Đứng dậy quay đầu, sau cung tường ánh lửa hừng hực, lúc này thế lửa đã lớn lắm rồi, muốn dập tắt đã không thể được nữa.
Y không cứu được một ai nơi ấy.
Trần Tắc Minh buông xuống ánh mắt, lòng tràn đầy vô lực, trong đầu hỗn độn như ma thế nhưng không biết phải làm sao.
Từ thuở nhỏ y đã được phụ thân dạy bảo, đối với hai chữ trung hiếu rất là thâm trọng.
Lấy phụ vi thiên, lấy quân vi thiên.
Nhân sinh trăm sự, hiếu tự vi tiên.
[Lấy cha làm trời, lấy vua làm trời.
Trăm chuyện trong đời, chữ hiếu làm đầu.] Từng câu từng chữ trên trang sách còn rõ ràng trước mắt, đó là từ lúc bé y đã bắt đầu thuộc làu làu, thuận miệng mà tụng, phụ thân nói đây đều là lời dạy của thánh hiền, là tín điều một đời làm người phải tôn sùng.
Nhưng mà, những chuyện y chứng kiến tối nay đã hoàn toàn làm đảo điên hết thảy.
Từ chỗ Dương Lương biết được nguyên nhân quan hệ khẩn trương của hoàng đế cùng Thái Hậu, cũng chính mắt thấy sóng ngầm sôi trào giữa hai người, y còn biết tính tình hoàng đế là trời sinh tâm ngoan thủ lạt, nhưng y vẫn hề không nghĩ tới hoàng đế sẽ lấy phương thức cực đoan như vậy đến giải quyết đoạn tình cảm này.
Trong nguy cấp, hoàng đế bằng trí mưu một tay xoay chuyển thế cục, hắn chứng minh năng lực của bản thân, càng chứng minh thủ đoạn của chính mình không người có thể so bì, hắn là quân vương trời sinh.
Nếu đã là nắm chắc phần thắng, thủ đoạn tàn khốc kia cũng chỉ có thể gọi là trút căm phẫn .
Gây bất hòa, giam cầm hoặc là sau khi mọi chuyện xong xuôi thì theo nếp luận tội, cái gì đều có thể, vì cái gì cố tình là hỏa thiêu tẩm cung chứ?
Sao lại tạo nên một trận lửa đem toàn bộ thân nhân đốt thành tro tàn?
Cho dù trong đó bao gồm những thân vương ngu xuẩn, nhưng bọn họ là thúc bá huynh đệ của hắn, bao gồm phụ nhân vô tình kia, nhưng nàng đã dưỡng dục hắn, vẫn được hắn gọi là mẫu thân nhân?
Phương thức như vậy vượt qua phạm vi lý giải của y.
Trên lý trí y có thể minh bạch hoàng đế đang trảm thảo trừ căn [diệt cỏ tận gốc] chấm dứt hậu hoạn, trên cảm tình lại không thể chấp nhận chuyện triệt để trở mặt vô tình cùng nghịch lại với lời dạy của thánh hiền như vậy.
Quân vương như vậy khiến y cảm giác e ngại trái tim băng giá, hơn nữa không thể câu thông, bọn họ tựa như người ở hai thế giới, cô lập với nhau, hoàn toàn không có giao điểm.
Y nhớ tới Dương Lương trước kia, có lẽ Dương Lương cũng đã trãi qua những chuyện như vậy, cùng mọi thứ bây giờ y gặp phải cơ hồ hoàn toàn giống nhau.
Nay y đã triệt để minh bạch ý tưởng của Dương Lương, người kia dần dần bất hòa với quân vương đứng trên vạn người, như vậy khó có thể tiêu sái như vẻ ngoài mà giữ vững lập trường của chính mình.
Bản thân mình nên làm cái gì bây giờ?
Thủ vững tín niệm hay là thuận theo tự nhiên, khoanh tay đứng nhìn hay là lửa cháy thêm dầu?
Y càng tiến thêm một bước cảm thụ sự yếu đuối của chính mình, khi tín ngưỡng cùng hiện thực xảy ra xung đột, y chỉ có thể thúc thủ vô sách.
Mà lấy hiện tại trải qua cùng trí tuệ của y không thể nhìn thấu hết thảy.
Dần dần, ánh lửa ngút trời, giống như ban ngày, có thể thấy được mọi thứ vô cùng rõ ràng.
Y cúi đầu trốn tránh không nhìn quầng sáng kia.
Như thế sau một lúc lâu, đột nhiên phía sau có người lặng lẽ đến gần, y mạnh quay đầu.
Từ hòn giả sơn một nữ tử len lén bước ra, nhìn thấy nơi này cư nhiên có người, kinh hãi cơ hồ nhảy dựng lên.
Trần Tắc Minh nhíu mày nhìn cung nữ kia, cảm giác có chút nhìn quen mắt, nhận biết một lát mới nói:"Sao lại là ngươi?"
Đó là thị nữ Tiểu Hồng bên người Ấm Ấm, không biết vì sao đêm đã khuya còn hoảng loạn trong cung.
Nhìn thấy là y, Tiểu Hồng mới miễn cưỡng trấn định xuống dưới, giương mắt nhìn ánh lửa rừng rực kia, lắp bắp nói: "Dạ......!là nương nương sai ta đi ra xem xem......!Chuyện gì huyên náo !"
Trần Tắc Minh nghe được là Ấm Ấm, trong lòng càng loạn, trên mặt đột nhiên nóng lên, may mà là được bóng tối che khuất, Tiểu Hồng cũng không nhìn ra.
Sau khi y khỏi bệnh, lâu rồi chưa từng nhớ tới vị biểu muội này, cha mẹ ngẫu nhiên nhắc tới, y cũng sẽ lập tức chuyển đề tài.
Lúc ấy giữa bọn họ từng có qua ngọt ngào, những hồi ức khắc cốt ghi tâm kia lại trở thành một loại thống khổ tra tấn.
Mỗi khi y nghĩ đến thuở trước, liền sẽ đồng thời nhớ đến cảnh tượng đêm nọ có thể là bị nàng nhìn thấy.
Nhưng y lại nhịn không được phải nhớ lại, lúc ấy trước mắt nàng chính mình đến cùng đang làm cái gì.
Suy đoán như vậy quả thực khiến y sụp đổ.
Tiểu Hồng thấy y ngẩn người, thật cẩn thận nói: "Vậy, nô tỳ xin lui trước ......"
Trần Tắc Minh lúc này mới lấy lại tinh thần, như trút được gánh nặng thở dài một tiếng, nói: "Trở về đi......!Một nữ hài tử như ngươi, đêm đã khuya không an toàn.
Trong cung cháy cũng là chuyện thường, bảo nương nương của các ngươi......" Hắn khụ một tiếng, ý đồ thoát khỏi cái loại cảm giác không được tự nhiên này,"Bảo nương nương của các ngươi không cần quá bận tâm."
Tiểu Hồng vội vàng lui gót.
Một hồi giày vò như vậy, Trần Tắc Minh dự tính trận lửa kia cũng sắp thiêu hết mọi thứ rồi, lúc này mới trở lại đám cháy.
Quả nhiên cung điện đã cháy đến một mảnh sáng lòa, tường viện đã sụp mấy chỗ, thấy được đến bên trong phòng ốc, ngọn lửa từ cửa sổ táp thẳng ra bên ngoài như muốn kéo lấy bầu trời.
Đỗ Tiến Đạm vẫn đứng ở trước đám cháy, yên lặng nhìn, phía trên râu bạc trắng trong làn sóng nhiệt lung tung phi vũ, càng phô bày vẻ mặt hắn bình tĩnh vô ba.
Thấy y giờ phút này mới đến, hiển nhiên là không thành công mà trở lại, Đỗ Tiến Đạm thiện ý cười cười, gật gật đầu.
Trần Tắc Minh nhìn hắn, nhớ tới Dương Như Khâm dưới thành, thầm nghĩ, những nhân tài này chân chính là đầu nhập theo vạn tuế, chính mình cần gì phải lẫn vào cùng họ.
Lúc này toàn bộ nóc cung oanh một tiếng rơi xuống, cho thấy là cột trụ cuối cùng rốt cuộc bị thiêu gãy, đại điện ầm ầm sụp xuống, trong lúc nhất thời đầy trời hỏa tinh, diễm thế đại thịnh, sóng nhiệt bức người.
Binh sĩ bên người vội vàng đem hai người kéo ra sau vài bước, tránh đi nhiệt khí cuồn cuộn kia nghênh diện đánh tới.
Trong ngọn lửa lập tức vang lên vài tiếng kêu thét hoảng sợ, bén nhọn chói tai, đã phân không ra nam nữ, chỉ nghe ra nỗi tuyệt vọng thê lương thảm thiết .
Đỗ Tiến Đạm thấp giọng nói:"Còn chưa chết hết ......"
Trần Tắc Minh đưa tay che ở trên trán, cúi đầu không đành lòng nghe.
Hỏa thiêu vài canh giờ mới tắt, thẳng đến trời sáng, khi Trần Tắc Minh ra thành xuất binh, còn nhìn thấy cổ khói đặc quánh kia.
Một trận chiến này cũng không tốn quá nhiều thời gian, đánh một hồi chiến địch minh ta ám [địch ngoài sáng, ta trong tối], nguyên bản không có trì hoãn.
Thân vương tả hữu hai bên trung quân, duy nhất khiến Trần Tắc Minh có chút kinh ngạc là thế tử của Nguy vương.
Đó là một thanh niên huyết khí phương cương.
Sau khi lọt vào trước sau hai phương giáp công của Trần Tắc Minh cùng Dương Như Khâm, thân vương quân đại loạn, những người khác liên tiếp nâng cờ đầu hàng.
Chính là dưới hoàn cảnh khốn khó như vậy, hắn cùng với thủ hạ mấy trăm thân binh vẫn như cũ chiến đấu đến một khắc cuối cùng.
Dũng khí kia có lẽ bắt nguồn từ huyết thống cố chấp nhất mạch tương truyền cùng nỗi bi phẫn sau khi nghe được tử tấn [tin về cái chết] của phụ vương.
Trong khoảnh khắc Trần Tắc Minh nhìn thấy hắn bị loạn thương đâm chết, nảy sinh một loại bi thương nồng đượm, lại hoàn toàn không có niềm vui sướng khi thắng lợi.
Y ở trên ngựa nhìn chiến trường xa xa kia, chỉ nhìn thấy máu cùng thi thể chất chồng.
Y không muốn đánh một trận chiến như vậy.
Bình sinh lần đầu tiên, Trần Tắc Minh sinh ra ý niệm mãnh liệt muốn rút lui, giải giáp quy điền.
Danh Sách Chương: