Lão Trần vấp ngã ngay trong sân nhà mình. May mắn là nhờ mặc đồ dày nên không bị thương nặng. Tuy nhiên, tuổi già sức yếu, xương cốt dễ gãy, chụp phim mới thấy xương ống chân bị nứt, ngón chân bị gãy. Ông phải bó bột nằm một chỗ, tinh thần có phần mệt mỏi. Đang chơi điện thoại ngủ gà ngủ gật, bỗng bị cháu trai mình đầu tóc rối bù, mặt mũi dính đầy máu xông vào làm ông giật mình tỉnh hẳn.
Trần Lâm Hổ như chưa đủ hoảng, ánh mắt như tia X quét lên quét xuống người ông, xác nhận ngoài chân ra thì chỗ khác không sao, lúc này mới thở phào ngồi phịch xuống ghế, mắt đỏ hoe.
"Phát điên à? Đánh nhau hay đi cướp tiền vậy?" Lão Trần xoa vết máu đã khô trên mặt Trần Lâm Hổ, "Trông mày như vừa thua trận ấy!"
Hai ông cháu nhìn nhau, Trần Lâm Hổ hơi ngượng, nhưng thấy ông nội vẫn còn đùa được thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút: "Ông thế nào rồi? Sao lại ngã vậy? Bây giờ còn đau không?"
"Nếu ông biết sao mà ngã thì đã chẳng ngã. Đang tập thể dục trong sân, chắc là trượt nước tuyết nên mất thăng bằng, lúc đó không đứng dậy được," lão Trần tháo kính lão, xoa đầu trọc lóc với vẻ thất vọng, "Đúng là già rồi không chối cãi được..."
"Mới hôm trước còn bảo mình đang độ trung niên cơ mà?" Trương Huấn vừa gọi điện xong bước vào, cười kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trần Lâm Hổ, "Đầu cậu sao thế?"
Lúc này Trần Lâm Hổ đã không còn cảm giác gì, đưa tay gạt vết thương: "Chạy đến đây thì ngã, còn chân anh sao vậy?"
Trương Huấn chưa kịp nói gì, lão Trần đã lên tiếng: "Nó nhảy lầu đấy!"
"Từ ban công nhảy xuống," Trương Huấn thấy ánh mắt Trần Lâm Hổ như muốn đóng đinh vào mình, giải thích, "Thật ra cũng không cao lắm, chỉ bị xước chân thôi."
Sáng nay anh vẫn đến chào lão Trần như thường lệ, nhưng vừa mở cửa đã thấy ông cụ nằm dưới đất không đứng dậy được, hoảng hốt đến mức mất hết lý trí, không kịp phá cửa vào nhà, trực tiếp từ ban công tầng hai nhảy xuống, đạp lên tường rào sân nhỏ tầng một rồi nhảy xuống đất, chân bị xước là lúc đó.
Lúc ấy lão Trần tuy ngã nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, thấy Trương Huấn nhảy xuống như đang quay phim hành động, sợ anh tự làm mình chết, liền hét lên một tiếng, to đến nỗi làm náo động cả xóm giềng. Trương Huấn hỏi tình hình lão Trần, rồi vào nhà mở cửa, gọi xe cấp cứu đưa ông vào bệnh viện gần nhất, lúc này mới phát hiện chân mình đau.
"Làm tôi sợ suýt tăng huyết áp," lão Trần đập tay xuống giường mấy cái, "Hai đứa cũng đâu còn nhỏ nữa, suốt ngày cứ nhảy nhót lung tung. Nhìn cái chân anh kìa! Ống quần thấm đẫm máu, muốn làm bạn cùng phòng với tôi lắm hả?"
Trần Lâm Hổ nghe mà da đầu tê dại, dù biết Trương Huấn sức lực không tồi, nhưng cũng không ngờ anh dám nhảy từ tầng hai xuống, cúi người định vén ống quần anh lên: "Vết thương lớn không, để tôi xem nào."
Suốt quãng đường vừa qua, cậu vừa hoảng sợ vừa lo lắng, dây thần kinh trong lòng căng ra không biết nên lo cho ai, giọng nói và hành động đều thể hiện sự nôn nóng và thân thiết khó giấu.
"Trước khi cậu đến đã xử lý qua rồi," Trương Huấn né tránh tay cậu, vẻ mặt tươi cười bình thản, chỉ dùng ánh mắt liếc Trần Lâm Hổ, "Bác sĩ khuyên bác Trần nên nằm viện nửa tháng, tuổi cao phải cẩn thận. À đúng rồi, huyết áp cũng hơi cao, sau này ra viện cũng phải ăn uống điều độ, bác ạ, đồ ăn béo bổ phải kiêng bớt thôi."
Trần Lâm Hổ lúc này mới nhớ ra ông nội vẫn đang nhìn, vội quan sát nét mặt ông.
Lão Trần không có phản ứng gì, chỉ đang ngáp, dù sao cũng tuổi cao, trải qua cơn hoảng sợ và bị thương như vậy đã không dễ. Thêm vào đó, thời gian gần đây tâm trạng cũng không vui vì lão Liêu qua đời, giờ nói chưa được mấy câu đã bắt đầu buồn ngủ.
Trần Lâm Hổ và Trương Huấn đều không muốn rời đi, xin nghỉ ở lại bệnh viện chăm sóc, nhưng vẫn phải có người về nhà thu xếp quần áo và lấy ít đồ, nhiệm vụ này rơi vào Trần Lâm Hổ.
"Ba người chúng ta hiện giờ chỉ có mình mày chân cẳng lành lặn, ông với thầy Trương đều là thương binh cả rồi, chân anh ta vừa mới lành da non, chạy thêm vài lần nữa thì tróc thịt mất," lão Trần tuy mệt mỏi nhưng vẫn nói nhiều như thường, tỉnh táo lại là chỉ huy ngay, "Mày về lấy mấy bộ đồ ngủ ông hay mặc, mang theo hai cuốn sách, rồi lấy thêm một cái quần dày của mày qua đây, quần thầy Trương hỏng rồi... À phải rồi, nhớ đem theo cái áo khoác dày vào, mày xem anh ta đang mặc cái gì thế kia?"
Vì tình huống khẩn cấp, Trương Huấn chỉ kịp mặc áo len xuống, may mà trong bệnh viện ấm nên không bị đông cứng thành que kem.
Trần Lâm Hổ hơi không yên tâm, lão Trần lại khua tay: "Đi lấy đi, bên cạnh ông đâu thiếu người, thầy Trương ít ra còn nói nhiều hơn mày!"
Cũng phải, Trần Lâm Hổ ít nói nhưng hay mỉa mai, đành phải nhanh chóng đứng dậy về nhà lấy đồ, trước khi đi còn cởi áo khoác, chưa kịp để Trương Huấn phản ứng đã khoác lên lưng anh: "Mặc tạm cái này đi, tôi đi taxi về lấy cái sạch."
Áo khoác của cậu dính đầy bùn nước do lúc lăn xuống cầu thang, nhưng ít ra mặt trong vẫn ấm áp và sạch sẽ.
Trương Huấn chỉ muốn tặng cho cậu một cú đấm, Trần Lâm Hổ thật sự quá gấp, đến nỗi hành động có nhiều sơ hở, ngay trước mặt lão Trần cũng không kịp che giấu, cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng bệnh.
Áo đã khoác lên rồi, đuổi theo trả lại thì lại càng kỳ cục, Trương Huấn chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh ở lại với lão Trần, nhưng trong lòng thì thấp thỏm bất an.
Kể từ khi nhận ra lão Trần có thể đã phát hiện ra điều gì đó, tâm trạng Trương Huấn rất phức tạp. Mỗi ngày ngoài việc hỏi thăm tình hình sức khỏe của lão Trần theo thói quen, anh hầu như không lảng vảng trước mặt ông, sợ ông có suy nghĩ gì không hay.
Lúc này chỉ còn hai người, sau khi bị Trần Lâm Hổ làm cho xáo trộn như vậy, Trương Huấn bỗng không biết phải ứng xử với lão Trần thế nào cho tự nhiên.
"Cháu đi lấy chút nước nóng nhé?" Trương Huấn định đứng dậy.
"Vội cái gì, thương binh nhẹ đi hầu hạ thương binh nặng à?" Lão Trần tắt điện thoại đặt lên đầu giường, vỗ vỗ chiếc ghế gần mình, bảo Trương Huấn ngồi xuống. Sau đó, ông nắm tay anh cười nói, "Tôi đã bảo là tôi có mắt nhìn người mà. Lúc trước bao nhiêu người muốn thuê tầng hai tôi đều không cho, đến anh tôi mới đồng ý đấy. Anh xem, tôi đâu có chọn sai người!"
Trương Huấn không biết ông nói những lời này có ý gì khác không, nhưng bốn chữ "đâu có chọn sai" khiến lòng anh nhẹ nhõm hẳn, bỗng cảm nhận được cảm giác mệt mỏi sau khi căng thẳng đột ngột thả lỏng.
Có lẽ bốn chữ này đối với lão Trần chỉ là lời nói thoáng qua, nhưng đối với Trương Huấn, đó là câu tha thứ giúp anh giải tỏa tội lỗi và áy náy sâu thẳm trong lòng.
Ai có thể không yêu mến ông lão này chứ.
...
Từ bệnh viện trung ương về khu tập thể hơi xa, thêm vào đó trời lạnh đường trơn, khoảng 4-5 giờ chiều Trần Lâm Hổ mới gói ghém ít quần áo thay, lại lấy thêm quần áo sạch cho Trương Huấn, rồi quay lại bệnh viện.
Bên này Trương Huấn ở lại trông nom, lão Trần ngủ một giấc tinh thần khá hơn nhiều, hai người đang đợi Trần Lâm Hổ về, không ngờ cửa mở ra lại là Trần Hưng Nghiệp và Trần Lâm Hổ cùng vào.
Trần Hưng Nghiệp sáng nay nhận được điện thoại ở cơ quan đã sợ không ít, vội vàng xin nghỉ lái xe đến Bảo Tượng, vì đi vội còn đụng vào khung cửa xe, đến Bảo Tượng thì trán sưng một cục to, trông như Kim Giác Đại Vương, đụng mặt với con trai mình ở cửa bệnh viện.
Trần Lâm Hổ giật mình khi thấy cái trán sưng vù của bố, Trần Hưng Nghiệp thì bị vẻ mặt xanh xao tiều tụy của con trai làm cho không nói nên lời, hai bố con không cãi nhau nổi, vừa hay trên đường đến đã nói rõ hết mọi chuyện.
Trong phòng bốn người, người thì chân què, kẻ thì đầu u, tám mắt nhìn nhau bỗng thấy có chút buồn cười.
Trần Hưng Nghiệp đã nghe con trai kể hết mọi chuyện, tâm trạng phức tạp. Ông rất hiểu Trần Lâm Hổ, nói chuyện ngay cả tính từ cũng lười dùng, đủ thấy không phải vì mục đích gì mà cố tình khen Trương Huấn. Người ta quả thật đã giúp đỡ nhà ông rất nhiều, còn ở lại bệnh viện trông nom lão Trần, san sẻ không ít công việc cho Trần Lâm Hổ.
Lúc này gặp Trương Huấn, xét về tình và lý Trần Hưng Nghiệp đều không thể tỏ vẻ cao ngạo, vào phòng trước hết hỏi thăm tình hình lão Trần, rồi quay sang nói với Trương Huấn: "Cảm ơn nhé, tôi nghe thằng Hổ nói, nếu không có cậu, không biết ông cụ giờ thế nào rồi."
Trương Huấn mỉm cười với Trần Hưng Nghiệp: "Không có gì đâu ạ."
"Đầu mày lại sao thế?" Lão Trần ngạc nhiên hỏi, "Sao trông như mọc sừng vậy?"
Trần Hưng Nghiệp kéo ghế ngồi xuống bên giường ông: "Đến đây va phải khung cửa, sưng một cục. Ba thế nào rồi, con đã nói rồi mà, ba nên dọn qua ở với con, lần này thật sự phải bàn bạc kỹ càng..."
Ông chưa nói hết câu, đã thấy có người chen vào chiếc ghế giữa mình và Trương Huấn.
Trần Lâm Hổ xách một túi đồ xen ngang vào, đẩy Trương Huấn và Trần Hưng Nghiệp ra, tự mình ngồi vào giữa, trước tiên đưa sách và radio cho ông nội, rồi lấy ra cái quần mình mang đến đưa cho Trương Huấn: "Thay cái này đi."
Trần Hưng Nghiệp: "..." Ý gì đây!
Gân xanh trên thái dương ông giật giật mấy cái, lần này lại cố nhịn.
Bên giường lão Trần có ba người ngồi thành hàng, đều là đàn ông cao lớn cúi đầu, ông nhìn người này rồi nhìn người kia, không nhịn được nói: "Ba đứa bây ngồi như thế này làm ông khó chịu quá, sao giống như đưa tang vậy?"
Ba người tính cách khác biệt, mối quan hệ vốn đầy mâu thuẫn, vậy mà lúc này lại đồng thanh: "Xùy xùy xùy!"
"Ối!" Lão Trần ghê tởm vô cùng, "Nước miếng văng tùm lum!"
Trần Hưng Nghiệp đến Bảo Tượng vốn định chủ trì đại cục, nào ngờ chân vừa đặt vào phòng bệnh mới biết mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Trương Huấn ứng trước tiền thuốc, Trần Lâm Hổ thì thuê người chăm sóc để tiện lúc hai người vắng mặt cũng có người trông nom. Chẳng ai để ý đến sự hiện diện của Trần Hưng Nghiệp.
Vì hẹn với người chăm sóc là ngày mai, nên hôm nay mọi hoạt động của lão Trần đều do Trần Lâm Hổ phụ giúp, dìu đi vệ sinh, rót nước mang cơm, còn phải ra lệnh cho lão Trần không được nghĩ đến việc ăn cơm thịt kho. Trần Hưng Nghiệp không giúp được gì, ngay cả nói cũng chẳng xen vào được, thành ra như người ngoài.
Khi con trai gây chuyện thì phiền lòng, khi con trai không cần mình thì lại càng phiền lòng hơn.
Trương Huấn ở lại chăm sóc đến tầm 7-8 giờ tối, đợi vết thương ở chân bớt đau mới đứng dậy vào nhà vệ sinh thay quần. Trần Lâm Hổ theo sau vào giúp sát trùng và thay băng. Trần Hưng Nghiệp trừng mắt nhìn một lúc lâu, môi mím chặt thành một đường thẳng, cố nén không nói gì, lúc này quả thật không phải lúc để nói chuyện khác.
Tối đó, Trần Lâm Hổ định ở lại chăm sóc, Trần Hưng Nghiệp cũng không yên tâm để hai ông cháu ở đây một mình, nên cũng ở lại. Trương Huấn được khuyên về nhà, cả ngày nay anh đã mệt mỏi rồi, quả thật cần về nhà nghỉ ngơi.
Anh dặn dò thời gian ngày mai đến, rồi mới xách quần đã thay và áo khoác đầy vết bùn của Trần Lâm Hổ đi ra ngoài, gần đến thang máy thì phía sau có người gọi anh một tiếng, Trần Hưng Nghiệp đuổi theo từ phòng bệnh, nhìn anh với ánh mắt có phần phức tạp.
"Chú có chuyện gì ạ?" Trương Huấn dừng bước.
Sắc mặt Trần Hưng Nghiệp không được tốt lắm, nhưng ít ra vẫn giữ được vẻ đúng mực: "Chân không sao chứ? Hay để tôi lái xe đưa cậu về."
"Không sao đâu ạ, vết thương nhỏ thôi, đi taxi được." Trương Huấn nghe ra giọng điệu hòa hoãn của Trần Hưng Nghiệp, nhưng cũng không nương theo mà nói gì thêm. Anh thật sự không có nhiều thiện cảm với Trần Hưng Nghiệp cho lắm. Người bố này tuy không như bố anh là một tên khốn không nói lý lẽ gì, nhưng dù sao với tư cách làm bố, ông rõ ràng cũng có chỗ tắc trách. Quan trọng hơn là, đến giờ Trần Hưng Nghiệp vẫn không chịu thừa nhận sự tắc trách đó của mình.
Ấn tượng của Trần Hưng Nghiệp đối với Trương Huấn thì còn tạm được nếu gạt bỏ mối quan hệ của anh với con trai mình. Trần Hưng Nghiệp "ừm" một tiếng: "Thế này đi, cậu ứng trước bao nhiêu tiền, tôi trả lại hết cho cậu, hôm nay thật sự làm phiền cậu rồi."
"Không cần đâu ạ." Trương Huấn từ chối.
Trần Hưng Nghiệp: "Không thể để người ngoài bỏ tiền được."
Hai chữ "người ngoài" phát âm rõ ràng, không biết có phải cố ý hay không.
"Thật sự không cần đâu chú," Trương Huấn cười nhẹ, không để tâm, "Chú, bất kể chú nhìn nhận con thế nào, con giúp bác Trần không chỉ vì bác ấy là ông của Hổ đâu."
Câu nói này không chừa đường lui, thậm chí còn hơi thẳng thắn, không nể mặt Trần Hưng Nghiệp.
Chưa đợi Trần Hưng Nghiệp nói gì, Trương Huấn lại nói: "Nếu chú thật sự cảm thấy nên bù đắp gì đó cho con, chi bằng mấy ngày này chú đối xử tốt hơn với Hổ, với bác Trần. Có chuyện gì thì đợi bác Trần xuất viện rồi hãy nói. Hổ mấy ngày nay đã quá mệt rồi, chú quan tâm cậu ấy nhiều hơn, dù cậu ấy có bướng bỉnh, mạnh mẽ đến đâu, thì vẫn là con trai chú mà."
Trần Hưng Nghiệp bất ngờ bị anh nói đến mức không thốt nên lời. Thời gian gần đây, mỗi khi về nhà thấy con trai út, ông lại không kìm được nhớ đến những lời Trần Lâm Hổ nói sau khi bị ông tát - "Con đã nhìn Trần Đồng lớn lên cùng ba mẹ, ba có từng nghĩ đến cảm xúc của con không?".
Lúc đó không nghĩ, bây giờ lại không biết nên nghĩ thế nào.
Trương Huấn thấy ông không nói gì, chỉ mỉm cười, bước vào thang máy xuống lầu.
Khi Trần Hưng Nghiệp quay lại phòng bệnh, lão Trần đã ngủ, Trần Lâm Hổ gục bên cạnh, lấy ra máy tính bảng trong túi mà Chu Tráng Tráng mang đến hồi chiều, tranh thủ thời gian vẽ nốt bài tập chưa hoàn thành.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Trần Lâm Hổ không được khỏe lắm, Trần Hưng Nghiệp không còn nhớ nổi lần cuối thấy cậu có sắc mặt như vậy là khi nào.
"Ba," Trần Lâm Hổ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn ông một cái, "Ở đây không tiện nghỉ ngơi đâu, lát nữa ba về nhà đi. Có chuyện gì con gọi ba, ngày mai không cần đến sớm đâu. Có anh Trương Huấn ở đây, nhưng chiều anh ấy phải đi làm, con 4 giờ có tiết phải về trường, ba đến lúc đó là được rồi. Ba hay đau lưng nên không cần đỡ ông, để người chăm sóc giúp là được."
Trần Hưng Nghiệp hiếm khi nghe Trần Lâm Hổ bình tĩnh dặn dò mình một tràng dài như vậy, chu đáo mọi mặt - còn nhớ cả chuyện đau lưng của ông - nhưng mỗi câu chữ đều khiến ông cảm nhận được một điều: Trần Lâm Hổ không còn là đứa trẻ mà ông có thể tùy ý nắn bóp thành hình dáng ông muốn nữa.
...
Chuyện lão Trần nhập viện là việc lớn, cả già trẻ ở tòa nhà số 2 đều xôn xao, lần lượt kéo nhau đến thăm. Ngay cả Đoạn Kiều cũng dẫn Ninh Tiểu Mộng đến hai lần.
Chưa đầy một tuần vào viện, danh sách khách thăm đã kín đặc.
Trần Lâm Hổ ngoài giờ học ra thì gần như lúc nào cũng ở bên giường chăm sóc ông nội. Sáng sớm, Trương Huấn đến thay cậu để cậu về nhà nghỉ ngơi. Những hôm có tiết sáng thì cậu đi thẳng từ bệnh viện đến trường.
Cứ thức trắng đêm như vậy, không những gương mặt xanh xao chẳng thuyên giảm, mà dưới mắt còn xuất hiện thêm vài quầng thâm.
Đôi khi Trần Hưng Nghiệp ngủ gật bên giường, lúc tỉnh dậy vẫn thấy Trần Lâm Hổ ngồi bên cạnh vẽ tranh. Lão Trần lo cậu đột tử cũng có lý, giờ đến lượt Trần Hưng Nghiệp sợ mình sẽ mất con trai giữa độ thanh xuân.
May mà Trương Huấn đã nắm rõ tính Trần Lâm Hổ, sáng đến là đuổi được cậu về nhà ngủ một giấc. Trần Hưng Nghiệp trong lòng vẫn không yên, chỉ có thể canh chừng hai người như rình trộm, cố gắng giảm thiểu thời gian họ ở riêng với nhau.
Thực ra chẳng cần ông làm vậy, cả tuần qua Trần Lâm Hổ và Trương Huấn hầu như không có thời gian riêng tư cùng nhau. Trương Huấn cũng có công việc, ở nhà thì viết bài trên máy tính, ra ngoài thì viết trên điện thoại. Hai người liên tục chuyển đổi giữa vai trò người chăm bệnh và kẻ nghiện việc, đến cuối tuần mới thở phào một hơi.
Thứ Sáu, Trần Lâm Hổ lại nộp một bản thảo cho biên tập viên, làm xong bài tập, giúp lão Trần đi vệ sinh. Đợi ông ngủ say, cậu mới ra khỏi phòng bệnh, gục xuống ghế ở khu vực công cộng để thở.
"Mệt rồi hả?" Trương Huấn xách hai phần bánh rán lên lầu, đưa một phần cho Trần Lâm Hổ, sờ túi lại móc ra một lon Red Bull, "Bổ sung chút đi."
Trần Lâm Hổ chộp lấy bánh rán cắn một miếng, khịt mũi với lon Red Bull: "Không cần. Vết thương trên chân anh thế nào rồi?"
Người trẻ hồi phục nhanh, vết thương trên chân Trương Huấn từ lúc nhảy lầu đã kết vảy. Chỉ là hơi ngứa, vì diện tích hơi lớn nên khi vảy bong ra càng ngứa hơn, anh cứ không nhịn được mà gãi.
"Bắt đầu bong rồi," Trương Huấn ngồi xuống bên cạnh, cũng cắn bánh rán, đây là bữa đêm của hai người, "Ngứa lắm."
Trần Lâm Hổ dùng tay gãi gãi đùi Trương Huấn qua lớp quần.
Trương Huấn nhìn cậu như nhìn tên lưu manh.
"Gãi giúp anh chút ấy mà." Trần Lâm Hổ nhìn anh với đôi mắt mỏi mệt vì thức khuya, nghiêm túc nói.
"Không cần!" Trương Huấn dùng chính câu Trần Lâm Hổ vừa nói để đáp trả, "Em không để lại thêm sẹo trên trán đã là may lắm rồi, tự hại mình chưa đủ, còn muốn hại thêm chân anh nữa à?"
Vết thương trên đầu Trần Lâm Hổ cũng đã kết vảy, lúc ngủ mê không biết thế nào lại tự cọ rớt mất.
Trên người cậu đầy sẹo, thêm một cái cũng chẳng sao, nhưng nghe Trương Huấn nói sẽ để lại sẹo trên người anh thì hơi lo lắng, ngồi thẳng dậy định vén ống quần Trương Huấn lên: "Thế nào rồi? Thật sự sẽ để lại sẹo à?"
Trương Huấn giậm chân không cho cậu xem, hai người đều mệt mỏi mấy ngày, lúc này thả lỏng lại có phần giống trẻ con đùa giỡn, cậu lật anh đè, đang vui vẻ thì bỗng có người đứng chắn trước mặt, giọng trầm xuống: "Hai đứa làm gì đấy!"
Trần Lâm Hổ ngẩng đầu, thấy Trần Hưng Nghiệp vừa tỉnh ngủ, bố cậu hấp tấp chắn trước mặt hai người, ánh mắt liếc trái ngó phải như sợ người khác cũng nghĩ như ông, vội vàng che chắn cho Trần Lâm Hổ và Trương Huấn.
"Không làm gì cả," niềm vui ngắn ngủi vừa rồi của Trần Lâm Hổ tan biến, "Đùa giỡn thôi, ba tưởng bọn con làm gì?"
Trương Huấn ngược lại hơi ngạc nhiên nhìn Trần Hưng Nghiệp.
Quả nhiên là bố ruột, phản ứng đầu tiên không phải đánh Trần Lâm Hổ, mà là che chắn cho con trai.
Trần Hưng Nghiệp bị con trai đáp trả, tức đến nổi trận lôi đình, nhưng trước mặt Trương Huấn không tiện nổi cáu, chỉ túm lấy cổ áo Trần Lâm Hổ, nhấc cậu dậy khỏi ghế: "Theo tao qua đây!"
Trần Lâm Hổ đâu phải dễ bắt nạt, giằng ra khỏi tay Trần Hưng Nghiệp, vẻ mặt không đổi, dặn dò Trương Huấn: "Không sao đâu, anh về đi."
Nói xong mới bình thản theo Trần Hưng Nghiệp về phòng bệnh.
Lão Trần đã ngủ say, mấy hôm trước phòng này có thêm một bệnh nhân, nhưng đã nhanh chóng xuất viện, giờ chỉ còn một mình ông, tiếng ngáy vang vọng, lại còn hơi điếc, khó mà đánh thức.
Trần Hưng Nghiệp đóng cửa lại, nhìn Trần Lâm Hổ vài giây, hít sâu một hơi: "Mấy ngày nay tao đã nói chuyện với Chư Đan, đợi chân ông nội mày khỏe lại sẽ đón ông về chỗ tao chăm sóc."
"Chuyện này ba phải bàn với con đã chứ." Trần Lâm Hổ lạnh nhạt đáp.
"Nói nhảm! Bàn với mày cái rắm, mày là cái thá gì?!" Trần Hưng Nghiệp luôn dễ dàng bị con trai chọc tức điên người, cố nén cơn tăng huyết áp, "Đợi ông nội mày về nhà tao, sẽ cho thuê luôn tầng một."
Trần Lâm Hổ nhất thời chưa hiểu ý.
Trần Hưng Nghiệp tiếp tục nói: "Lúc đó ba sẽ cho mày chiếc xe này, mày ở ký túc xá, cuối tuần lái xe về nhà, vừa được ở nhà vừa được thăm ông. Tốt nghiệp đại học năm tư thì về thi ngay công chức cho tao, chuyên ngành của mày tao tra rồi, cố gắng một chút vẫn được."
"Thế còn tầng hai?" Trần Lâm Hổ hỏi.
"Tầng hai..." vẻ mặt Trần Hưng Nghiệp có chút giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, dịu giọng, "Miễn là nhóc Trương muốn, cậu ấy có thể ở mãi."
Trần Lâm Hổ bỗng cười khẽ.
Cậu phát hiện ra cách suy nghĩ của bố mình rất thú vị. Lúc đầu định đuổi Trương Huấn đi, sau đó thấy làm vậy quả thực hơi quá đáng, liền đổi hướng suy nghĩ, kéo con trai ra xa, vừa đảm bảo được khoảng cách vật lý, vừa tự cho là đã bù đắp.
Mấy ngày nay ông nghĩ đủ thứ, chỉ là chưa từng nghĩ xem Trần Lâm Hổ có đồng ý hay không.
"Dựa vào đâu?" Trần Lâm Hổ nhướn mày, lạnh lùng nói, "Tại sao ba nhất định phải làm mấy chuyện này?"
"Vì tao là ba mày!" Trần Hưng Nghiệp tự cho mình đã cân nhắc chu toàn, không ngờ thái độ của Trần Lâm Hổ lại như vậy, bị ánh mắt của cậu nhìn mà nộ khí dâng trào, lập tức muốn tát con lừa bướng bỉnh này một cái. Ông giơ tay lên quát, "Tại sao à? Trong lòng mày không biết tại sao sao?!"
Bàn tay chưa kịp hạ xuống, trong phòng đã vang lên một giọng nói khác: "Chẳng phải vì nó yêu đương mà mày không đồng ý sao?"
Trần Lâm Hổ và Trần Hưng Nghiệp đều bị giọng nói này làm cho sững sờ, tim Trần Lâm Hổ bỗng thắt lại, quay đầu nhìn lại. Lão Trần không biết đã tỉnh từ lúc nào, vẻ mặt bình thản nhìn về phía này, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
"Nó còn chưa từng can thiệp chuyện mày ly hôn hay không," lão Trần lại nói, "vậy mày cũng đừng quản nó yêu đương với ai nữa, được không?"
Lời vừa dứt, trong phòng im lặng như tờ.
Bên ngoài phòng, Trương Huấn đứng ở cửa, tai ù đi. Dù trong lòng đã có dự đoán từ trước, nhưng khi sự thật được vạch trần, anh vẫn luống cuống chân tay.
Trần Lâm Hổ cảm thấy hai chân nhũn, bước về phía lão Trần vài bước, nhưng không dám tiến lên nữa.
"... Ba," Trần Hưng Nghiệp là người đầu tiên hoàn hồn, khó tin thốt lên, "Nó điên rồi ba cũng chiều theo nó mà điên theo sao? Ba thật sự vì tốt cho nó sao?! Nó còn dám yêu đương với đàn ông—"
Lão Trần bỗng gầm lên: "Trần Hưng Nghiệp, mày nhìn kỹ con trai mày đi! Nó ngã, nó đau, nó mệt, có bao giờ nó nói với mày không? Không có! Mày cũng chẳng quan tâm, miệng thì nói muốn tốt cho nó, lúc nó lớn lên mày không bón phân không xới đất, giờ nó trưởng thành rồi, mày lại cầm cưa đến muốn chặt đi những nhánh mày không thích. Lúc cần mày làm ba, mày đi đâu hả?! Mày không quan tâm nó lớn lên có mệt không, tao quan tâm! Tao sống được ngày nào là lo lắng ngày đó, lúc nó ngã tao cũng nhớ đến cái tát mày cho nó lần trước, có chết tao cũng không yên lòng! Hôm nay mày đánh nó một cái thử xem, ông đây sẽ không tha cho mày đâu!"
Tình cảm ông cháu là chân thật. Thế nhưng, giữa lão Trần và Trần Lâm Hổ lại không phải như vậy.
Hai người họ không có quan hệ huyết thống.
Trần Lâm Hổ từ nhỏ đã không phải đứa trẻ biết làm người lớn thích, miệng không ngọt ngào, đầu óc cũng không linh hoạt trong chuyện quan hệ xã giao. Lúc đầu bị bố mẹ gửi cho lão Trần, ban đêm nhớ mẹ đến mức không ngủ được, thà ôm chăn khóc thầm chứ không làm phiền ông, cũng không gọi điện cho bố mẹ gây chuyện.
Có lần lão Trần dỗ dành hỏi nó sao không gọi điện cho bố mẹ, đứa cháu nghiêm túc trả lời, ba mẹ đều rất bận, nó phải ngoan.
Kể từ ngày đó, lão Trần bắt đầu gọi cho Trần Hưng Nghiệp hai cuộc một ngày, tối còn ôm Trần Lâm Hổ ngủ, hai ông cháu nằm ngổn ngang trên tấm chiếu mát. Lão Trần cứ thế nhìn Trần Lâm Hổ lớn lên, cũng là người duy nhất chỉ cần nhìn thấy nó là vui, chứ không hy vọng nó trở thành một hình dáng cụ thể nào.
Người này yêu thương nó vô điều kiện.
Khóe mắt Trần Lâm Hổ đã đầy nước mắt, sợ lão Trần tức quá sinh bệnh, bước đến bên giường nắm lấy tay ông: "Không sao đâu ông ơi, đừng giận, đừng giận."
"Lại đây," lão Trần vẫy vẫy tay, ôm lấy Trần Lâm Hổ đang cúi người, "Ông không biết nhiều, chỉ biết khi nào mày vui khi nào mày buồn. Mày vui thì miễn là không trái đạo lý, không làm hại người khác, ông cũng vui theo, biết không Hổ?"
"Biết ạ," Trần Lâm Hổ nghe thấy giọng mình nghẹn ngào, cậu gục đầu vào lòng lão Trần, "Con biết ạ."
Trần Hưng Nghiệp dường như đã hoàn toàn mất phương hướng, ông không biết nên tức giận ai, cũng không thể lí giải nỗi buồn trong lòng mình là gì. Môi ông mấp máy, hồi lâu mới nói: "Ba, ba biết nó như vậy sau này con đường sẽ khó đi như thế nào không? Có biết bao kẻ xấu xa sẽ chỉ trỏ sau lưng cười nhạo nó!"
"Vậy mày đừng trở thành một trong những kẻ chỉ trỏ đó!" lão Trần nói, "Mày không thể quyết định suy nghĩ của người khác, đó không phải lỗi của mày. Nếu Hổ vì chuyện này mà trách mày, tao sẽ là người đầu tiên đánh nó. Nhưng mày có thể quyết định bản thân là người như thế nào mà. Hưng Nghiệp à, giữa sự nghiệp và con trai, mày đã chọn một lần rồi. Giờ mày lại có thêm một cơ hội lựa chọn nữa, về nhà suy nghĩ kỹ đi, giống như năm xưa tao đã lựa chọn vậy, chọn một lựa chọn mà đến chết tao cũng không hối hận."
Trần Hưng Nghiệp lặng im hồi lâu, chậm rãi ngẫm ra câu trả lời cho một câu hỏi mà bao nhiêu năm nay ông chưa từng dám hỏi: Từ khi làm bố con đến giờ, dù không có quan hệ huyết thống, Trần Minh Lý cũng chưa từng hối hận.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đã nói rồi, lão Trần là đàn ông đích thực mà!
Về việc làm cha, Trần Hưng Nghiệp không thể so với lão Trần, nhưng vẫn hơn Trương Hải Thịnh mấy bậc...