“Thoả thuận” Cô bất giác đưa mắt về phía màn hình chỉ còn một màu đen, hai nhân vật trong phim cũng đã thực hiện thoả thuận cùng nhau đấy thôi
“Từ nay về sau, khi ở một mình với em... Tôi sẽ hoàn toàn bình thường, không mắc bệnh nữa” Dáng vẻ nghiêm túc nhưng lời nói của Chính Phong dù cố gắng thế nào cũng không thể thông suốt được, không khác lời đùa là bao.
“Nhưng anh rõ ràng... Là có bệnh” Cô cau mày ngồi thẳng dậy. Hai chân xếp bằng như bà cụ non.
“Nếu tôi nói em là thuốc chữa bệnh của tôi, em có tin không?” Anh nham nhở nhìn cô
“Có quỷ mới tin, anh coi em là con nít sao? Lấy điều kiện gì mà tin anh chứ?” Cô liếc anh một cái
“Em là vợ tôi, nếu điều kiện đó chưa đủ tôi còn một điều kiện nữa để em phải tin tôi”
Cô hơi nghiêng người về phía anh thăm dò.
“Em thích tôi, đã có tình cảm với một người nhất định phải tin tưởng họ”
“Ặc! Ai bảo thích anh lúc nào chứ?” Cô đỏ mặt
“Ngày 3 tháng 9, 4 giờ 40 phút chiều, tại bãi đậu xe trung tâm mua sắm “Yap” cụ thể hơn là trong xe của em, lúc đó trời mưa to chính em đã lớn tiếng nói...” Tề Vy vội vã chặn lời nói của anh bằng những đầu ngón tay của mình, anh thực sự nhớ rõ ràng mọi thứ, làm sao có thể chứ?
“Hôm đó, chỉ do em cao hứng thôi. Anh cũng biết mà, lâu ngày không hẹn hò sẽ sinh ra cảm giác cô đơn, anh lại cùng em đi dạo mua sắm tất nhiên sẽ... Sản sinh ngộ nhận. 10 phút trước nói gì em còn không để tâm huống chi lời nói tận tháng trước” Cô phát huy hết mức khả năng diễn xuất che đậy đi sự thật rành rành rằng cô thật sự có tình cảm với anh
“Àhh, ra là vậy” Anh gật gù ngồi thẳng lên, nét mặt lạnh nhạt
“Vừa nói đó lại nuốt lời” Cô không nhịn được bèn nói
“Em nói tôi?”
“Chứ còn ai nữa, anh vừa nói khi ở một mình cùng em sẽ không bệnh nữa, giờ lại bày ra dáng vẻ lạnh nhạt” Cô làm nũng, tự thùa nhận mình là đang muốn thu hút sự chú ý của anh.
“Nên bây giờ em giận sao?”
“Ai thèm giận anh!” Tề Vy đứng lên đi đến giường ngủ.
Chính Phong bất giác lắc đầu cười khổ cũng không có ý cản trở cô.
_______________
Vừa tỉnh dậy Tề Vy đã bị Trịnh lão gọi vào thư phòng nói chuyện, chưa nghĩ đã biết ông muốn nói gì với cô. Vũ Quân cũng có mặt từ sáng sớm như đợi thời cơ cô vừa rời đi liền lẻn vào phòng.
“Cậu có cần như ăn trộm vậy không?” Chính Phong chống cằm hỏi Vũ Quân
“Xuỳ!! Mình là có hung tin muốn báo”
“Có hôm nào cậu đến mà đem theo tin tốt đâu chứ”
“... Sáng nay Ngô thị triệu tập họp hội đồng quản trị, hỏi ý việc đưa Ngô Tự lên làm cổ đông chính thức cho tập đoàn” Vũ Quân có chút nghiêm trọng nói
“Ừm” Nhưng Chính Phong lại không có vẻ gì lo lắng, hoàn toàn bình thản
“Phong! Cậu giận quá hoá điên à? Ngô Đổng từng bước đưa con trai mình vào tập đoàn đồng nghĩa ông ta đang thúc đẩy kế hoạch đem Ngô Tự lên làm người kế thừa, còn bản thân một bên thâu tóm Ngô Thị cùng nhau lấy tư lợi” Vũ Quân nhíu mày, ngồi trên ghế xoa bóp. Anh ta dù nghiêm túc hay giận dữ đều vẫn thể hiện sự bất cần tuỳ tiện trong đó.
“Cậu giúp tôi chuẩn bị mọi thứ, gọi Sam về đây, ba tháng sau chúng ta đi thăm Ngô lão!”
“Hả? Cậu nói... 3 tháng?”
“Ừm”
“Từ 3 năm chuyển thành... 3 tháng, dù có ý rút ngắn nhưng như vậy không phải là quá nhanh sao, làm sao tôi trở tay kịp?”
“Vũ Quân, cậu nói tôi tự tin cũng được nhưng tôi dám chắc ngay cả Vũ Minh cũng không hiểu cậu bằng tôi”
“Ý gì?” Vũ Quân tia mắt về phía Phong
“Tôi nghe nói cậu đã đến chỗ Cảnh An, nhọc công đến đó không lẽ chỉ vì 5 người kia? Cậu làm gì đều có chủ ý, có mất trí mới tin cậu là người đơn giản” Phong cười cười, lời nói thể hiện sự thân thiết giữa họ
“Haizzz cũng là Ngô thiếu gia hiểu tôi nhất” Quả thật là vậy Vũ Quân trước nay đều rất đa nghi, suy nghĩ đa chiều nên những thứ cần chuẩn bị dù dự định còn lâu mới dùng tới cậu ta đều đã để ở vị trí sẵn sàng. Lần trước đến chỗ Cảnh An đã âm thầm ra hiệu cho anh ta lấy ra những thứ quan trọng cho sự trở lại kì này của Chính Phong.
Bản thân hai người cùng vài người trong cuộc hiển nhiên biết rõ bí mật không thể tiết lộ kia. Chính Phong đã khoẻ mạnh nhưng thời cơ chưa đến đành ở lại Trịnh gia tính toán kế hoạch, Vũ Quân vừa là một người bạn cũng là yếu tố đắc lực trên con đường xây dựng lại Ngô thị vốn đang rất nhiễu loạn nội bộ. Người người đều đang ngắm vào chiếc ghế chủ tịch của Ngô lão gia. Vì đứa con trai cùng cháu nội ông ta yêu thương ra sức bồi dưỡng lót đường đều vì một tai nạn mà chết đi, Chính Phong lại không được tỉnh táo nên ông ta thực sự khổ tâm. Bề ngoài lão gia vẫn vững vàng nhưng ông ta đang thật sự rất mệt rồi.
Chậm rãi quan sát lần nữa, Vũ Quân đột nhiên nhoẻn miệng cười
“Ngô thiếu gia, hình như tâm trạng hôm nay của cậu tốt hơn mức bình thường. Hoàn toàn khác vẻ đáng sợ hôm qua”
Phong biết ý đồ trong lời nói nên cũng không làm gì chỉ khẽ cười, Vũ Quân cũng nương theo mà buồn cười, Chính Phong vốn là người vui vẻ lại vì mấy năm nay gặp chuyện mà trở nên đáng sợ. Tâm tình tốt thế này thật đã lâu không nhìn thấy.
______________
Bàn ăn Trịnh gia.
“Vy, những lời cần nói ta đã nói với cháu, nên tự mà suy nghĩ” Trịnh lão nheo mắt nhìn Tề Vy phía đối diện
“Con rõ rồi ông nội” Cô thật có chút tránh né, ông nội gọi lên phòng lại không ngừng truy cứu, cũng may Vũ Quân chặn đứng kịp thời các tin tức bất lợi, nếu ông biết cô qua đêm cùng Phổ Thịnh chắc sẽ giận mà ngất đi.
Cô nhìn về phía Vũ Quân ánh mắt thể hiện sự biết ơn. Nào ngờ anh ta lại nhếch mép cười chọc tức cô. Người này thật không thể cùng anh ta nói chuyện nghiêm túc. Hai người đang bốn mắt trừng nhau, Chính Phong lại nhẹ nhàng gấp một ít cá cho vào dĩa của cô, nét mặt ôn nhu hết mức. Hành động không khoa trương nhưng những người xung quanh lại có phản ứng hơn cả khoa trương. Người hầu phía sau cơ hồ làm rơi đồ đang cầm trên tay. Trịnh lão nhổm cả người dậy, mắt miệng mở lớn hết cỡ.
“Quào!!!” Vũ Quân thích thú ra mặt
“Cảm ơn anh” Không cần dùng gương Vy cũng biết mặt mình đỏ cỡ nào, lại nghĩ đến đêm qua hai người lại nâng mức độ gần gũi lên một bước đáng kể. Cô cúi hẳn mặt xuống, gần như sát vào dĩa thức ăn.
“Phong, con... Con...” Ông như bị cấm khẩu cả buổi nói không xong
“Ông à, vợ chồng người ta gấp thức ăn cho nhau thôi mà, có cần phải hoảng hốt vậy không?” Vũ Quân buồn cười, nhấn nhá hai chữ “vợ chồng” khá rõ
“Ha ha phải há, tốt tốt!! Ha ha” Trịnh lão hơi sững người rồi cũng bật cười, lập tức cả phòng ăn to lớn trở nên ấm áp hơn hẳn. Người hầu xung quanh cũng vui vẻ trên môi ai cũng đều gắn một đường cong.
_______________
Truyền thông thật sự rỗi hơi hơn Vy tưởng tượng. Chuyện đêm trước tưởng như được cho qua ai ngờ hôm nay họ lại bươi móc lên. Nào là cùng Phổ Thịnh vắng mặt ở công ty trong ngày thứ hai cô trở lại công ty. Nào là bắt gặp anh chạy chiếc xe cô chạy tối hôm trước về công ty vào sáng hôm sau. Những nghi vấn đặt ra chỉ trong vòng vài giờ đã dấy lên một luồng dư luận, dù không có hình chụp hai người họ đi cùng nhau nhưng chiếc xe của công ty lại là cầu nối cho mối quan hệ “mật thiết” cho cả hai.