• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ nghẹn lời còn Hạ Khai thì vui sướng đến tột cùng.

Lý trí mách bảo cậu rằng không nên chấp nhặt với bà nội Ngụy về những chuyện này, dù gì bà ta cũng là người thân của thầy. Nhưng về mặt cảm xúc, cậu lại buông thả sự ích kỷ của mình đến cực điểm, không thể nhượng bộ với Ngụy Thầm dù chỉ một chút.

Có sự che chở của Ngụy Thầm, Hạ Khai cũng thu lại một chút kiêu ngạo, không gây khó dễ cho bà nội Ngụy nữa, đối với Từ Dương lại càng xem như không tồn tại. Cậu an tĩnh ăn cơm, chỉ có điều vẫn cứ dính trên người Ngụy Thầm không chịu rời đi, cái đuôi cá vểnh cao, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.

Bà nội Ngụy kiềm chế hết lần này đến lần khác, suy cho cùng, Ngụy Thầm không nói một lời chê bai nào về Hạ Khai, nên dù có bắt bẻ thế nào cũng vô ích, ngược lại còn làm cho Ngụy Thầm có khoảng cách với bà ta.

Từ Dương theo bà nội Ngụy đến đây, cuối cùng lại bị chèn ép một cách khó chịu, chẳng thể nói được lời nào.

Sau khi hai người họ rời đi, Ngụy Thầm lại vỗ lên người Hạ Khai, khiến cậu trừng mắt nhìn: "Mông em tốt đến mức vậy sao mà cứ vỗ mãi thế?"

Trở lại hồ nước, cậu lăn lộn bơi qua bơi lại một hồi, rồi lại quay về bên chân Ngụy Thầm, đưa bàn tay ướt sũng chạm vào chân hắn: "Thầy ơi, hành động lúc nãy của em có phải rất đáng ghét không? Dù sao thì bà ấy cũng là người thân của thầy, đáng lẽ em phải nể mặt bà ấy."

Cậu lại lẩm bẩm: "Nhưng em không thích bà ấy dẫn Từ Dương đến, Từ Dương là đứa cháu dâu mà bà ấy chọn cho thầy."

Người cá xinh đẹp cuộn mình bên chân Alpha, Hạ Khai vẫy vẫy chiếc đuôi, ánh mắt thành kính, giống một tín đồ đang quỳ lạy vị thần tối cao của mình.

Ánh mắt đầy ắp sự ỷ lại của Hạ Khai khiến lớp mặt nạ điềm tĩnh của Ngụy Thầm hoàn toàn rạn nứt. Hắn gần như ôm trọn Hạ Khai vào lòng, người cá màu xanh lam mềm mại, dẻo dai, vững chãi nằm gọn trong vòng tay hắn.

"Khai Khai, em cứ nhìn tôi mãi như thế đi."

Ngụy Thầm hôn lên tuyến thể sau gáy Hạ Khai, rồi bất ngờ cắn xuống.

Một vật lạnh lẽo lồ ng vào ngón áp út của cậu, cơn đau làm Hạ Khai chớp mắt, thoáng thấy chiếc nhẫn hình đuôi cá. Cậu cắn răng, chịu đựng cơn đau đang lan tỏa, giọng run rẩy hỏi: "Thầy ơi, thầy đang cầu hôn em hay ép cưới em vậy?"

.

Pheromone quấn quýt, tuyến thể của Hạ Khai hoàn toàn bị đánh dấu, dịch thể ẩm ướt không ngừng tràn ra. Cậu cắn răng chịu đựng cơn đau, giọng run rẩy nhưng cố chấp truy hỏi: "Thầy, thầy có ý gì vậy?"

Cậu nhất định phải nghe được câu trả lời, nếu không đúng như mong muốn, cậu sẽ tiếp tục đợi.

Ngụy Thầm vuốt v3 hàng mi ướt át của cậu: "Là ý mà em mong muốn."

"Tôi đang cầu hôn em."

Mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay của Alpha dễ dàng giam cầm tay cậu, ngón áp út kề sát ngón áp út, siết chặt không buông.

Lời đáp chắc chắn của Ngụy Thầm khiến Hạ Khai bật khóc.

Cậu không phải là người hay khóc, trước đây dù sống trong khổ cực, dù bị vứt bỏ như rác rưởi, cậu chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng từ khi bộ gene bị thay đổi, Hạ Khai như trở thành một người khác, cứ ở trước mặt Ngụy Thầm là không tự chủ được, vừa nhạy cảm vừa yếu đuối.

Cậu hôn lên môi Ngụy Thầm, dịch thể từ tuyến thể tràn ra, hòa vào nụ hôn.

Hạ Khai nhíu mày, đợi đến khi có thể thở lại, mới nói: "Mùi vị kỳ lạ quá đi mất!"

Làn da dưới lớp áo đỏ rực, toàn bộ đuôi cá của Hạ Khai quấn chặt lấy Ngụy Thầm: "Thầy ơi, thầy chạm vào em rồi."

Lời nói thẳng thắn đến vậy, Ngụy Thầm chưa từng che giấu bất cứ biểu hiện nào của hắn dành cho cậu. Hơi thở ấm áp khô ráo dần trở nên bỏng rát, nóng đến thiêu đốt, bao trùm lấy từng tấc da thịt của Hạ Khai, nóng cháy đến mức khiến cậu run rẩy không ngừng, chẳng khác nào nhiệt độ rực lửa trong đáy mắt Ngụy Thầm.

Tình cảm cậu dành cho Ngụy Thầm dần chuyển từ đơn giản sang phức tạp. Dù Ngụy Thầm bày tỏ tình cảm của hắn với cậu một cách kiên định như vậy nhưng giữa hai người vẫn có quá nhiều khoảng cách. Chiếc nhẫn hình đuôi cá trên ngón vô danh là thật, cậu chạm vào, lần nữa xác nhận, hết lần này đến lần khác: “Là thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK