổ thấy chẳng có gì để nói thêm, cậu không thể thay đổi thái độ của Trương Huấn, cũng không thể khiến bản thân trưởng thành vượt bậc lên 28 tuổi, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn. Cậu đi đến cửa rồi lại quay đầu, nhìn Trương Huấn rồi nói khẽ, "Anh có thật sự coi em là đàn ông, là người yêu mà thích em không, Trương Huấn?"
Trương Huấn sống đến tuổi này, tự cho rằng mình đã nhìn nhận thấu đáo hành vi của nhiều người, có thể hóa giải hầu hết những chất vấn và lời trách móc một cách nhẹ nhàng, bởi vì anh đã không còn quan tâm nữa.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ Trần Lâm Hổ sẽ hỏi như vậy.
Chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ nghi ngờ tình cảm của mình.
Trương Huấn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chỉ còn lại sự bối rối và hoang mang: "Chứ còn sao nữa?"
"Em không biết," Trần Lâm Hổ cụp mắt xuống, quay đầu sang một bên, để lại cho Trương Huấn một cái gáy cứng đầu, "Khi anh dỗ dành em, em cảm thấy cả đời này cũng không đuổi kịp anh."
Trương Huấn như bị tạt một thùng xăng lên người, vừa chật vật vừa khốn đốn, lại gặp phải tia lửa, "bùm" một tiếng nổ tung thành từng mảnh.
Những lời lẩm bẩm và cân nhắc mấy ngày nay của anh đều trở nên vô ích trước Trần Lâm Hổ. Trương Huấn dựa vào kinh nghiệm sống và suy tính của mình để đối đãi với mối tình bất ngờ nhưng vô cùng quý giá này, cố gắng tự kiềm chế bản thân. Thế nhưng kết quả chỉ để đổi lấy sự phản kháng mạnh mẽ của Trần Lâm Hổ.
Trần Lâm Hổ nói xong câu đó, không nghe thấy Trương Huấn trả lời, cúi đầu định bước ra ngoài.
Vừa bước được một bước, gáy đã bị viên kẹo mềm Trương Huấn ném trúng.
Trương Huấn cảm thấy mình tức đến phát điên, cắn răng lắm mới không lao tới đè tên cứng đầu này xuống đất mà đánh, chỉ hung hăng ném viên kẹo mềm đã bị bóp méo vào đầu Trần Lâm Hổ, gào lên: "Vậy em muốn anh phải làm thế nào?! Nhất định phải cột em vào thắt lưng anh, đi đâu cũng mang theo, làm gì cũng cho em biết, nghĩ gì cũng nói với em à?!"
Trần Lâm Hổ sờ gáy mình, quay đầu thấy bộ dạng của Trương Huấn, nỗi khó chịu trong lòng bỗng dâng cao vùn vụt.
"Đúng vậy!" Trần Lâm Hổ nói, trong mắt sự tức giận như bị thấm ướt, tan chảy thành những mảng uất ức lớn, "Anh không muốn sao?"
...
Tác giả có lời muốn nói:
Ta đường đường là mãnh hổ, có bao giờ phải chịu nỗi nhục bị xoa như mèo thế này đâu!