“Cứ ngỡ cậu sẽ không bao giờ gặp tôi nữa chứ” Edric thấy Vũ Quân đẩy cửa nhà đi vào liền có chút hốt hoảng.
“Lần này lại là cậu bày trò nữa đúng không?” Vũ Quân vô thẳng vấn đề
“Cậu muốn nói chuyện gì?”
“Cậu cố ý phá hỏng vụ thu mua trước đó mà Lee phụ trách, khiến họ phải vội vã tìm nơi khác, cậu lại đứng ra giả làm người tốt đẩy họ đến khu trang trạng trên đồi núi, Lee vì không còn sự lựa chọn nên phải cắn răng chiếm lấy từ tay nông dân,... Nay khu vực đó bị bão lớn tấn công mà Hàn Phong lại đang mắc kẹt không rõ tung tích! Tôi nói có sai không?”
“Cậu điều tra nhanh thật, dám chắc chưa đầy 12 tiếng đã lấy đủ bằng chứng” Edric vỗ tay như tán thưởng. Anh vừa dọn đến đây sống mà Vũ Quân cũng tra ra, Edric là người Ý trước đây tốt nghiệp từ học viện cảnh sát đặc nhiệm Quốc Tế tại Mỹ, nhưng sau nhiều năm anh phải ngưng công việc mơ ước mà phụ trách kinh doanh của gia đình, anh ta thường xuyên di chuyển, ít khi ở một nơi ổn định. Vì phá được rất nhiều vụ án trước đây nên dù đã ngưng việc nhưng anh vẫn được người của sở cảnh sát tín nhiệm, giúp đỡ tận tình, hành tung cũng được bảo mật tối cao. Anh biết Vũ Quân nhiều năm nhưng nếu hỏi anh ta làm nghề gì, tốt nghiệp ở đâu? Vì sao lại có thể nhanh chóng điều tra mọi thứ thì Edric cũng xin thua, Vũ Quân rất cởi mở nhưng nếu muốn che giấu thì trời đánh anh ta cũng không mở miệng.
“Mục đích của cậu là gì?” Vũ Quân ngồi xuống cạnh Edric, dí sát mặt lại gần anh ta.
“Nếu tôi nói rằng tôi muốn giúp Hàn Phong thì sao?” Edric hơi né tránh
“Giúp? Giúp kiểu gì? Mà cậu ta cần cậu giúp gì sao?” Vũ Quân cứ tiếp tục dí sát gương mặt đẹp trai của mình lên phía Edric
“Tôi sẽ nói với cậu sau... Nhưng bây giờ cậu có thấy chúng ta... Quá ám muội không?” Edric dùng một ngón tay đẩy đẩy lên ngực Vũ Quân
“Ám muội gì?” Vũ Quân hơi híp mắt lại, đá đá chân mày
“Chẳng phải cậu đang rất giận tôi sao? Muốn tuyệt giao quan hệ bạn bè mà...” Edric cố gắng nhích xa hơn nhưng tay vịn sô pha ngăn anh lại.
“Phải, tôi đã rất giận cậu nhưng sau khi trông thấy gương mặt đẹp trai của cậu thì...” Nói đoạn Vũ Quân khựng lại nháy nháy hai mắt xanh biếc.
“Nè! Tôi thích em họ cậu, tôi thích phái nữ! Dù cậu thích đàn ông, cũng cũng... Cũng không được tìm tôi” Edric hoảng loạn lấp bấp
“Ha ha ha ha ha ha!!! Đồ hoang tưởng ha ha ha!! Cậu nghĩ cậu là ai? Ha ha ha ha!!” Vũ Quân cười sặc sụa
“Giỡn mặt sao? Tên khốn như cậu!” Edric thẹn quá hoá giận lấy gối đập lên người Vũ Quân
“Ha ha! Tại cậu nhạy cảm quá thôi! Tôi thích phụ nữ, tên như cậu không đủ hấp dẫn đâu. Đi uống rượu! Sẵn giải thích cho tôi nghe mọi chuyện” Vũ Quân đứng dậy, kéo Edric dậy theo.
“Đợi tôi đi lấy xe”
“Không cần, tôi chở”
Cả hai cười cười đi ra ngoài. Edric trước nay không hề trách thái độ năm đó của Vũ Quân vì phần nào cũng do anh có lỗi, lần này anh cố ý làm vậy chủ yếu muốn chuộc lại lỗi lầm ngày trước.
___________
“Cộc cộc cộc!!!” Hàn Phong gõ mạnh lên cửa phòng Tề Vy, đã trưa rồi mà cô vẫn không chịu ra khỏi phòng. Tối qua sau khi nhận được câu trả lời cô chỉ hét lên một tiếng rồi ở luôn trong phòng không ra.
“Đã trưa rồi, em không nên bỏ bữa, ra ăn một chút đi” Hàn Phong nhỏ nhẹ
Anh dùng ngón tay gõ theo nhịp, bên trong vẫn yên tĩnh. Anh gõ thêm vài nhịp nữa sau đó.... Rầm một cái đem cửa mở toang ra.
Tề Vy ngồi ở một góc giường cuộn tròn người lại, đưa mắt lo lắng nhìn Hàn Phong như con thú nhỏ sợ bị bắt đi làm thịt.
“Đừng!” Anh bước lên một bước, cô la lên một từ cứ lặp lại hơn ba lần thì anh đã đứng ở cuối giường.
“Qua đây, anh làm khổ em nhiều rồi, không thể tiếp tục khiến em... Đói bụng” Anh cười gian xảo
“Tôi không đói!” Cô vừa dứt lời thì bụng đã kêu lên rột roạt
“Vâng! Em không đói” Anh cười, còn cô thì đỏ mặt xấu hổ.
“Em muốn tự đi hay anh bế em ra?” Anh tiến lại gần cô thêm một chút
“Tôi tự đi được!” Cô nhào ra ngoài thật nhanh như một cơn gió lướt vèo ngang người Hàn Phong
“Nhanh thật” Anh nhìn theo cười toả nắng.
___________
Hai người đàn ông tuấn tú ngồi trên quầy bar thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn xung quanh.
“Vậy hôm đó cậu đã cứu Tề Vy sao?” Vũ Quân lắc lắc ly rượu đỏ trong tay
“Ừm, từ khi cô ấy đến Mỹ tôi đã đi theo, đến khi cô ấy gặp nạn cũng chỉ có mình tôi biết,...”
_____________
Hai năm trước khi Tề Vy đến Mỹ, anh lo sợ cô gặp chuyện do tâm trạng cô lúc đấy rất xấu, khoảng một tuần sau thì anh quyết định đối mặt với cô, hai người gặp nhau nói rất nhiều chuyện vui vẻ... Rồi sau đó...
“Không ngờ anh ở ngoài rất khác với liên tưởng của em” Cô cười
“Em đã liên tưởng anh thế nào? Rất xấu sao?” Edric thổi thổi ly trà nóng
“Không, em biết anh sẽ rất đẹp trai chỉ là không ngờ đến lại có thể đẹp đến vậy. Lại còn rất trầm tĩnh” Cô khách sáo nói
“Trầm tĩnh?”
“Hmm anh không có vẻ gì kinh ngạc khi gặp em” Cô mỉm cười ấp úng
“À, vì từ đầu anh đã biết em là nữ diễn viên đình đám Ivy rồi” Biết cô muốn nói đến điều gì, anh gật nhẹ đầu, giọng hạ xuống, hít sâu một hơi như chuẩn bị cho một bài phát biểu
“Sao? Làm sao có thể?” Vy trợn to mắt
“Anh biết sau khi nói ra những điều này em sẽ rất giận rất hận nhưng...” Anh bắt đầu thở ra, đem những thứ kìm nén trong lòng nói ra. Anh là đang liều mạng, muốn triệt mọi cơ hội của Hàn Phong.
Buổi trò chuyện đã kết thúc trong tiếng ly vỡ “xoảng” chói tai trên sàn...
___________
“Vậy con bé..?” Sau khi nghe hết câu chuyện Vũ Quân há hốc mồm nhìn Edric
“Ừm” Edric tiếc nuối, hối hận tính cách trẻ con của mình lúc đó.
“Tôi biết cậu muốn đánh tôi, cứ thoải mái, chỉ là... Né mặt của tôi ra” Edric ngẩng cao mặt
“Thôi bỏ đi, chỉ mong lần này cậu chuộc lỗi thành công” Vũ Quân tiếp tục thưởng thức ly rượu của mình
Edric bắt đầu nhìn Vũ Quân như người ngoài hành tinh
“Nhìn gì thế? Mới trưa nay còn bảo bản thân thích con gái, sao? Đổi ý à? Thấy tôi quyến rũ quá à?” Vũ Quân nhấp nháy hai mắt
“Cậu thôi đi! Chỉ là tôi không nghĩ cậu sẽ hiền lành vậy thôi”
“Ai rồi cũng có lúc lười nổi nóng mà...”
“Bộp” Vũ Quân vừa dứt lời thì một cái đánh mạnh lên vai ập đến
“Đau! Cậu điên à? Sao đánh tôi?” Vũ Quân nhăn mặt
“Muốn cậu tỉnh lại thôi, cứ như bị ai nhập vậy” Edric cười hề hà
“Cũng đâu cần mạnh tay vậy chứ” Vũ Quân dùng tay phải xoa xoa vai trái
“Đau lắm sao? Xin lỗi, xin lỗi nhiều” Edric giúp anh xoa xoa làm dịu cơn đau trên vai
.... Các cô gái hay... Vài chàng trai xung quanh tiếc hùn hụt sau khi chứng kiến cảnh đấy.
__________
“Anh biết gì không?” Trên bàn ăn, Tề Vy hỏi nhỏ Hàn Phong
“Chuyện gì?”
“Hôm nay là ngày cuối của cơn bão”
“Và?” Anh hỏi
“Anh có thể về rồi” Cô cúi mặt dùng nĩa cắm vào lát cà rốt trong dĩa
“Em đuổi anh đi?”
“Không, tôi...”
“Không thì tốt rồi anh có thể ở lại” Anh mặt dày chặn lời cô
“Haizzz, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh ở đây rất bất tiện, dù ăn hay ngủ đều khó khăn... Anh... Nên về đi” Có chút vấn vương trong lời nói
“Được, ngày mai anh sẽ về” Hàn Phong gật đầu
Rõ ràng là câu trả lời cô muốn nghe nhưng lòng sao đau nhói, anh lẽ ra phải kiên trì thêm chút nữa, kiên trì thêm một lát thôi... Cô nhất định sẽ cho anh ở lại!
“Nhưng anh không về một mình” Hàn Phong đột nhiên nói thêm
“Hả?”
“Em, đi cùng anh!” Anh nắm lấy tay cô vân vê nhè nhẹ