• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu chạm vào những nơi trên người Ngụy Thầm mà ai cũng nghĩ là cấm địa, từng chút một vượt qua ranh giới h@m muốn của hắn. Thấy hắn vẫn bất động, Hạ Khai càng không chịu dừng lại. Đến khi ánh mắt cậu dần lộ ra ý vị ám chỉ, lực đạo từ lòng bàn tay đang áp xuống sau lưng Ngụy Thầm cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Hạ Khai cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, đột nhiên phát điên mà cắn xé môi Ngụy Thầm, chẳng thèm quan tâm ngày mai hắn sẽ xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng thế nào, hay cấp dưới của hắn sẽ nghĩ gì về những dấu vết kỳ quặc này.

Dù sao thì cậu cũng muốn làm bẩn Ngụy Thầm, muốn phá hỏng cái hình tượng nghiêm túc đến khó chịu của hắn.

"Thầy ơi, thầy thơm quá!" Hạ Khai li3m li3m khóe môi: "Làm em chỉ muốn tận hưởng hết mà thôi!"

Những chiếc cúc áo vốn được cài ngay ngắn lại lần lượt bị cậu tháo ra một cách thuần thục. Hạ Khai nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Ngụy Thầm: "Chiều theo thầy như thế này, thầy có thích không?"

Cậu giống như một con rắn tinh ranh, trườn mình quấn lấy Ngụy Thầm, pheromone ngọt lịm tỏa ra trong không khí, tựa như lớp kem sữa béo ngậy đang phủ kín từng tấc da thịt của Alpha. Nhìn ánh mắt Ngụy Thầm ngày càng sâu lắng, Hạ Khai lại càng không biết xấu hổ.

Quậy phá đến nửa đêm, tinh thần Hạ Khai vẫn tràn đầy năng lượng. Cậu lười biếng bám lên người Ngụy Thầm, chậm rãi nói: "Thầy ơi, em có giống một bé yêu tinh hút cạn sinh khí của thầy không?"

Chuyện chăn gối, một lần lạ hai lần quen, mà một khi đã quen rồi thì sẽ muốn nếm thử thêm nhiều lần nữa.

Ngoại trừ môi hơi rách một chút, những nơi có thể bị quần áo che đi trên cơ thể Hạ Khai đều trông bình thường. Dù Ngụy Thầm có sa vào d*c vọng đến thế nào, hắn vẫn luôn nghĩ cho cậu, thực sự chu đáo đến mức tận cùng.

Trái lại, Hạ Khai lại khiến hình tượng của Ngụy Thầm trở nên thảm hại không chịu nổi - không chỉ môi bị cắn nát còn hơn cả cậu, mà phần cổ lộ ra sau cổ áo cũng có dấu vết do móng tay cậu để lại. Còn những thứ dưới lớp quần áo thì khỏi phải nói. Đến khi lý trí dần quay lại, cậu cũng cảm thấy có chút nóng mặt vì sự hoang dại và phóng túng của mình, nhưng chỉ một chút xíu mà thôi.

Dù sao thì Ngụy Thầm cũng thích mà. Sau khi thả lỏng bản thân, Hạ Khai cũng dần chấp nhận sự khao khát tột cùng dành cho bạn đời của mình.

Ngụy Thầm mặc cho Hạ Khai trêu chọc hắn dưới lớp chăn, đến khi cậu đùa nghịch đủ rồi, hắn mới nắm lấy tay cậu. Hạ Khai biết dừng đúng lúc, chuyển chủ đề: "Thầy ơi, thầy đã bắt đầu kế hoạch dành cho đám người trong phòng thí nghiệm rồi ạ?"

Hạ Khai không muốn nhớ lại hai năm trong phòng thí nghiệm. Cậu không rõ thế lực đứng sau nơi đó là gì nhưng số lượng thí nghiệm phẩm tử vong trong đó quá nhiều - mỗi một vật phẩm thí nghiệm đó đều là một sinh mạng thực sự. Đám người kia quả thật đánh mất nhân tính, chỉ biết theo đuổi công nghệ sinh học đột biến gene mà làm ra những chuyện trái ngược với quy luật sinh tồn.

Cậu cảm thấy ghê tởm và khinh bỉ những kẻ chỉ biết đặt lợi ích lên trên hết nhưng càng căm hận chính mình hơn vì đã trở thành thí nghiệm phẩm duy nhất có thể phá vỡ giới hạn bộ gene.

Hạ Khai tiếp tục hỏi: "Thầy thực sự muốn đối phó với bọn họ sao?"

Cậu do dự không biết có nên nói hết những suy nghĩ trong lòng mình hay không, nhưng trước mặt Ngụy Thầm, cậu vĩnh viễn chẳng thể che giấu được điều gì. Cuối cùng, cậu dứt khoát kể hết những tin tức mình đọc được cho Ngụy Thầm, rồi lại truy hỏi: "Có thật không?"

Ngụy Thầm muốn đối phó với nhà họ Lữ. Hai phe đối đầu chắc chắn sẽ có kẻ bị thương, thậm chí còn liên lụy đến rất nhiều người. Tuy rằng Hạ Khai không biết gia tộc Ngụy mạnh đến đâu nhưng cậu không muốn Ngụy Thầm vì mình mà gặp phải phiền phức không đáng có.

Ngụy Thầm nhìn Omega trong lòng không ngừng truy hỏi, kéo người lại gần hơn rồi nói: "Cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa gia tộc Ngụy và nhà họ Lữ chưa từng dừng lại, dù là trước đây hay bây giờ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK