• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Vãn như thể vừa nghe được một chuyện nực cười: "Omega là xuân dược mà Alpha không thể kháng cự, cậu đ ộng tình thêm vài lần nữa, dù anh ta có là thánh nhân cũng không thể chống lại sự mê hoặc của cậu."

"..."

Kỷ Vãn nhướng mày: "Không dám à?"

Hạ Khai li3m môi, môi cậu vẫn còn đau, làm sao dám chứ?

Cậu đã trực tiếp trải nghiệm sự chênh lệch sức mạnh giữa Alpha và Omega, cậu sợ rằng mình còn chưa thành công đã lại bị hắn ấn xuống cắn xé một trận.

Trước đây, Hạ Khai luôn nghĩ rằng Ngụy Thầm đối với cậu giống như giăng một tấm lưới, chặt chẽ nhưng vô thanh, dịu dàng nhưng có chừng mực. Đến khi thực sự chạm đến mặt sâu nhất của hắn, cậu mới hiểu được sự cuồng nhiệt và chiếm hữu khắc sâu trong bản chất của người này có thể thiêu đốt cậu thành tro bụi, nhai nát xương thịt rồi uống cạn máu.

Thứ hắn yêu đến cực điểm, dù có chết cũng phải chết trong tay hắn, hóa thành tro bụi nằm trong lòng bàn tay hắn - mà Ngụy Thầm chính là kiểu người như vậy.

Ban đầu, Hạ Khai muốn kéo thầy của mình xuống vực sâu địa ngục nhưng giờ nhìn lại, thực ra mọi thứ đều đi theo con đường mà đối phương đã sắp đặt. Một chiếc bẫy trời lồ ng đất lưới, cậu chỉ có duy nhất một con đường - đó là Ngụy Thầm. Hắn đã sớm đứng dưới vực sâu, chờ cậu rơi xuống.

.

Chương 28: Tôi rất nhớ thầy

Mưa rơi lất phất. Thủ đô hiếm khi có ngày nắng, thời tiết luôn bao phủ một tầng u ám.

Hạ Khai chợt nhớ đến khoảng thời gian mình tĩnh dưỡng, cậu thả mình trôi nổi trên mặt nước, chiếc đuôi bạc xanh khẽ vẫy. Cậu cố kìm nén tiếng r3n rỉ thoát ra từ cổ họng, một mảnh vảy trên đuôi vô thức mở ra, Hạ Khai nhắm mắt chịu đựng, vùi mặt vào nước, chờ đợi cơ thể trở lại bình thường.

Phản ứng bản năng của cơ thể khiến cậu khó mà kiểm soát tình trạng hiện tại. Cậu cố gắng cộng hưởng với tinh thần thể nhưng dường như đang trò chuyện với một bản thể khác của chính mình mà không có kết quả. Thứ cậu muốn, chỉ có duy nhất một mình Ngụy Thầm.

Bây giờ, bộ dạng nào của cậu, hắn cũng đã thấy qua, vậy nên Hạ Khai cũng chẳng còn tâm trạng để giấu giếm nữa.

Hạ Khai gửi một tin nhắn qua thiết bị liên lạc, lúc này Ngụy Thầm đang nghe cấp dưới báo cáo công việc. Khi nhận được tin cậu nói rằng mình không khỏe, hắn lập tức kết nối video để nhìn tình trạng của cậu.

Hình ảnh phản chiếu lên màn hình lớn, Hạ Khai nhìn thoáng qua sắc thái lạnh lẽo trong không gian phía sau Ngụy Thầm, một ý nghĩ tinh quái chợt lóe lên.

Những hạt mưa mịn dính vào làn da, cậu thè lưỡi cuốn lấy một giọt mưa vừa rơi xuống, li3m nhẹ khóe môi, mở miệng hỏi: "Thầy, có ai khác nhìn thấy không?"

Ngụy Thầm tạm thời đặt tập tài liệu trong tay xuống: "Không có."

Hạ Khai nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Thầm: "Em khó chịu quá!"

Cậu lười biếng trở mình, chiếc đuôi quẫy nhẹ khiến những giọt nước bắn lên mái tóc và tấm lưng trần. Hạ Khai xoay vài vòng trong bể nước, đầu đuôi quấn lấy những phiến vảy phản chiếu ánh sáng ngọc trai, chẳng chút e dè mà nói: "Mở ra rồi."

"Thầy, sao em lại thấy khó chịu đến vậy chứ?"

Hạ Khai chưa từng thực sự sống như một nhân ngư. Thời gian thức tỉnh tinh thần thể của cậu quá ngắn, không thể khống chế nó theo ý muốn, lại càng không có đủ ý chí để chống lại bản năng.

Ngụy Thầm có thể một tay che trời, thiết lập quyền lực trong những hoàn cảnh và thời điểm nhất định nào đó nên chắc chắn việc kiểm soát loại xung động này còn thành thạo hơn cậu nhiều. Hạ Khai hướng hắn cầu cứu: "Giúp em đi."

Cậu phiền não: "Khi thầy không ở đây, cơ thể em chẳng còn nghe lời em nữa. Thầy ơi, nói em nghe đi, giờ em phải làm gì mới có thể thoải mái hơn đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK