• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt người ngoài, người đứng đầu gia tộc họ Ngụy luôn được xem là nhân vật vô cùng bình tĩnh và kín tiếng. Chẳng ai biết rằng hắn là kẻ cực kì thù dai, luôn bảo vệ người trong tim theo cách cực đoan nhất, thậm chí đến mức những chuyện vô lí hắn cũng có thể bịa ra một cái cớ phù hợp để trở nên chính đáng.

Ngay cả khi nếu có một ngày nào đó, Hạ Khai cảm thấy bức bối và muốn cướp đi sinh mạng của bất kì ai thì Ngụy Thầm cũng sẽ đứng phía sau hậu thuẫn, giúp thiếu niên xóa mọi dấu vết thật hoàn hảo rồi dặn dò người trong tim của mình rằng: “Em hãy tắm thật sạch và ngủ một giấc thật ngon nhé!”

Thiện ác vốn chỉ cách nhau một ý niệm, nhưng với Ngụy Thầm, hắn không phân biệt thiện ác, chỉ làm việc theo ý mình.

“Khai Khai chỉ cần nhớ rằng tôi luôn ở phía sau em.”

Những kẻ từng bắt nạt Hạ Khai, khiến cậu từng trải qua sự đau đớn, Ngụy Thầm sẽ trừng trị từng kẻ một.

Bề ngoài, Hạ Khai trông như đã thoát khỏi bóng tối nhưng thực ra trong lòng cậu vẫn luôn dựng lên một bức tường phòng bị. Kể từ ngày đầu tiên tỉnh lại, cậu chưa bao giờ nhắc đến chuyện đã xảy ra nhưng thỉnh thoảng vẫn bị ác mộng quấy nhiễu giữa đêm khuya.

Ngụy Thầm bình tĩnh suy nghĩ. Dù "em xinh ngoan" của hắn đã bị những kẻ kia giày vò đến mức yếu đuối, mong manh, hắn vẫn nhất quyết giữ Hạ Khai ở bên mình. Nếu có trở nên ngây dại thì cậu cũng chỉ được phép như thế khi ở bên cạnh hắn.

“Thầy ơi?” Ánh lạnh lẽo thoáng qua trên gương mặt Ngụy Thầm nhanh đến mức khiến Hạ Khai nghĩ rằng mình nhìn nhầm, hoặc là đầu óc cậu có vấn đề.

“Nếu thầy không vui vậy em sẽ không hỏi nữa.”

Ngụy Thầm khẽ cười, không nói gì. Hương pheromone ấm áp của hắn từ từ bao bọc lấy Hạ Khai, dịu dàng lướt qua gò má, cổ cậu, khi hơi ấm phủ lên tuyến thể, cậu không kiềm chế được mà phát ra âm thanh đứt quãng. Hạ Khai nghi ngờ hành động của Ngụy Thầm, cảm thấy không phù hợp.

Cậu không dám chỉ trích trực tiếp hành vi của Ngụy Thầm. Hắn chỉ nhẹ nhàng thu lại pheromone: “Khai Khai à, sớm muộn gì em cũng phải quen với nó. Bây giờ làm quen sớm thì đến ngày đánh dấu em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

Hạ Khai vẫn luôn cho rằng pheromone của Ngụy Thầm dịu dàng và vô hại, nhưng thực chất đó là do hắn cố tình che giấu. Ánh mặt trời luôn mãnh liệt, nhiệt lượng rực rỡ của nó có thể thiêu cháy mọi thứ, ngoại trừ Hạ Khai. Chỉ riêng Hạ Khai, mọi thứ đều được giấu kín đến mức hoàn hảo.

“Em cần phải thích nghi sao?” Hạ Khai tự hỏi: “Pheromone của thầy thật sự rất dịu dàng.”

Ngụy Thầm mỉm cười: “Khai Khai thích là được rồi.”

Hạ khai vẫn thích sự dịu dàng của Ngụy Thầm nên hắn đã đặt bẫy, dùng dịu dàng làm mồi nhử cho cuộc đi săn. Hắn muốn nhấn chìm thiếu niên xinh đẹp trong sự mê đắm ấy, từ trước đến nay Ngụy Thầm luôn là một người rất kiên nhẫn, và đối với Hạ Khai, hắn lại càng xuất sắc trong việc ấy hơn bao giờ hết.

Kỳ ph át tình của Hạ Khai đang đến gần, biểu hiện rõ rệt nhất là những cơn phát nhiệt xuất hiện ngày càng thường xuyên, và thuốc đã không còn hiệu quả như trước.

Tháng bảy oi ả, trời vừa nóng vừa ẩm ướt. Cả ngày Hạ Khai chẳng làm gì, chỉ ở lì trong phòng. Đến giờ Ngụy Thầm về, cậu sẽ xuống nhà chờ hắn.

Hạ Khai từng đùa với Ngụy Thầm rằng cậu giống như một chú chim hoàng yến quý giá được hắn nuôi dưỡng trong nhà. Nhưng cậu không có số hưởng phú quý, sống quá tốt sẽ dễ tổn thọ. Thú cưng của nhà giàu ít ra còn biết làm nũng để lấy lòng chủ nhân, còn cậu thì chẳng biết làm gì, ở lại chẳng khác nào hắn đang lỗ vốn.

Hạ Khai từng bị Ngụy Thầm từ chối một lần về chuyện đánh dấu, nên cậu không nhắc lại nữa. Cậu nghĩ rằng, khi đến kỳ ph át tình, lúc Ngụy Thầm đồng ý đánh dấu tạm thời cho cậu, đó sẽ là thời điểm cậu rời xa hắn.

Biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt với hàng rào an ninh kiên cố, điều này khiến Hạ Khai lần nữa cảm thán. Khi nhìn thấy chiếc xe chạy qua cổng lớn, cậu lập tức chạy xuống lầu. Gió thoảng qua, mang theo một mùi hương ngọt ngào của pheromone tựa như mùi sữa thơm lừng. Hạ Khai xuất hiện trước mặt Ngụy Thầm như một món điểm tâm tinh tế, đôi mắt ánh lên sự long lanh, phản chiếu rõ gương mặt của hắn.

Trước mặt Ngụy Thầm, Hạ Khai ngày càng không giấu giếm gì cả. Hương vị của cậu lan tỏa, cứ thế hòa quyện trong không khí, ngọt ngào đến mức khiến người khác không thể không chú ý. Ngụy Thầm không hành động ngay, chỉ lặng lẽ cảm nhận sự thay đổi trong pheromone, vẻ mặt có chút lúng túng.

“Khai Khai.” Ngụy Thầm đột nhiên nắm lấy tay cậu: “Hôm nay em ngủ có ngon không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK