“Vậy tin đồn là thật ư?”
“Hai người nghĩ sao?” Hàn Phong đem táo cắt sẵn bỏ vào miệng
“Tiêu rồi! Tiêu thật rồi” Quách Duy ôm trán
Đến trưa họ bàn cách đánh lạc hướng phóng viên, Ái Linh giả dạng làm Tề Vy cho Quách Duy chở ra cửa chính. Hàn Phong bắt buộc phải đưa Tề Vy đi cổng sau.
_____________
Trước tin đồn hai người quyết định chọn im lặng, bây giờ con người ta quên rất mau, chỉ cần có tin tức khác nổi lên thì việc hôm nay lập tức bị xoá nhoà.
Chỉ là một ngày đẹp trời hơn những ngày khác, Hàn Phong đến chỗ cô, còn tặng một chiếc vòng tay khảm kim cương. Lập tức hôm sau báo đăng “người tình bí ẩn” vì muốn dỗ ngọt cô đã tặng quà trị giá chục nghìn đô.
“Phong à, sau này anh tặng quà gì mà khi em dùng họ không thấy được không?”
“Đồ lót, chỉ cần em không cởi quần áo trước mặt họ là được”
“...”
Hôm khác, anh dẫn Trạch Phong đi mua quần áo cùng Đình Đình, lập tức có bài báo đăng tin Tề Vy không còn sức hấp dẫn, vợ con vẫn là nhất, nhân tình chỉ để qua đường.
“Anh còn nổi tiếng hơn em, làm gì cũng có thể lên báo”
“Nhưng họ rất có tâm, kích cỡ quần áo của Trạch Phong cũng có thể tra ra”
“...”
____________
“Anh định khi nào cưới Đình Đình?” Cô ngồi đọc sách cạnh anh
“Vì sao phải cưới cô ấy? Anh nghĩ em ghét điều đó mới đúng”
“Nhưng cô ấy sinh con cho anh” Tề Vy chép miệng ủ dột
“Em cũng có thể sinh mà” Anh nhéo mũi cô
“Anh cho em sinh sao?”
“Anh có nói không sao? Anh tưởng em sợ ảnh hưởng danh tiếng chứ?”
“Không, không sợ! Tiền của em bây giờ nuôi anh cũng được cần sợ gì nữa chứ” Cô ngồi lên lay lay tay anh.
“Làm gì vậy?”
“Chúng ta cũng có con đi, cho Trạch Phong có em” Cô cười.
Hàn Phong nhìn cô thật lâu, thật tình bây giờ anh không hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Chuyện như vậy cũng có thể nói ra, theo lẽ thường cô sẽ nhảy lên sống chết đòi anh bỏ tất cả ở cạnh cô. Nay lại chấp nhận làm đủ mọi thứ, mặc kệ mang tiếng kẻ thứ ba...
Đưa tay ôm cô vào lòng, anh vuốt tóc cô.
“Khi nào bộ phim sẽ công chiếu?” Anh hỏi
“Cuối tháng”
“Còn 20 ngày nữa”
“Ừm. Anh hỏi chi vậy?”
“Quan tâm em”
“Ừm. Phong nè, em cũng có chuyện muốn hỏi”
“Sao?”
“Anh cứ thường xuyên qua đây, Trữ Đình Đình không nói gì sao?”
“Chỉ cần anh chu cấp đủ đầy, cô ấy sẽ không có ý kiến gì”
“Oh!” Cô thờ ơ
“Sao vậy? Cũng muốn được chu cấp sao?” Anh cười cười
“Chỉ muốn được bù đắp thôi”
“Hả?”
“Đi dạo phố cùng em được không? Từ khi gặp lại chỗ hẹn hò của hai ta chỉ quanh quẩn trong nhà và trên giường. Em muốn cùng anh đi dạo”
“Không sợ tin đồn à?”
“Dù sao thì danh tiếng của em cũng nát hết. Hồ ly tinh hám tiền, phá huỷ hạnh phúc gia đình người khác, kẻ thứ ba,... Đủ kiểu trên đời, điếc rồi không sợ súng nữa” Kể ra thì ấm ức nhưng cô yêu anh, ai muốn nói sao cũng được.
“Được, mai anh sẽ dẫn em đi”
“Hôm nay anh sẽ về chỗ của Đình Đình sao?”
“Gần đây Trạch Phong bị sốt, hay quấy khóc nửa đêm. Anh phải giúp Đình Đình trông chừng thằng bé”
Cô vâng dạ gật đầu, cô có thể ích kỷ tranh giành với Đình Đình nhưng còn Trạch Phong thì không. Nghĩ tới đứa nhóc đáng yêu đó cô liền muốn biết thêm nhiều việc.
“Em hỏi cái này, anh không thích cũng...”
“Hỏi đi”
“Vì sao đột nhiên Đình Đình lại...”
“Trước khi gặp em ở Mỹ, anh đã cho Đình Đình nghỉ việc làm thư kí của anh trong công ty, cho cô ấy đến trường học tiếp nâng cao. Khoảng thời gian em lên kế hoạch với anh thì cô ấy tìm anh, lúc đó đang cảm thấy cô đơn và tức giận với em nên Đình Đình đã trở thành người thay thế, em chuyển đi thì cô ấy chuyển vào đến tận bây giờ đã có tiểu Trạch Phong”
“Phong, vậy khi em sinh cho anh một đứa con khác, anh có lấy em không?” Cô ôm chặt anh
“Nếu thật sự phải chọn giữa em và Đình Đình... Anh sẽ phải chọn Đình Đình” Hàn Phong suy nghĩ rất lâu mới nói
“Em hiểu rồi, vì em có rất nhiều thứ, còn cô ta thì không. Đúng chứ?”
“Ừm, ngay lúc này em vẫn còn có thể quay đầu. Đình Đình thì không thể”
“Không bao giờ! Quay lại mà không có anh thì em thà nhảy xuống vực chết” Cô nỉ non, bò vào ngực anh rút mình trong đó
“Vậy sao? Thương anh vậy sao?”
“Ừm, rất thương!”
“Làm nhân tình cả đời cũng chịu luôn à?”
“Ừm, chịu!”
Anh không nói gì nữa, chỉ mỉm cười thâm sâu vuốt tóc cô.
____________
Hôm sau khi dạo phố, mua sắm ít vật dụng về, anh giúp cô thay những chậu cây ngoài ban công. Nhìn xuống dưới thấy cảnh vật nhỏ đi rất nhiều anh lại nhớ ba năm trước Tề Uy có kể anh nghe một câu chuyện.
“Em à” Anh ngoắc tay gọi cô lại gần
“Sao cơ?”
“Ở đây em có chắc mình không bị ám ảnh không?”
“Hả?” Cô ngơ ra
“Thì năm em 17 tuổi...” Anh kể lại một mạch chuyện Tề Uy bảo bạn trai cũ của cô ngã lầu từ tầng 26...
Kết quả Tề Vy cười sặc sụa, bảo anh bị tiểu tử đó dụ rồi, làm gì có chuyện đó chứ.
“Thật là... Aisssh tên tiểu tử thối” Hàn Phong điên tiết muốn gọi Tề Uy về mắng cho một trận
“Hì, chắc nó thương em thôi. Biết anh có âm mưu với em nên nó mới làm vậy đấy” Cô cười vuốt lưng anh
“Kì thực trước giờ em chỉ có mình anh” Thấy anh chưa có dấu hiệu bớt giận cô liền sà vào ôm anh
“Em chưa từng yêu ai trước đây?” Anh bất ngờ
“Có, cũng có vài mối tình nhưng đều rất ngắn và nhàm chán, ý em là yêu thật lòng, cam tâm tình nguyện làm mọi thứ kìa”
“À!”
“Còn anh thì sao? Đình Đình là người đầu tiên chắc chứ?”
“Ba năm trước anh đã nói rồi, bọn anh chỉ là anh em thân thiết”
“Ừm em nhớ rồi, thân đến có con với nhau” Cô lầm bầm
“Em nói gì đó?”
“Em đói!”
“...”
______________
Hàn Phong vào nhà, đi thẳng đến phòng Trạch Phong. Đứng trước nôi nhìn thằng bé đáng yêu đang ngủ khò khò khiến anh nở nụ cười tươi. Hai má phúng phính, cái miệng chu chu,... Anh nuôi con kĩ quá rồi, đẹp trai như vậy sau này sẽ làm khổ con người ta.
Ra phòng khách ngồi xem TV cùng Đình Đình bất chợt cô ôm cánh tay anh. Phong không nói gì chỉ nhìn cô.
“Phong”
“Hửm?”
“Em muốn chúng ta kết hôn” Cô nói nhỏ
Anh im lặng, hình ảnh của Tề Vy lại ập đến. Lấy Đình Đình anh vừa tránh được thị phi, vừa không phụ lòng mẹ anh bảo anh phải chăm sóc cho cô. Nhìn sơ qua anh sẽ không mất gì... Ngoại trừ Tề Vy, anh cười khảy, mất cô? Vậy thà không được gì khác.
“Không được đâu”
“Vì sao chứ? Trạch Phong cũng được hai tháng tuổi rồi. Anh không lấy em, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy cả đời? Trước đây anh cùng từng hứa...”
“Anh chưa từng hứa! Anh chỉ nói, có thể anh sẽ lấy em nhưng bây giờ anh chắc chắn rằng mình không thể. Về Trạch Phong, anh bảo đảm thằng bé sẽ được chăm sóc tốt nhất” Anh gỡ tay cô đang bám chặt tay mình
“Chăm sóc tốt mà không có tình thương đầy đủ của cha lẫn mẹ thì có thể bù đắp được gì chứ? Anh, có phải bởi vì... Vì Tề Vy đúng không? Từ khi anh đưa cô ấy về từ đêm đó thì một tháng hết 20 ngày anh ở chỗ cô ấy”
“Phải, là vì Tề Vy. Em muốn Trạch Phong có đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ thì có thể tìm một người tốt mà lấy”
Nói xong anh lạnh lùng bỏ đi. Đình Đình ngã khuỵ, khóc ngất đến ngã ngồi trên sàn.
_____________
Ngày phim công chiếu, nhà báo phóng viên đến đông đủ, sau khi hoàn thành nghi thức sơ bộ thì đèn tắt, từng thước phim được đưa lên. Sau gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng kết thúc trong tiếng vỗ tay cực lớn. Kết cuộc viên mãn hạnh phúc nhưng lại lấy đi rất nhiều nước mắt của người xem. Điều khiến Tề Vy không hài lòng nhất là khi cảnh cuối vừa tắt, đoạn giới thiệu tên diễn viên là ekip chưa được trình chiếu đã thấy bóng dáng nam nhân kì quặc vội vã bỏ về. Đối với cô anh ta ngay cả chút phép tắt lịch sự cũng không có, lẽ ra không nên đến xem mới phải.
Phổ Thịnh gần đây đang có tin đồn hẹn hò nên câu hỏi ngoài lề phóng viên tặng cho cô không quá nhiều, có thể trả lời qua loa.
Lê thân xác mỏi mệt về nhà, khó khăn bấm số mật mã trên cửa...
“Sao lại sai?” Cửa mở không ra khiến cô điên tiết, thử thêm vài lần, nhìn đi nhìn lại không đi nhầm tầng cũng không mở cửa nhầm nhà...
Toang đi gọi bảo vệ thì Hàn Phong gọi đến.
“Alo?”
“Em mệt không?”
“Rất mệt, cửa nhà lại mở không được, em muốn điên lên đây này” Cô vò đầu
“Muốn đi không?”
“Hả? Anh nói gì thế?”
“Anh đưa em đi”
“Đi đâu cơ?” Cô ngơ ngác, giọng điệu của anh kì lạ quá đi
“Hóng mát”
“Hả?”
“Ở đây mệt mỏi quá. Muốn đi với anh không?”
“Nếu anh muốn em đi cùng” Cô mỉm cười
Lật đật chạy xuống lầu, xe anh đậu hơi xa cổng chung cư, có lẽ sợ phóng viên làm phiền.
_______
Xin lỗi mấy đứa, ad mấy nay như ở trên rừng, wifi không có một miếng