"Tiểu Việt, là cậu sao?" mọi người có chút bất ngờ, bây giờ Hoàng Việt đã tắm rửa, trông không còn lem luốc như lúc trước, quả thật là rất đẹp trai, khiến cho xuân tâm của bọn họ cũng nhộn nhạo hẳn lên, đều không kìm được ánh mắt nhìn xuống phần dưới eo của hắn.
"Ách..." Hoàng Việt gãi gãi đầu, hẳn là mấy cônương này đã biết bọn họ được dẫn đến đây để làm gì rồi đi, chắc hẳn Kiền Phong cũng không phải là người kiệm lời, làm cho Hoàng Việt cũng có chút đỏ mặt, tuy rằng hắn đã trải qua chuyện kia nhưng đều làvới Kiều Linh, với cô gái bằng tuổi hắn a, còn những tỷ tỷ này...
"Là đệ!"
"Tốt quá rồi!" Mấy cô nương hai m áửng hồng, khuôn mặt đầy kiều diễm, hẳn là Hoàng Việt đã xin tên Kiền Phong tha cho bọn họ rồi đi, trên mặt ai cũng bừng bừng sức sống, phải biết lúc nãy nhìn mấy người kia bị ép phục dụng độc dược làm bọn họ sợ muốn chết luôn à...
"Hừ, thật tốt ở với nhau đi!" Kiền Phong thấy Hoàng Việt đã hài lòng rồi, liền khóa cửa, đi ra ngoài, cũng không thèm quan tâm đến mấy con nhỏ mà theo hắn nhan sắc không có bao nhiêu sắc xảo này.
Hoàng Việt thấy Kiền Phong đi rồi, vội hỏi: "Các tỷ đã bị bắt dùng độc chưa?"
"Vẫn chưa!"
"Ồ, thế thì tốt quá"
"Tiểu Việt đệ đệ, đệ nhất định phải xin hắn tha cho bọn tỷ đó!" Đám cô nương chạy tới bên cạnh Hoàng Việt, lúc này ai nấy đã đều được tắm rửa sạch sẽ, nên cũng không quá dơ bẩn như lúc bị dẫn giải trên đường, mọi người bu lại chạm vào người Hoàng Việt, không ngừng mân mê các đường cong trên người hắn.
"Bình tỷ, Nhan tỷ, đừng như vậy, đệ còn nhỏ mà!" Hoàng Việt bối rối rồi, khi mà có một người chạm xuống quần hắn a...
"Hì hì, đã hơn 20 tuổi rồi, còn gì nhỏ nữa, trông đệ cũng chín chắn lắm...."
"Đừng..." Hoàng Việt liền đạp lui v ềsau, làm mấy cô gái suýt mất đà, trên mặt bọn họ cũng có vẻ mất hứng, xem ra tối nay không ăn được cậu nhóc này rồi a...
"Được rồi, mấy tỷ yên tâm đi, nhất định đệ sẽ bảo hộ các tỷ chu toàn!" Hoàng Việt cũng bó tay, mấy người này cũng thật là, mình bị bắt phải dụng độc liên tục, mà các cô ấy nghĩ rằng mình ăn sung mặc sướng chắc, nếu không phải mình phối hợp với tên kia cùng có chút thực lực e rằng cũng phải bị chịu cảnh như những người đã chết rồi đi...
"Đệ đệ, hắn bắt đệ vào đây làm gì vậy!"
"Ừm... không cógì, tối nay qua rồi, các tỷ cứ bảo rằng các tỷ đã là người của đệ, hiểu chưa, như vậy thì hắn sẽ không làm khó bọn tỷ đâu!"
"Thật vậy sao?" Mấy cô gái vẫn còn có chút khó tin.
"Ừm... yên tâm đi!" Hoàng Việt xác nhận.
"Tiểu đệ đệ, đệ tốt quá!"
"Tiểu đệ đệ, để bọn tỷ làm đệ sung sướng được không!"
"Đúng đó, nam nhân phải có nữ nhân mới sướng được!"
Năm sáu cô nương không ngừng líu ríu, làm Hoàng Việt cũng phải dấy lên dục vọng, tuy vậy định lực của hắn rất tốt, vẫn là áp chế được, nói: "Thôi được rồi, đệ mệt lắm rồi, đệ ngủ đây, các tỷ lên giường ngủ đi, đệ ngủ ở dưới sàn!"
Thật ra, giường cũng không đủ chỗ cho năm sáu cô nương ngồi, dù gì đây cũng chỉ là giường bình thường, chắc cũng là phòng của một tên đệ tử cấp thấp, nhưng gối nệm thì đã được chuẩn bị đủ, Hoàng Việt ở dưới sàn ngủ cũng vẫn rất thoải mái.
Dù gì cũng trải qua cả tháng trời đi đường vất vả, Hoàng Việt cũng muốn nghỉ ngơi mấy tuần, ở nơi đây vài tuần chắc cũng không sao, liền lập tức vận dụng Âm Dương Chân Kinh, khiến cơ thể trở nên dễ ngủ, chẳng bao lâu sau, hắn liền ngáy khò khò.
Mấy cô nương thấy Hoàng Việt dễ ngủ như vậy, không đoái hoài gì đến bọn họ thì cũng có chút tức tối, bọn họ chẳng lẽ xấu xí lắm sao, tại sao câu dẫn một nam nhân huyết khí phương cương cũng không được rồi, lại thêm trong hoàn cảnh mấy tháng trời cậu thanh niên này không gần gũi nữ sắc, lẽ ra phải có rất nhiều ham muốn chứ à...
"Chẳng lẽ, cậu thiếu niên này là cái kia..."
"Ý tỷ là..."
"Thôi mặc kệ, dù gì cậu ta cũng cứu chúng ta, dùcho cậu ta có là cái kia, cũng có sao đâu chứ!"
Mấy người cô nương lải nhải một hồi, rốt cuộc cũng đi ngủ luôn, dù gì đi đường mấy tháng trời, hôm nay lại được chăn ấm nệm êm, bọn họ đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Sáng hôm sau, Hoàng Việt thức dậy sớm, ngồi xếp bằng tu luyện Âm Dương Chân Kinh, khi mặt trời đã sáng rực rồi thì Kiền Phong cũng mở cửa, cười hắc hắc nhìn về Hoàng Việt: "Thế nào, thỏa mãn không?"
"Đa tạ ngươi rồi!"
"Không cần cảm tạ, có qua có lại thôi!" Kiền Phong lạnh nhạt nói, "Mấy cô gái này, ngươi muốn ta xử trí như thế nào!"
Lúc này, mấy cô gái nhìn về Hoàng Việt, ánh mắt đầy cầu khẩn, Hoàng Việt cũng quay mặt lại, dõi mắt nhìn bọn họ: "Thế ông nghĩ thế nào mới được!"
"Hừ!"
"Lần này coi như các ngươi may mắn!" Kiền Phong nhìn về đám nữ nhân, ném ra một tấm lệnh bài, sau đó quát: "Cút ngay!"
"Vâng, cảm tạ đại nhân!"
"Cảm tạ đại nhân!"
Một cô nương lập tức nhặt lấy, sau đó cả đám chạy trối chết, xem ra Kiền Phong đã quyết định tha cho bọn họ rồi, trước khi đi, còn không thèm nhìn về Hoàng Việt một cái, dường như bọn họ chỉ quan tâm phải làm sao rời khỏi đây nhanh nhất, trước khi tên Kiền Phong này đổi ý, làm Hoàng Việt có đôi chút thất vọng.
"Ha ha...!" Kiền Phong thấy thế, cực kỳ đắc ý nhìn về Hoàng Việt, người sau lúc này lặng im không nói gì.
"Tiếp tục sao?" Hoàng Việt hỏi.
"Dĩ nhiên!"
Kiền Phong dẫn Hoàng Việt về căn phòng cũ, sau đó lần lượt đưa từng lọ thuốc độc cho Hoàng Việt, bảo hắn mỗi loại thuốc độc uống một ít, vài tiếng sau, sau khi xác nhận Hoàng Việt hoàn toàn miễn dịch với độc tính, Kiền Phong cực kỳ hài lòng, nhưng hắn vẫn chưa dám nếm thử, thầm nghĩ chắc phải đợi một tháng sau mới quyết định chắc chắn được...
Hoàng Việt cũng nhân thời gian này, đọc hết các loại kinh thư, các loại sách về độc dược trong căn phòng của hắn ta, hắn đọc qua một lần là không quên, nhưng những kiến thức này hắn cũng phải lý giải khá nhiều, mỗi loại độc dược, Hoàng Việt cũng tranh thủ lúc Kiền Phong rời đi mà nếm thử, tuy rằng không ảnh hưởng quá lớn đến hắn nhưng cũng cho hắn biết cảm giác khi trúng loại độc đó sẽ như thế nào, dần dần, chỉ sau một tuần, Hoàng Việt đã thành thạo đủ loại độc dược, hắn có thể phối chế độc dược, cũng biết cách trích độc ra từ đống độc vật, có đôi khi, Hoàng Việt còn thử để cho chúng nó cắn mình nữa...