“Không thiếu phần của ngươi!” Tên Kiệt thiếu có vẻ căm tức, sau đó lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho Hoàng Việt, Hoàng Việt nhận lấy, đọc thì thấy trên tờ ngân phiếu có ghi có thể đổi được 500 nguyên thạch, liền hài lòng gật đầu.
Tuy hắn không biết nguyên thạch mà cũng không có ý nghĩ dùng tới nó bây giờ, nhưng giả trang thì phải giả trang cho tới.
“Kiệt thiếu, ngươi cũng biết lần này ta tổn thất một sợi Thanh Linh Đằng!” Hoàng Việt đã từ miệng mấy tên kia nghe được, biết Thanh Linh Đằng rất có giá, liền chìa tay ra đòi thêm.
“Tạm thời ta chưa có, thiếu nợ của ngươi đi!” Tên Kiệt thiếu cực kỳ tức tối, thằng nhóc này, không phải chính nó làm hỏng kế hoạch sao, nhưng nghĩ tới tiềm lực Ngự Thú của đối phương, vẫn là cố gắng nín nhịn.
“Được, vậy gặp lại sau!” Hoàng Việt nói xong, bước nhanh đi vào trong trấn, trên đường đi, có thẻ thấy có một vài người nhìn hắn với ánh mắt kính nể.
Hoàng Việt cũng thầm đánh giá những người này, quả nhiên người ở Dị Giới đều không phải hạng xoàng, dù là người bình thường cũng có cảnh giới từ Hóa Kính trở lên, thậm chí chỉ vài người bán hàng ở ven đường cũng có thể sở hữu tu vi cảnh giới Hậu Thiên.
“Đúng là một vùng đất võ lực phát triển a…” Hoàng Việt thầm cảm khái, theo hắn biết, đây vẫn chỉ là một vùng đất hẻo lánh trong Thanh Nguyên đại lục, thật không biết cao thủ đỉnh tiêm ở đây có thể đạt tới cảnh giới gì.
Hoàng Việt dù gì cũng đã hoàn thành được mục đích, đó là cho đám người thanh niên kia biết Vương Huy còn sống, tiếp theo sau đó, hắn nghĩ sẽ tùy cơ mà hành sự, có thể dùng thân phận khác hoặc dùng luôn thân phận này cũng được.
Nhìn khung cảnh thôn trấn ở Dị Giới, làm Hoàng Việt cũng có chút cảm khái, nơi này thật giống với thành trấn thời xưa, tuy rằng kiến trúc cũng không đến mức quá cũ nát, nhưng có điều không thể nào bằng nhà ở hiện đại, xem ra ngoài vũ lực phát triển ra, về mặt khoa học kỹ thuật thì ở nơi đây so với Địa Cầu còn kém xa lắm.
Cũng phải, ở nơi dã thú cũng có lực lượng mạnh như thế này, lại có đủ nhiều tài nguyên tu luyện đến cảnh giới cực cao, ai mà không khao khát truy cầu lực lượng, làm gì phải vắt óc nghiên cứu tính toán khoa học kỹ thuật đây.
Mà đây cũng là lợi thế rất lớn của Hoàng Việt.
Hắn có hệ thống thương thành, có thể nói là một cửa hàng bách hóa đa năng, thứ gì cũng có a…
“Mời mua, bán Quả Hồng Đào, dưỡng nhan dưỡng nhan, mới hái được từ Hắc Huyền Sơn đây!”
“Hầu Nhi Tửu, rượu ngon chưng cất mấy năm, nay bán gấp 100 nguyên thạch!”
“…”
Hoàng Việt đi trên đường, đôi lúc có thể thấy được một ít người rao bán hàng trên phố, làm con phố trên trấn cực kỳ náo nhiệt.
Hắn cũng đầy hứng thú đi dạo một vòng quanh trấn, tiện thể tìm địa phương đổi lấy nguyên thạch từ tấm ngân phiếu mới rồi, có lẽ ngân phiếu ở nơi này, tiền tệ nơi này sử dụng, không phải vàng bạc, mà chính là nguyên thạch đi.
Hoàng Việt đoán là đoán không sai, nhưng cũng chưa hẳn đúng, vì vàng bạc nơi này, không giống với vàng bạc ở Địa Cầu a…
Thông qua nhìn những người trong trấn giao dịch với nhau, hắn cũng phần nào biết được nguyên thạch là gì, nó là viên đá nhỏ, nhỏ bằng viên bi, tuy vậy dường như ẩn chứa năng lượng gì đó hết sức dồi dào, Hoàng Việt cũng nghe ngóng được rằng, ngoài có thể dùng để tăng cao tốc độ tu luyện ra, nguyên thạch còn rất nhiều công dụng, ví dụ như có thể dùng để duy trì trận pháp chẳng hạn.
“Dị Giới thật sự kỳ thú a!” Hoàng Việt cũng không nghĩ tới, ở Dị Giới lại có nghề nghiệp như Trận Pháp Sư, Ngự Thú Sư này nọ, như vậy chắc hẳn cũng phải có Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư như trong những truyện tiểu thuyết mà hắn từng đọc chứ?
“Không biết cảnh giới cao nhất ở nơi đây là gì?” Thầm tò mò trong lòng, Hoàng Việt tiếp tục dạo bước đi trên trấn, lúc này trời cũng đã sắp chập tối, nên vẫn là không có ai nhận ra Hoàng Việt mà tiến lại trò chuyện.
Vậy cũng tốt, đỡ phải phiền toái.
Hoàng Việt đi không bao lâu, hắn cũng đã tìm được nơi để đổi tờ ngân phiếu.
“Ông chủ, có thể đổi tờ ngân phiếu này không?” Đến trước quầy, hắn lơ mơ mở miệng hỏi.
“Dĩ nhiên, 500 nguyên thạch, cậu muốn đổi hết sao?”
Hoàng Việt dĩ nhiên không cần mang nhiều nguyên thạch như vậy, vì vậy hắn lấy một bao 100 nguyên thạch, sau đó lấy 4 tờ ngân phiếu 100 nguyên thạch, người lão bản có lẽ thấy Hoàng Việt ăn mặc quyền quý, cũng không lấy phí.
Hoàng Việt dĩ nhiên không có trang phục ở thế giới này, nhưng hắn là nhờ hệ thống đặc chế cho đấy, làm ra bộ đồ xêm xêm như bộ đồ của thằng nhóc Vương Huy này, cũng không quá khó, chủ yếu là phải làm cho nó cũ cũ một chút, mới qua mặt được đám người thiếu chủ tên Kiệt.
Về phần Thanh Hoàng học viện của trấn, Hoàng Việt vẫn là dự định tạm thời nghe ngóng thông tin về học viện này rồi tìm cách trộn lẫn vào sau, dù sao hắn cũng không biết gì về thuật Ngự Thú, nếu như đột nhiên bị kiểm tra, cũng khó mà qua ải.
Nghe được trong trấn nhỏ này có một học viện, Hoàng Việt cũng khá hứng thú, sau khi đi vào một góc vắng, Hoàng Việt lại dịch dung thành một bộ dáng khác, không ai ngoài tên Ngang Phong Mậu khi còn ở Thiên Đảo, dù gì bộ mặt tên này cũng khá phổ thông, hẳn là dùng bộ mặt của hắn hành sự sẽ không gây lên bao nhiêu chú ý.
Đêm hôm đó, Hoàng Việt nghỉ tại một khách điếm, trong lòng trù bị kế hoạch xông phá Dị Giới của hắn.
Bàn về mục tiêu, dĩ nhiên Hoàng Việt muốn tu luyện đến cảnh giới càng cao càng tốt, miễn là có thể trở về Địa Cầu, đón người nhà của hắn sang đây, hoặc ít nhất là giết tên Đạt Ma La kia, bảo đảm người nhà của hắn ở Địa Cầu tuyệt đối an toàn.
Dĩ nhiên, Hoàng Việt không cần phải tu luyện đến mức xuất thần nhập hóa, tự mình làm ra thông đạo đi về Địa Cầu, hắn có thể nhờ hệ thống giúp đỡ.
Có điều muốn đả thông không gian thông đạo ở Dị Giới so với đả thông không gian thông đạo ở Địa Cầu chắc chắn khó hơn hàng ngàn lần.
Đường xa khó đi a…
Ném những suy nghĩ tiêu cực ra sau đầu, Hoàng Việt chìm vào giấc ngủ, đây cũng tính là giấc ngủ đầu tiên của hắn ở Dị Giới đi.
Sớm hôm sau.
Hoàng Việt dậy từ lúc trời tờ mờ sáng, đến một thế giới mới làm hắn rất háo hức, hắn muốn sáng hôm nay, sẽ thử đi đến nơi gọi là Thanh Hoàng Học Viện, tìm cách trộn lẫn vào trong, học những thứ mới lạ ở thế giới này đây.
Sau khi thanh toán tiền phòng hết 2 viên nguyên thạch, hắn rời khỏi khách điếm, đi trên đường.
Người ở đây thức dậy cũng rất sớm a…
Nắng ban mai chiếu xuống nơi này cũng rất ấm áp.
Khung cảnh tinh khôi.
Hoàn toàn không có dấu vết của khoa học kỹ thuật.
Là một trải nghiệm, rất lạ…
Đang đâm đầu đi trên đường, tò mò nhìn xung quanh.
“Taa! Taa!” Vài thanh âm đánh ngựa vang lên.
“Mau tránh đường, đại thiếu gia Viên gia hồi phủ!” Trên đường cái, thoáng chốc có vài thiếu niên mặc cẩm bào cưỡi ngựa lao nhanh tới.
Vừa lúc, đi lướt qua bên người Hoàng Việt.