Mục lục
Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3 ngày sau, địa phận vòng trong Thiên Đảo, phái Hằng Sơn.

"Bản bí tịch này các ngươi nghĩ sao?" Một vị lão giả râu tóc bạc phơ, thân thể tuy già lão nhưng vẫn mang một khí thế phiêu dật nhíu mày nói, ngồi xung quanh hắn là bốn vị lão giả khác, ai nấy trông đều rất già lão nhưng vẫn giữ được phong độ, đôi mắt sáng như đuốc, nếu người võ giả bình thường lại gần sợ rằng sẽ không chịu nổi cỗ khí thế vô hình tỏa ra này.

Nhưng nói xong, đáp lại chỉ là tiếng im lặng, không khí vô cùng trầm mặc, lão giả thấy vậy, nói tiếp:

"Lần này chư vị nghĩ thế nào, người của Minh Giáo đã đến, chúng ta có nên đi gặp không?"

Đúng vậy, ở đây không phải ai khác, đều là những chưởng môn của các môn phái trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, gồm Thái Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn, trong đó chưởng môn của Hằng Sơn dường như lộ ra uy thế bức nhân hơn cả, cũng là người đứng lên hỏi vấn đề vừa rồi, xem ra nếu không bàn về tu vi thì hẳn đây cũng là một người được kính trọng nhiều nhất trong ngũ đại giáo chủ.

"Tuấn Viễn huynh, sao lại không đi, Minh Giáo gần đây thế thịnh, nhưng cũng chưa chắc dám làm bậy ở địa phận chúng ta, dù sao năm người chúng ta liên thủ, Dương Siêu Quần sợ rằng cũng phải bại lui, há nào lại sợ hắn chứ? Còn bản bí tịch kia, mặc kệ hắn nghĩ thế nào? Chúng ta không làm không sợ là được!" Đàm Sơ Ngọc, chưởng môn phái Thái Sơn đứng dậy nói, nghe người này nói xong, ba người còn lại ai nấy lắc lắc đầu, đúng là tên Đàm Sơ Ngọc vẫn luôn rất nóng tính, không biết nghĩ xa, chuyện lần này nói lớn thì cũng không quá lớn, nói nhỏ cũng không quá nhỏ, Minh Giáo biết tin tức mấy bộ bí kíp Võ Lâm, lại còn có Cửu Dương Thần Công thất lạc lại xuất hiện ở phái Hằng Sơn, nhất định sẽ không bỏ qua cho, há nào chuyện có thể đơn giản xử lý như thế chứ?

Tuy rằng Ngũ Nhạc Kiếm Phái xưa nay có tiếng đồng lòng đồng kết nhưng cũng không phải là nóng máu đầu, sự việc lần này quả thật khiến cho ba người chưởng môn phái Hành Sơn, Tung Sơn, Hoa Sơn rất khó xử, một bên là an toàn, một bên là người cầm đầu trong bọn họ gặp khó, quả thật khiến người khó mà đưa ra quyết định.

Còn không phải sao? Tuy rằng bọn họ biết Hằng Sơn không phải là thủ phạm lấy Cửu Dương Chân Kinh, nhưng Dương Siêu Quần mới vừa bị trêu tức tại đại hội thiên tài, lần này hắn là muốn tìm Ngũ Nhạc Kiếm Phái để hả giận, tuy rằng năm người đi gặp, nếu liên thủ vẫn có thể bảo toàn tính mạng, nhưng nếu Dương Siêu Quần thật muốn gây sự, hắn tìm một người trút giận, năm người không làm gì được hắn, nhưng hắn có thể làm cho một hoặc hai người trong năm người trọng thương, còn bọn hắn cùng lắm cũng chỉ có thể bức lui đối phương, chưởng môn phái Hằng Sơn, Úy Tuấn Viễn thì thoải mái rồi, hắn công lực cao nhất, Dương Siêu Quần nhất định sẽ không nhằm vào hắn, mà là nhằm vào một trong bốn người bọn họ, còn Đàm Sơ Ngọc và Úy Tuấn Viễn, hai người này quan hệ cũng không quá tốt nhưng Đàm Sơ Ngọc nổi tiếng nóng tính ai mà chả biết chứ, bây giờ nói chung là thế cân bằng, không biết nên đi hay là không đi a...

Nếu không đi, hẳn là Dương Siêu Quần không tha cho phái Hằng Sơn trước tiên, hắn làm mình làm mẩy, phái Hằng Sơn tiêu đời rồi thì chính là bọn họ, mà đi rồi thì cũng chỉ là biện pháp nhất thời thôi à...

"Có thể nào trì hoãn được không, chờ thư ta gửi đến được Thiếu Lâm, có Thiếu Lâm hỗ trợ, nhất định sẽ giúp chúng ta qua ải này!" Bảo Thừa Thiên, chưởng môn phái Tung Sơn do dự hỏi, dù rằng biết ngày mai là đến thời điểm đối phương hẹn rồi, nhưng ông vẫn là không muốn mạo hiểm a, tuy rằng mấy người bọn ông sống lâu rồi, nhưng đều là sống vui vẻ thoải mái, làm chưởng môn một phái, người người kính trọng, nếu nay bị Minh Giáo đánh trọng thương, thậm chí là chết đi, há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?

"Thừa Thiên, ta thấy có gì phải đắn đo, chúng ta mà không đi, mới thật sự đáng xấu hổ đó!" Đàm Sơ Ngọc có vẻ không vui, Bảo Thừa Thiên nghe người lão hữu nói vậy cũng phải thở dài, đúng là lần này không thể từ chối rồi, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.

"Được, Tuấn Viễn huynh, chúng ta cùng huynh đi gặp hắn!" Chưởng môn phái Hoa Sơn và Hành Sơn cũng gật gật đầu, đưa ra quyết định, ngày mai nhất định bọn họ phải ngăn cản Dương Siêu Quần làm loạn, hoặc là đành xuống nước chịu hắn hò hét, mỗi người ở đây, ai nấy đều đã đưa ra quyết định riêng, nếu Hoàng Việt ở đây, biết tâm tư của bọn họ, tuy rằng hắn không quá ưa tính cách của chưởng môn ba phái Hành Sơn, Tung Sơn và Hoa Sơn, nhưng cho rằng đây là lựa chọn chính xác, tuy rằng chưởng môn phái Thái Sơn rất nghĩa khí, nhưng lấy trứng chọi đá có ích gì, ba vị Hậu Thiên hậu kỳ trung giai có thể ngăn cản được một tên cao thủ nửa bước Tiên Thiên sao? Không thể nào a!

"Được, nhưng ngày mai, tốt nhất là chúng ta làm như thế này..." Úc Tuấn Viễn, cũng là người đa mưu túc trí nhất trong năm người thì thầm to nhỏ, bốn người kia nghe xong, không ngừng hô "Diệu!", quả thật nếu làm như vậy, hẳn là tên Dương Siêu Quần cũng không còn gì để nói đi.

...

Cách địa phận phái Hằng Sơn không xa, ngay tại thành Bắc Kiếm, lúc này, Dương Siêu Quần ngồi trong xe ngựa, hắn vừa mới vào thành, nhìn đám người của Minh Giáo đến đây, mấy tên đệ tử của phái Hằng Sơn không hề dám kiểm tra, nhất là đi cùng Dương Siêu Quần còn có mấy tên hộ pháp, bọn họ lần này cực kỳ khoa trương, dường như Dương Siêu Quần không còn là Minh Chủ Võ Lâm mà chính là Bá Chủ Võ Lâm vậy, tuy rằng chỉ khác một chữ, nhưng người sau gần như nói một là một, hai là hai, ai cũng không dám cãi lời đó à...

"Cha, bọn Hằng Sơn này xem ra cũng nhát cáy quá đi!" Dương Siêu Phong ngồi trong xe, cười lớn nhìn về Dương Siêu Quần, hắn tuy rằng là cao thủ đỉnh tiêm, nhưng rất ít khi chu du đến Ngũ Nhạc Kiếm Phái, dù gì cũng chỉ sinh hoạt trong địa phận trung lập và tà giáo, dù sao hắn cũng rất sợ những cao thủ của chính phái bắt hắn uy hiếp cha hắn, nói cách khác, Dương Siêu Phong rất là sợ chết, đúng là nếu không phải cha hắn đã đột phá Bán Bộ Tiên Thiên, lần này chắc là hắn vẫn ở trong Minh Giáo làm mưa làm gió, hay là tìm cách lấy lòng của Bạch Ngưng Sương đây...

"Hừ, dĩ nhiên, lần này cha nghĩ bọn hắn không dám không đến, nếu không đến, cha liền có cớ thanh lý môn hộ!" Dương Siêu Quần cũng đắc chí cười, thật sự trong võ lâm hiện tại, hắn chỉ sợ những cao thủ ẩn thế, những cao nhân lánh đời, bằng không thì cho dù tất cả chưởng môn của các môn phái liên hợp lại cũng không phải đối thủ của hắn, nói cách khác, giờ đây trong Võ Lâm Trung Nguyên, hắn đã đứng ở thế bất bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK