• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh gia uy phong lẫm liệt, người hầu tất bật lên xuống hoàn thành công việc cho buổi sáng, chẳng qua hôm nay đến ngày tổng kiểm tra khắp dinh thự. Mọi nơi đều phải được chăm sóc kĩ càng không được bỏ sót. Việc Tề Vy cả đêm bên ngoài khiến Trịnh lão giận run người ông hệt như một đứa trẻ ương ngạnh khó chiều, đòi hỏi bắt bẻ đủ điều khiến mọi người trong nhà bị doạ gần chết đi. Riêng Vũ Quân ung dung đi vòng quanh dinh thự lại len lỏi vào phòng của Chính Phong.


“Ngô thiếu gia, thật độ lượng” Vừa nhìn thấy Chính Phong từ phòng tắm bước ra trên người chỉ có duy nhất áo choàng anh ta bước ngang qua, đặt người xuống cái gối lười khổng lồ


“Ý cậu là gì?” Chính Phong lười nhác lau tóc, nét mặt ôn hoà hỏi lại cậu ta


“Vợ mình đến khách sạn cùng đàn ông khác cả đêm mà cậu vẫn rất thoải mái chơi game” Vũ Quân chẳng chút khách khí cầm lấy cái điều khiển công nghệ mới nhất, tiếp tục trò chơi chiến đấu trên màn hình.


“Cậu là đang muốn nói gì?” Lần này anh ta thật sự có chút không vui, Vy ra ngoài cả đêm khiến anh trằn trọc không ngủ được. Mấy hôm nay thấy cô lạnh nhạt với anh, Chính Phong cũng không tìm được lí do gì để tìm cô. Cũng không muốn cô biết anh đang quan tâm cô


“Golden Rose ở trung tâm thành phố là một trong chuỗi khách sạn cao cấp của mẹ tôi mới đưa vào kinh doanh gần đây, đêm qua tình cờ giúp bà ấy kiểm tra sợ bộ lại bắt gặp cảnh tượng... Chậc chậc” Vũ Quân cố ý chỉ nói một nửa, mắt vẫn dán chặt trên màn hình chơi game. Anh ta không phải đang nói dối, quả thật là vậy, mẹ của hắn là một phụ nữ huyết thống hoàng gia Anh quốc chỉ là rời khỏi quá lâu, Vũ Minh, Vũ Quân cũng không thâm tình gì với quê mẹ chỉ thỉnh thoảng đến chơi. Dù lấy thân phận là khách nhưng mỗi khi đến đây họ đều được hoàng gia nước Anh tiếp đón nồng hậu. Bà ta nổi tiếng là phụ nữ có cái đầu thép, học bác uyên thâm lại có tài kinh doanh. Tài sản của ông Trịnh Trung Vũ đã không đếm xuể thì bà ta càng chẳng chút thua kém, nay Vũ Minh lại thành công rực rỡ khiến gia đình họ trở thành đế vương vững chắc của kinh tế toàn cầu, muốn vượt cũng khó chỉ là... Người trong nhà này tính cách đều khá kì quái một lời không diễn tả được, chỉ riêng Vũ Minh hiền lành nhất. Thế mới thấy bề ngoài lông ngông của Vũ Quân lại che giấu gia thế doạ người của anh ta, đấy là chưa kể những con cháu khác của Trịnh lão.


“...” Chính Phong sa sầm mặt mày, lắng nghe tiếp


“Đây này!” Vũ Quân lấy ra một sấp ảnh, là chụp từ camera quan sát của khách sạn. Người ngoài không lấy được nhưng anh ta tất nhiên có thể.


Chính Phong lật xem từng tấm rồi từng tấm bổng chốc chỉ thấy tất cả bị ném văng tứ tung trong phòng, gió từ cửa ban công như chộp lấy thời cơ ôm lấy các bức ảnh cuốn nhanh lên tạo nên âm thanh xào xạc, bay thành vòng xung quanh căng phòng như có quỷ dữ điều khiển, mà quỷ dữ không ai khác là Chính Phong, hai tay anh ta nắm chặt lại cơ hồ như muốn phá huỷ tất cả. Vũ Quân không kinh ngạc gì hình ảnh đó chỉ nhanh nhẹn đem cửa ban công đóng lại, nếu số hình này bay ra ngoài... Chỉ e Tề Vy không dễ dàng mà sống. Sau khi cửa khép lại quanh phòng chỉ còn sự im lặng đáng sợ, những tấm ảnh khó chấp nhận đang bay như bị rút mất sức lực mà rơi lả chả xuống. Cảnh Tề Vy ôm Phổ Thịnh đi vào, cảnh cô quan tâm sờ vỗ lưng anh trong thang máy, cảnh anh ta dựa hẳn vào cô, cảnh anh ta gục mặt vào vai đôi mắt đê mê hưởng thụ mùi hương, cứ thế thi nhau rơi xuống.


Hơi thở của Chính Phong cơ hồ vẫn đều đều nhưng anh ta đang muốn gì, nghĩ gì có trời biết.


______________


Về phần Vy được Phổ Thịnh dùng chiếc xe đêm qua đưa về dinh thự, sau đó anh quay về nhà riêng của mình. Cô có mặt trở Trịnh gia cũng đã gần tối. Trịnh lão đã đi cùng Vũ Quân về nhà ba mẹ hắn ăn tối, Vũ Minh vẫn còn ở công ty. Người hầu nghênh đón cô sau đó cũng tản ra mỗi người một việc. Trên người cô vẫn giữ nguyên bộ váy từ lúc ra khỏi nhà sáng sớm hôm qua đến giờ. Suốt chặng đường lên tầng trong đầu cô chỉ toàn dự cảnh về phản ứng của người trong dinh thự, ông nội không có nhà khiến cô có chút nhẹ nhõm nhưng cửa ải tiếp theo lại là người đàn ông trong căn phòng trước mặt này.


“Điên khùng! Anh ta thì liên quan gì đến mình” Trấn tỉnh bản thân, đưa ngón tay thon thả đặt vào ô cảm ứng, khoá cửa khẽ động cô toang đẩy cửa nhưng cánh tay vừa đưa lên lập tức cánh cửa đã mở ra sau đó là cảm giác đau nhức khắp cổ tay mảnh dẻ, cơ thể cô bị kéo mạnh vào trong, tiếng đóng cửa mạnh vang lên cũng là lúc thân mình cô bị ép lên đó.


“Anh! Làm gì vậy?” Phải khó khăn lắm cô mới định thần người trước mặt là Chính Phong, anh ta ít khi động tay chân vào cô hôm nay cô cơ hồ nhận ra người này rất mạnh, chỉ bằng một thế đã khiến cô cảm giác cổ tay đang bị anh nắm giữ sắp đứt lìa


Anh ta không nói gì, cặp mắt loé lên trong màn sáng yếu ớt trong phòng, đèn chẳng được bật lên chỉ còn ánh mặt trời đang lặn dần nhuốm một sắc cam phía ngoài cửa sổ. Khoảng cách giữa hai người gần như không, cô cảm nhận được hơi thở nóng rực cũng sức nặng áp lực của anh đè lên người. Anh ta vẫn không có ý muốn buông cổ tay cô ra chỉ càng lúc lực dụng càng tăng.


“Đau!” Vy cắn răng than nhẹ một câu.


Tính trước tính sau tên này định giở trò gì thì hoàn toàn ngoài dự liệu... Anh ta cúi thấp người dùng tay còn lại nâng cằm cô lên đôi môi trực tiếp giáng xuống hai cánh môi đang run nhẹ của cô.


Hôn!


Hai người bọn họ là đang hôn nhau sao? Đại não cô vận hành hết tốc lực nhưng “đoàng” một cái chỉ là khoảng trắng trống trơn. Chuyện này vượt quá sự chuẩn bị của cô vì ít nhất hai người bọn họ đã gần hai tuần không đoái hoài đến nhau. Anh ta làm vậy rốt cuộc là sao?


“Nàng như ly rượu độc len lỏi ăn mòn tâm trí ta


Ta muốn cùng nàng hoà tan điệp khúc thiêng liêng này


Đừng quá mạnh mẽ! Ta sẽ làm đau nàng


Đừng quá thờ ơ! Ta sẽ giết chết nàng


Đừng rời xa ta! Ta sẽ tìm kiếm nàng”


Nụ hôn của anh ta ngày càng bạo dạn, dày vò cánh môi nàng như sự trừng phạt, chưa thoả thích liền tách chúng ra đầu lưỡi từng chút tiến vào hút lấy hương thơm trong khoang miệng nàng. Trải qua dây dưa hồi lâu cô gần như không thở được nữa mà muốn ngất đi anh mới buông tha.


Cô liều mạng hít mạnh từng ngụm không khí, việc hôn môi người khác với cô đã thường xuyên xảy ra trên phim nhưng nó đều có sự sắp xếp rõ ràng, bất thình lình ập đến thế này khiến cô như bị quăng ra đảo xa tìm kiếm con thuyền cứu vớt chính mình.


“Anh... Khụ khụ!!... Sao lại làm vậy?... Hức!!” Không khí đột nhiên tràn nhanh vào phổi khiến cô khó chịu ho khang, cảm thấy ấm ức vô cùng cô nấc lên vài hồi nhưng kiên cường không cho nước mắt rơi ra. Tên điên này sao lại hết lần này đến lần khác tìm đủ trò chơi đùa cô? Anh ta rốt cuộc là quái vật phương nào?


Thấy cô khom sâu người đau khổ điều chỉnh hơi thở, đáy mắt Chính Phong một chút thương xót cũng có chỉ nắm lấy hai bên vai cô kéo cả người Vy đứng thẳng ép sát vào cửa phòng phía sau. Cô căm phẫn cắn môi nhìn chằm chằm vào mắt anh. Tên đàn ông này sao lại có thể bình thản lạnh lùng như thế cứ như kẽ vừa giở trò với cô không phải hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK