• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Khai nheo mắt cười, cảm xúc bên trong không thể nhìn thấu nhưng cậu thực sự đã hư hỏng rồi.

Lời vừa dứt, Ngụy Thầm liền nhẹ nhàng véo cậu một cái. Ý cảnh cáo trong đôi mắt hắn quá rõ ràng, khiến Hạ Khai bĩu môi, cười khúc khích như thể thích thú với việc chọc tức hắn.

Nhưng đùa thì đùa, tay cậu vẫn không chịu ngừng. Hạ Khai ngày càng mê mẩn việc thử thách giới hạn của Ngụy Thầm, cứ thế giày vò hắn hết lần này đến lần khác.

Nhưng thể lực cậu có hạn. Hơi thở ngày càng hỗn loạn, đôi mắt long lanh ướt át nhìn Ngụy Thầm, rồi lại quay đầu ngắm bộ cơ giáp siêu ngầu kia.

Cậu nói: "Bây giờ em không đủ tư cách ngồi lên đó."

Cậu đã đánh mất khả năng điều khiển cơ giáp từ lâu. Ngay cả thể lực cơ bản cũng chẳng theo kịp, làm gì còn tư cách điều khiển chúng nữa chứ?

Ngụy Thầm xoa đầu cậu. Dù tiếc nuối, Hạ Khai vẫn đề nghị hắn trả cơ giáp về nơi nó thuộc về. Để che giấu sự hụt hẫng trong giọng nói, cậu tìm một cái cớ có vẻ hợp lý: "Về sau thầy đừng tiêu xài hoang phí như thế nữa."

Ngụy Thầm phải nuôi rất nhiều người. Cậu không rõ nền móng của nhà họ Ngụy sâu đến mức nào nhưng nhất cử nhất động của hắn luôn bị nhiều thế lực nhòm ngó. Chẳng ai biết có kẻ nào trong bóng tối đang chực chờ cơ hội bôi nhọ hắn hay không.

Hạ Khai không giúp gì được nhiều cho Ngụy Thầm, chỉ có thể không trở thành gánh nặng của hắn mà thôi. Cậu đứng về phía hợp lý mà nghĩ cho hắn, nói mãi đến khô cả họng nhưng đối phương vẫn cứ ung dung như chẳng có chuyện gì.

Trong ký ức của cậu, trừ lúc trên giường, Ngụy Thầm gần như chưa bao giờ mất kiểm soát. Cậu đưa tay kéo mặt hắn: "Thầy, có phải thầy thấy suy nghĩ của em rất nực cười không? Dù gì so với thầy, em còn chẳng bằng một con kiến."

Ngụy Thầm hiếm khi bật cười: "Sao có thể? Em là bé ngoan của tôi."

Nghe xong, Hạ Khai ôm trán, lại muốn bịt miệng hắn, chọc nhẹ yết hầu hắn trượt lên xuống: "Đừng nói nữa mà!"

Cậu không phải con gái. Dù ở thời đại này, danh xưng "phu nhân" không còn giới hạn cho nữ giới, mà là danh xưng hợp pháp dành cho bạn đời của Alpha nhưng nghe vào tai cậu vẫn cứ thấy kỳ quặc.

Cơ giáp mà cậu bảo Ngụy Thầm mang trả cuối cùng vẫn ở lại. Mỗi sáng ra ngoài, cậu đều cố tình liếc nhìn nó một cái. Rồi dần dà, cậu bắt đầu lên kế hoạch khôi phục thể lực, ngầm đồng bộ với lịch tập thể dục buổi sáng của Ngụy Thầm.

Dù Ngụy Thầm vô cùng bận rộn nhưng hắn vẫn có quỹ thời gian cố định vào buổi sáng để rèn luyện thân thể.

Hạ Khai thèm khát vóc dáng của Ngụy Thầm không phải chỉ một hai ngày. Trước kia đã thèm, bây giờ khi bản thân không còn vóc dáng như trước, cậu lại càng thèm hơn. Hạ Khai chạy theo sau Ngụy Thầm, nghĩ đến việc người đứng đầu hoàn hảo không tì vết của nhà họ Ngụy, để có được một thể chất xuất sắc, mỗi ngày cũng phải duy trì việc luyện tập như bao người bình thường khác. Nghĩ vậy, trong lòng cậu bỗng thấy cân bằng hơn.

“Thầy ơi.”

Cứ cách một lúc, Hạ Khai lại gọi một tiếng. Đợi Ngụy Thầm quay đầu nhìn cậu, cậu lại không nói gì.

Sự chênh lệch bẩm sinh giữa Omega và Alpha nhanh chóng thể hiện rõ. Hạ Khai cố hết sức bước đi bằng đôi chân mềm nhũn, thở hổn hển nhưng vẫn kiên trì duy trì khoảng cách nhất định với Ngụy Thầm, không để bị tụt lại phía sau.

Không khí buổi sáng giữa tháng Mười thu se lạnh, mồ hôi ướt đẫm cả trước ngực lẫn sau lưng Hạ Khai, trong khi Ngụy Thầm lại chẳng có chút biến đổi nào. Điều này khiến cậu nhìn rõ hiện thực mà không khỏi chán nản.

“Thầy ơi, em chạy không nổi nữa rồi.”

Hạ Khai dừng bước, suýt nữa ngã nhào về phía trước. Ngụy Thầm giơ tay đỡ lấy cậu. Đôi chân lâu ngày chưa vận động giờ như giẫm lên bông, Hạ Khai dứt khoát buông xuôi, dồn hết trọng lượng cơ thể lên người Ngụy Thầm, còn cố tình chà mồ hôi lên quần áo đối phương, vừa r3n rỉ vừa quan sát phản ứng của hắn.

“Thầy ơi, mồ hôi của em bẩn quá đi thôi! Dính hết lên áo thầy rồi kìa.”

Nói rồi, cậu còn cố tình đưa tay quệt lên mặt Ngụy Thầm, sờ chỗ này chạm chỗ kia. Được người ta cõng mà vẫn không quên trêu chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK