“Vy! Em không sao chứ?”
“Anh ta làm gì chị sao?”
Vy không trả lời chỉ bước thẳng ra xe, suốt đoạn đường trở về khách sạn tiếng hỏi thăm của Duy và Linh chỉ còn thứ âm thanh “ù ù” vô nghĩa, cô hoàn toàn không để tâm đến bất cứ việc gì đang diễn ra, tay nắm chặt phong bì trong tay, Duy khẽ chạm vào mép phong bì lập tức bị cô gạt tay ra, dù không nói gì nhưng nét mặt lộ rõ ý không cho phép ai đụng vào. Hiểu ý cô Duy và Linh không nói hay làm gì nữa chỉ im lặng suốt đoạn đường.
Sau khi thấy cô vào phòng an toàn hai người họ mới về lại phòng mình. Vy vừa vào phòng không buồn mở đèn, cô thả mình nằm sấp trên giường, bật đèn bàn trên tủ đầu giường sau đó lôi các thứ trong phong bì ra. Nhìn kĩ tên cùng chữ kí của mình đặt cạnh tên một người đàn ông. Sau năm năm lần đầu cô gặp lại Vũ Minh, anh lớn hơn cô hai tuổi, lúc nhỏ luôn chơi cùng cô, che chở, chăm sóc cho cô nhưng hôm nay chính anh đã ép cô làm một việc hết sức điên rồ, cô hiểu anh, tất cả cũng chỉ muốn tốt cho cô. Cô không trách anh vì đối với cô Vũ Minh so với tên em trai ruột thịt không bao giờ để ý xem chị mình sống chết ra sao của cô thì anh là người anh họ cực kì tuyệt vời. Vâng! Trịnh Vũ Minh là anh họ của cô! Tên đầy đủ của cô là Trịnh Tề Vy, vị tiểu thư lớn nhất của Trịnh gia, Trịnh Trung là ông nội của cô. Trước đây quan hệ của hai ông cháu rất tốt nhưng từ sau khi nhìn thấy cô trên trang bìa tạp chí cho tuổi mới lớn thì ông đã hết sức tức giận, mối quan hệ của họ đi vào căng thẳng, đến khi 18 tuổi cô quyết định bỏ nhà đi vì sự cấm cản của ông Trịnh Trung càng lúc càng quá đáng. Cô muốn chứng tỏ cho ông biết cô có thể đứng vững và thành công trong con đường cô chọn, suốt năm năm họ chưa từng gặp lại nhau chẳng khác gì người xa lạ, mọi người biết đến tên cô với hai chữ “Tề Vy” họ hoàn toàn không biết cô còn một cái họ thực sự đằng trước. Quách Duy, Ái Linh cùng giám đốc công ty cô đang trực thuộc là những người ngoài duy nhất biết điều đó... theo cô nghĩ là vậy! (=.=)
Chưa từng nghĩ mình lại có chồng ở tuổi 23 mà chồng cô còn là...
“Alo” Cô nhận điện thoại, tay vuốt ve cái tên trên tờ giấy
“Ngày mai em nhớ về thăm ông” Là Vũ Minh
“Em biết rồi” Thừa sức biết thế lực của con người này nên cô không buồn hỏi vì sao anh lại biết số máy riêng của cô
_______________________
Ngày hôm sau, khi bữa tiệc xã giao của cô cùng nhân viên đoàn phim của tác phẩm mới sắp ra mắt kết thúc, cô nhanh chóng lái chiếc xe trước đó cô cho người giúp mình chuẩn bị, sau nhiều năm thành phố thay đổi kha khá, mất hơn 1 giờ cô mới có mặt trước cổng một ngôi dinh thự cực lớn phong cách Châu Âu. Người gác cổng thấy cô liền nhận ra, có lẽ sự xuất hiện của cô đã được thông báo trước, anh ta giúp cô đỗ xe, mắt nhìn quanh ngôi dinh thự tham quan một ngày không hết này cô thầm hồi tưởng về ngày xưa.
“Vẫn lo sợ có người đến ám sát mình đến vậy” Sau khi bị tia hồng ngoại từ tứ phía “càng quét” cô đanh mắt lại nói nhỏ
Người hầu trong nhà dẫn cô lên phòng khách dành cho thành viên gia tộc ở tầng trên. Từng bật, từng bật thang bước chân cô từng bước càng nặng thêm. Đến nơi đập vào mắt cô là một người đàn ông với vẻ ngoài cương nghị khoẻ mạnh, bộ vest đắt tiền tôn lên khí chất của một chủ nhân, người ngoài nhìn vào rất khó đoán được ông ta đã gần 70. Thấy cô sắc mặt Trịnh Trung từ oán trách đến thương cảm.
“Con vẫn khoẻ chứ?” Ông ôn tồn
“Vâng! Ông cũng thế?” Bề ngoài là vậy nhưng trong lòng cả hai ông cháu đều đang mắng thầm bầu không khí tẻ nhạt kì quặc này
Ông ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh mình
“Mấy năm nay ở ngoài có ai ăn hiếp cháu không?” Nét mặt của ông thay đổi như thể nói chuyện với một đứa con nít
“Dạ tất nhiên là không! Họ không sợ con thì thôi làm sao có chuyện ăn hiếp chứ” Cô còn thái quá hơn khi trả lời như một đứa trẻ mới lớn
“Tốt tốt! Nếu có ai ăn hiếp cháu thì nhớ “xử” nó”
“Con có học võ nên ông đừng lo”
Hai người hàn huyên rất nhiều chuyện, mọi thứ cứ như năm năm qua cô chưa từng rời khỏi nhà. Vui vẻ tự nhiên là cái tốt nhất để miêu tả họ lúc này. Vũ Minh vừa đi lên tầng bắt gặp cảnh một “ông nội” đang ngồi nói chuyện rôm rả không ngừng múa may tay chân với cô “cháu nội” đang xếp bằng trên sofa hoàn toàn không phù hợp với diễn cảnh “đối đầu” anh đã đoán trước khi đến đây.
“Ông à, Tề Uy đâu? Nó đấy, chị ruột của mình mà một chút quan tâm không có”
“Vy à con đừng trách nó... Con không biết đấy thôi lúc con bỏ đi nó đã đến đây làm dữ với ông một trận bảo rằng ông nên cho con thực hiện ước mơ của mình, nó vì quá thất vọng nên đã bỏ sang Anh du học” Đôi mắt ông Trịnh không che giấu nỗi u sầu
“Anh Quốc sao?” Vy hiểu tính cách em trai mình, Tề Uy từ nhỏ đã ham chơi, hiếu động, đến một nơi mà cảnh tượng sương mù dày đặc, con người chẳng buồn ra đường xảy ra thường xuyên khác gì đem cá bỏ chậu.
“Có phải... ta là một người ông thất bại không?” Ban đầu khi đến đây cô đã biên soạn rất nhiều lời để nói lí với ông nhưng giờ đây nhìn thấy nổi bất lực của người lớn tuổi hiện rõ trong từng câu nói của ông thì cô đến giận cũng không còn.
“Không đâu ạ. Con người ai cũng có đôi lúc bất đồng với nhau, ông chung quy cũng muốn tốt cho chúng cháu, bây giờ con đã lớn... con hiểu tấm lòng ông mà” Cô cười nhìn ông Trịnh Trung
“Cháu gái ngoan” Mắt ông ánh nước vuốt ve mái tóc cô
“Ông à, chồng con đâu?” Vũ Minh nãy giờ im lặng uống trà cũng nhịn không được “phụt” một cái vì độ “tỉnh” của cô.
“Vũ Minh dẫn em đi xem chồng nó đi” Anh lại càng không ngờ ông Trịnh Trung còn “tỉnh” hơn nữa
Vũ Minh gật đầu dẫn cô đi đến một hành lang dài trong nhà, càng đi càng cảm thấy tối tăm bí hiểm. Dừng chân trước một căn phòng được đóng kín bằng hai cánh cửa to lớn màu trắng, thoạt nhìn không khác gì những cánh cửa khác trong nhà nhưng cánh bên phải có lắp một thiết bị trông như một màn hình màu đen nhỏ cùng lắm đặt được hai ngón tay lên, đúng như cô nghĩ, Vũ Minh đặt ngón tay trỏ lên màn hình ấy, âm báo động nhỏ vang lên đồng thời cùng tiếng chốt cửa mở ra. Khiến cô tò mò về cái người bên trong căn phòng này rốt cuộc là thế nào.