Chỉ có Hồng Bảo nghe lời Hoàng Việt nói, khuôn mặt khẽ lộ ra vẻ hoảng hốt, nhưng hắn che giấu rất kỹ, chỉ có hắn mới biết được thế cờ nào có thể phá giải thế công của mình, làm hắn phải nhìn Hoàng Việt bằng hai mắt khác, người này không chỉ rảnh thế cờ, lại còn hiểu nhân tính, biết được hắn định đi hướng đó, nếu như Phương Nguyên nghe lời đối phương mà làm ra thế cản đường, như vậy thì những nước sau của hắn sẽ không chiếm được bao nhiêu lợi thế nữa đó à...
"Tiểu tử, để yên cho sư huynh ngươi đánh đi!" Hồng Bảo dĩ nhiên sẽ không cho phép có ai phá hoại thế cục của mình lúc này, liền lên tiếng cảnh cáo Hoàng Việt, làm hắn cũng có chút tức cười, xem ra tên này vẫn là rất coi trọng trận giao thủ này, cũng phải, đối phương hẳn là đã ôm lòng hận Phương Nguyên sư huynh lâu rồi a...
Mà thật sự, nãy giờ Hoàng Việt quan sát cách tên Hồng Bảo chơi, thì biết hắn là một người khá âm hiểm, tên này chơi đủ loại ám chiêu, đúng là không như Phương Nguyên sư huynh, cực kỳ chính trực ngay thẳng, nhưng Hoàng Việt cũng không tiện nói thêm gì, tuy rằng hắn không ưa tên Hồng Bảo, nhưng đối với Phương Nguyên sư huynh thì hắn cũng không mấy hảo cảm, để hai người tự đối chọi với nhau đi thôi.
Quả thật không ngoài dự đoán của Hoàng Việt, tầm 30 phút sau, Phương Nguyên sư huynh bị ép vào thế bí, nghĩ mãi không tìm ra cách giải cờ, lúc này hắn mới có chút hối hận, nếu như mình đi nước kia, có khi thế cục của bàn cờ bây giờ đã khác, hắn quay lại nhìn Hoàng Việt, thấy Hoàng Việt vẫn dửng dưng như không quan tâm, thì càng có ác cảm với Hoàng Việt hơn, tuy vậy hắn cũng không cho là Hoàng Việt giỏi cờ vây, hẳn là đối phương chỉ đoán đại mà thôi đi, mà tên sư đệ này đúng thật là không biết tôn ti trật tự gì, nếu chỉ đoán đại, không nắm chắc chính xác cũng dám đứng sau chỉ điểm giang sơn, thật sự tưởng rằng mình là đại sư huynh rồi chắc?
Lúc này, thành chủ Ất Kiến Bật tuy không rành về cờ vây, nhưng hắn cũng có chút kỹ nghệ, nhìn về thế cờ thì biết Phương Nguyên đã bị ép vào đường cùng, ha ha, lần này xem ra phái Hành Sơn của hắn có thể ngẩng đầu trở lại rồi, tuy thiên phú võ thuật của Hồng Bảo kém đối phương, nhưng về kỳ nghệ thì hơn hẳn đó à, quả nhiên, trời lấy mất đi cái này của người thì sẽ cho người cái khác, tiếc là kỳ nghệ cũng chỉ là một thú vui tiêu khiển, nếu được hoán đổi, Ất Kiến Bật vẫn là muốn đại đệ tử của môn phái mình có thiên phú về võ thuật hơn.
Lúc này, Phương Nguyên trên trán đã đổ mồ hôi hột, hắn không thể thua, đúng, không thể thua được, dù thua ai đi nữa cũng không thể thua tên Hồng Bảo này, tên này về thiên phú võ thuật thì nát bét, tuy rằng hơn hắn ba bốn tuổi, tu vi ngang bằng hắn, nhưng chiêu thức tu luyện cực kỳ yếu gà, mà mình đã luyện cờ vây 8 năm, chẳng lẽ lại thua một tên mới sơ nhập làng cờ vây chưa quá ba năm sau, há chẳng phải sau này giang hồ nghĩ đến Phương Nguyên hắn, sẽ chê cười hắn ngu ngốc hơn đối phương, chỉ may mắn có chút thiên phú võ thuật, do cha hắn là cao thủ võ lâm giang hồ?
Phương Nguyên cắn răng, nghĩ đủ loại biện pháp, nhưng không nghĩ ra được nước nào hay, thoáng cái, hắn quay về hàng ngũ đám sư đệ, thì thấy khuôn mặt ai nấy đều buồn bã, chỉ có tên Phong Mậu kia là dửng dưng, tại sao? Chẳng lẽ tên này thật sự là cao thủ giấu nghề, liệu hắn có thể giúp mình hay không?
Có một nhánh rơm cứu mạng, dù gì cũng thua, Phương Nguyên nghĩ, chi bằng mình thử hỏi tên Phong Mậu này, cũng có thể xác nhận đáp án trong lòng mình, nếu có thể chuyển bại thành thắng thì càng tốt, vội nói: "Phong Mậu sư đệ, đệ thấy nước này ta nên đánh thế nào?"
Hoàng Việt nghe Phương Nguyên nói vậy, cũng có chút bất ngờ, người cao ngạo như Phương Nguyên mà phải cầu người khác, đúng là trận này hắn không chấp nhận mình thua cuộc được rồi, Hoàng Việt cũng không phải là người nhỏ mọn, liền chỉ điểm: "Đệ nghĩ huynh nên đánh nước này này!"
"Ngươi!!!" Hồng Bảo quát to, đang tính mắng Hoàng Việt thì Phương Nguyên liền bênh: "Sư đệ của ta không giỏi cờ vây, vả lại trình độ của ta thắng ngươi quá dễ dàng, ta muốn chứng minh dù cho một người không giỏi cờ vây cũng có thể thắng ngươi được!"
"Ngươi!!" Hồng Bảo lúc này không biết nên nói gì, Ất Kiến Bật tuy rằng định yêu cầu Phương Nguyên tự mình đánh, nhưng lúc này liền nghe Hoàng Việt khiêu khích: "Sư huynh ta nói đúng, trình độ của ngươi quá kém, cho dù là ta cũng đánh không lại!"
"Ngươi cho rằng mình là ai?" Hồng Bảo quát lớn, làm đám võ giả xung quanh cũng không biết chuyện gì xảy ra, tuy vậy mọi người vẫn tập trung vào bàn cờ của môn phái mình, những người khác cũng chỉ đứng ủng hộ đồng môn của mình, nên cũng không có ai chạy qua xem.
Phương Nguyên cũng không cho Hồng Bảo cơ hội suy nghĩ, liền đánh ngay nước cờ mà Hoàng Việt chỉ điểm.
"Hắc hắc!" Hoàng Việt thấy Phương Nguyên sư huynh nghe lời mình, biết là ván cờ này có thể cứu rồi.
Đúng là như vậy, vừa đánh xong nước cờ này, thế trận của Phương Nguyên sư huynh có thể nói là khởi sắc hơn hẳn, dần dần ăn được nhiều quân của đối phương, đôi khi, Hoàng Việt còn cố tình chỉ điểm thêm một chút, khiến cho Hồng Bảo càng ngày càng bối rối, đánh thế nào cũng không thể lấy lại thượng phong được.
"Ngươi ăn gian!" Để lại một tiếng quát mắng, Hồng Bảo quay ngoắt người đi, hôm nay mặc dù hắn có thể thắng Phương Nguyên, nhưng chung quy vẫn là thua Võ Đang, lại thua một tên sư đệ của Phương Nguyên, ở lại cũng không có ích lợi gì, chỉ có điều trước khi đi, hắn nhìn về Hoàng Việt với ánh mắt cực kỳ âm độc...
"Phương Nguyên hiền chất, chúc mừng!" Ất Kiến Bật cũng không lưu lại, cùng Hồng Bảo rời đi, trước khi đi cũng không cho Hoàng Việt sắc mặt tốt.
"Sư đệ, đệ quá giỏi!" Lúc này, Yến Đức Nhuận nhìn về Hoàng Việt, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, không ngờ Hoàng Việt lại giỏi cờ vây đến vậy, phải biết từ trươc đến giờ Phong Mậu sư đệ vốn là người chơi cờ vây kém nhất a.
"Đệ chỉ là đoán đại mà thôi!" Hoàng Việt cười hì hì, cũng không dám nói mình giỏi cờ vây cỡ nào, hắn cũng không muốn tranh mất vầng sáng của Phương Nguyên sư huynh a.
"Phong Mậu sư đệ, đa tạ đệ!" Lúc này, Phương Nguyên cũng vỗ vỗ bả vai Hoàng Việt, sau đó cùng đám sư huynh đệ cùng đi đến tửu lâu, hôm nay mọi người phải ăn mừng, không ngờ thế cờ bị ép vào đường cùng lại vẫn có thể chuyển bại thành thắng.