Đôi mắt Hạ Khai đã đỏ bừng, phủ trong làn hơi nước mơ hồ, vảy cá phản chiếu trên đầu ngón tay tựa như một chiếc nhẫn ngọc trai. Cậu giơ tay dừng lại ngay chỗ phiến vảy mở ra, mưa trượt dài theo khóe mắt, trông lại càng thêm mị hoặc.
Ở trước mặt Ngụy Thầm, cậu vĩnh viễn trông chẳng khác nào một thiếu niên liều lĩnh. Lớp hơi nước mỏng bao phủ quanh thân dần dần thấm đẫm hương vị ngọt ngào. Mùi sữa dịu nhẹ càng lúc càng nồng đậm, những giọt nước bắn tung tóe mang theo mùi hương pheromone, nhảy múa nơi đầu ngón tay Hạ Khai, trong suốt lấp lánh, phảng phất một màu trắng như sắc ngọc trai.
Hạ Khai hất nhẹ nước trên tóc, chống cằm thở d ốc tựa bên bể nước, ánh mắt uể oải mà mờ mịt nhìn Alpha ở đầu bên kia màn hình. Đầu ngón tay ướt át dính nhớp vô thức vẽ qua lại trên bức tường lát gạch trắng: "Đúng là em ngày càng hư hỏng mất rồi!”
Ngay cả chuyện thế này cũng dám làm một cách quang minh chính đại trước mặt Ngụy Thầm. Không biết đối phương sẽ nhìn cậu thế nào đây?
Thầy của cậu vẫn luôn đoan chính nghiêm túc, trên gương mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm nào. Trong lòng Hạ Khai tê dại, cậu truy hỏi: “Vậy thầy sẽ vì điều này mà xem thường em, cho rằng em là kẻ phóng túng, chỉ biết đắm mình trong khoái lạc sao?”
Trước đây, cậu thậm chí còn ghét phải chạm vào chính mình, không có tâm tư để nhìn thẳng vào cơ thể này. Vậy mà bây giờ, chuyện gì cũng làm được. Quay đầu nhìn lại mặt nước trong hồ bơi đã bị mình khuấy động đến mức gợn sóng lăn tăn, Hạ Khai cảm thấy có khi nước cũng bị làm bẩn rồi.
“Thầy ơi?”
Cậu cất cao giọng gọi lại lần nữa. Ngụy Thầm trầm giọng đáp lời, giống như một phụ huynh khoan dung đang nhìn đứa con mình học hư, nhưng đối với sự "hư hỏng" của cậu, dường như hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút chìm đắm trong đó. Sắc mặt nghiêm nghị cuối cùng cũng có chút thả lỏng.
Ngụy Thầm lên tiếng: “Khai Khai, ngoan nào.”
Hạ Khai thản nhiên nói: “Thầy không ở đây, em liền trở nên rất bức bối.”
Chiếc đuôi cá màu xanh bạc quấn quanh thân thể cậu, Hạ Khai tự mình dùng đuôi cá ôm lấy chính mình. Cảnh tượng này trông vô cùng vượt giới hạn, vừa gợi cảm vừa mê hoặc. Cậu ôm lấy đuôi, đuổi theo đầu đuôi mà bơi lội, vòng eo mảnh khảnh uốn lượn thành những đường cong mềm mại, thấp thoáng trong làn nước. Một hồ nước bắn tung tóe gợn sóng như đang tuyên cáo với Ngụy Thầm rằng cậu kích động đến mức nào, khẩn thiết cần Alpha an ủi đến mức nào.
Đột nhiên, Hạ Khai nghe thấy Ngụy Thầm lên tiếng. Giọng hắn vẫn bình thản và nghiêm túc, rõ ràng là đang giao phó công việc cho cấp dưới. Cậu cảm thấy mình chắc chắn đã điên rồi, mặt vừa tức giận vừa đỏ bừng, không nói hai lời lập tức ngắt cuộc gọi video trên thiết bị liên lạc. Sau khi phát ti3t một chút năng lượng dư thừa, ánh mắt cậu dần trở nên mờ mịt, trôi nổi như một con cá chết trên mặt nước.
Quản gia chờ mãi không thấy động tĩnh, bước vào liền bắt gặp cảnh tượng người cá màu xanh bạc đang lững lờ trôi trong hồ, suýt chút nữa bị dọa sợ chết khiếp, tưởng rằng Hạ Khai đột nhiên chết đuối, bàn tay cầm thiết bị liên lạc định liên hệ với Ngụy Thầm cũng sững lại giữa không trung.
“Cháu không sao.” Hạ Khai có chút áy náy vì đã dọa quản gia sợ, giải thích rằng mình chỉ là quá chán mà thôi. Sau khi buông thả bản thân quá mức, cậu chỉ cảm thấy từng cơn trống rỗng dâng lên, cũng chẳng muốn nói với quản gia về chuyện này.
Tầng cao nhất ngập tràn hương vị ngọt ngào đậm đặc. Quản gia đã dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ nhưng quay đầu lại thì không còn thấy bóng dáng Hạ Khai đâu nữa.