Tin cung Thái Hậu bị cháy giờ khắc này đã truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Mấy trăm người bận rộn đào cho đến trưa, mới dọn sạch được phế tích kia, đào ra vài chục cụ thi thể.
Các xác chết đều bị đốt thành than, làm sao còn nhận ra được dung mạo thân thể, bọn thái giám chỉ phải dùng vải trắng che từng khối thi thể, đặt ở nơi trống trải chờ đợi phân biệt.
Nghĩ đến những người đã chết kia, trước đây người nào hiển quý hay kẻ nào ti tiện, giờ phút này lại cuối cùng bình đẳng .
Đào xong cuối cùng duy nhất có thể xác nhận là, trong cung Thái Hậu đêm ấy, không một người có vận khí may mắn sống sót.
Hoàng đế khóc xuống chỉ, Thái Hậu vì cháy hoăng thệ, cử hành quốc tang ba ngày, trong năm ngày không được đàm luận chính sự nhằm tế điện Thái Hậu hồn thiêng.
Cũng hạ chỉ truy cứu trách nhiệm nội thị quan đương trị, hung hăng điều tra.
Đáng thương thái giám kia ngày thường cũng coi như là người cần cù, đêm qua khi thấy lửa bùng lên liền đã bị dọa mất mật, vội vã dẫn người đi cứu giá lại bị điện tiền tư ngăn lại, nhìn thế lửa cùng trọng binh ở kia, trong lòng biết lần này chính mình khó có đường sống, đứng cạnh đám cháy thất hồn lạc phách trông cả một đêm.
Đến khi thánh chỉ hạ xuống, thị vệ đến kéo đi, thái giám kia tựa như khúc gỗ ngốc ngốc mặc người đùa nghịch cũng không kêu oan, tự sớm đã bị dọa choáng váng.
Chiến sự kết thúc, Trần Tắc Minh đem tù binh cùng hạng mục công việc nhất nhất an bài thỏa đáng, tiến cung diện thánh thì sớm đã đưa mắt bạc trắng.
Ánh mắt có thể đạt được phiên kì không gió tự động, thỉnh thoảng cung nữ đi qua cũng không dám lớn tiếng, lặng yên qua lại vô thanh vô tức thật quỷ mị.
Nhớ lại cuộc thảm sát đêm qua, Trần Tắc Minh đột nhiên rùng mình kinh hãi, chỉ cảm thấy một cỗ âm khí tự sau lưng dâng lên, quay đầu xem rõ ràng trống rỗng, cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Người ta thường nói không làm chuyện sai trái không sợ quỷ gõ cửa, nay y thân là người chấp hành, mặc dù là phụng mệnh hành sự, trong đầu rốt cuộc cũng là hư không vài phần.
Trong lòng y vốn đã có chút bất an, bị dọa như vậy càng thêm khó chịu đựng, đột nhiên liền cảm thấy tất cả cố gắng sở cầu cả đời này, lại chỉ trong một đêm qua đã hao tổn không còn gì, tâm như tro tàn hận không thể lập tức liền rời khỏi nơi đây, tìm mảnh đất yên tĩnh, từ nay về sau đối quốc sự chẳng quan tâm, bình thản tự tại sinh hoạt.
Chờ ở Ngự Thư phòng nhìn thấy hoàng đế, miên man suy nghĩ mới hơi chút thu liễm chút.
Hoàng đế một thân bạch y ngẩn người trên long ỷ, giờ này khắc này, hắn cố nhiên không có khả năng có cảm giác gì bi thương, nhưng thần thái tan rã tựa hồ cũng không phải đắc ý.
Trần Tắc Minh liền dựa theo tình hình chiến đấu mấu chốt nói vài câu, hoàng đế cũng không lên tiếng, cách một lát mới gật đầu cho y lui ra.
Trần Tắc Minh trong lòng hơi rầu rĩ thầm nghĩ đến cùng hắn vẫn là hối hận nhưng người chết không thể sống lại, nay hối hận lại làm được gì? Đêm qua khi mình khuyên can hắn chỉ vào tai này ra tai kia, bây giờ hối tiếc liệu có ích lợi gì?
Y dù không thiện tâm kế cũng biết đây không phải thời cơ khuyên nhủ, chỉ phải dập đầu bái lui.
Mới ra Ngự Thư phòng, một tiểu thái giám theo đi lên.
Khởi điểm Trần Tắc Minh còn chưa chú ý, đi một đoạn, phát giác thái giám nọ vẫn luôn theo phía sau, liền âm thầm lưu tâm.
Đợi đến một góc, đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Thái giám nọ thấy y vọt đi, cũng là nóng vội, hấp tấp chạy vội lên.
Nhưng ngã rẽ làm gì có ai, thái giám nọ đang sững sờ thì bị người từ phía sau đột nhiên xoay trụ cánh tay.
Thái giám nọ bị đau, nhịn không được "A" kêu một tiếng.
Kia thanh âm nhu nhuyễn, cư nhiên là nữ hài tử.
Trần Tắc Minh giật mình, tập trung nhìn vào, lại là Tiểu Hồng.
Không khỏi buông tay ra: "Ngươi vì sao trang điểm thành bộ dạng này?"
Tiểu Hồng thấy y, trên mặt tràn đầy nỗi kinh hoảng, muốn nói lại thôi.
Trần Tắc Minh nhíu mày nói: "Ngươi không ở trong cung hầu hạ chủ tử, giả trang thành thái giám nơi nơi chạy loạn làm gì?"
Tiểu Hồng "Bùm" một tiếng quỳ xuống, đột nhiên bắt đầu rơi lệ: "......!Tướng quân tướng quân, sự tình này quá lớn, ta ta, ta không biết nên tìm ai nói ! !"
Trần Tắc Minh thấy nàng thần tình một bộ trời sụp xuống, tràn đầy tuyệt vọng, giật mình nói: "Sao vậy?"
Tiểu Hồng khóc nói: "Đêm qua nương nương......!Nương nương nàng đi tẩm cung Thái Hậu! !"
Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy bỗng chốc Ngũ Lôi oanh đỉnh, hai chân mềm nhũn, lắc lư một hồi mới đứng vững.
Đột nhiên cúi người bắt lấy hai vai Tiểu Hồng, dùng lực lay nàng, trầm giọng nói: "Nói bậy, ngươi đêm qua rõ ràng nói nàng bảo ngươi đi ra nhìn xem chuyện gì, ngươi rõ ràng là nói như vậy !......!Ngươi hiện tại nói bậy bạ gì đó ! !"
Tiểu Hồng bị y hai tay bấu cơ hồ kêu lên, thấy y đầy mặt sát khí, đột nhiên như thay đổi thành người khác, không khỏi kinh hoảng, liên thanh hô đau nhưng không thể thoát ra, chỉ đành lắp bắp nói:"......!Đó là......!Đó là nương nương muốn ta nói như vậy , nàng nói vô luận là ai đến, đều không thể để người biết nàng không ở Chiêu Hoa cung."
Trần Tắc Minh kinh ngạc nhìn nàng một lát, ngơ ngác nói: "......!Ngươi gạt ta......!Ấm Ấm đi vào trong đó làm gì......" Nói xong lời này, đột nhiên nghĩ đến khi Ấm Ấm nói hận hoàng đế biểu tình kiên quyết kia, trong phút chốc hết thảy đều thông thấu.
Y mở miệng, đứng sững như bị sét đánh.
Tiểu Hồng thấy rốt cuộc y cũng hiểu rõ tình thế, vội vàng gật đầu.
Trần Tắc Minh làm sao chịu tin, chỉ cảm thấy tất cả những điều mình nghĩ đến tất nhiên đều là sai lầm, há có thể ly kỳ trùng hợp như vậy, chỉ gắt gao lay Tiểu Hồng:"......!Là Ấm Ấm bảo ngươi đến, nàng muốn ta đi gặp nàng có phải không? Nàng ở nơi nào, ta lập tức đi ngay! Có phải nàng giận ta cho nên mới dùng phương thức tàn nhẫn như vậy! !"
Nói đến đây, trong lòng tràn đầy đều là biểu tình Ấm Ấm khẽ cười nhẹ, lại mơ hồ biết Tiểu Hồng tất nhiên không dám lấy chuyện như vậy vui đùa, trong lúc nhất thời tâm như lửa đốt, thái độ đã có chút điên cuồng.
Tiểu Hồng kinh hãi vẫy ra, lại bị Trần Tắc Minh chặt chẽ bắt lấy, giãy dụa một lát, Tiểu Hồng mới khóc cầu: "Tướng quân tha mạng tướng quân tha mạng ! ! Nương nương, ta không biết nương nương ở nơi nào, nàng......! Nàng ở trong cung Thái Hậu!"
Trần Tắc Minh bị lời này của nàng làm kinh sợ, không khỏi buông tay ra.
Tiểu Hồng thấy y thất hồn lạc phách, vội vàng muốn rời đi.
Lúc hừng đông nàng hay được chuyện cung Thái Hậu bị cháy là đã biết không còn đường sống, nhưng nàng tuổi còn trẻ, làm sao cam tâm chịu chết như vậy bèn giả dạng làm thái giám muốn chạy trốn ra ngoài, tuy nhiên dù là thái giám cũng không thể tùy ý ra cung, cho nên trên đường nhìn thấy Trần Tắc Minh mới nhịn không được đi theo.
Mới đi được hai bước đã bị người nắm cổ áo kéo trở về.
Tiểu Hồng hoảng sợ kêu to, Trần Tắc Minh thấp giọng nói:"......!Ta không tin !......!Ngươi theo ta đi tìm !"
Thấy y điên cuồng, Tiểu Hồng càng thêm kinh hoảng, liên tục xin tha, Trần Tắc Minh trợn tròn hai mắt chỉ chăm chăm đi nhanh về phía trước, tựa hồ cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không nghe được.
Dọc đường chọc vô số người nhìn lại, gặp Trần Tắc Minh nửa tha nửa khiêng ép buộc một tiểu thái giám đi về phía trước, cũng có người tiến lên ngăn cản, Trần Tắc Minh bất luận người tới là ai đều cường ngạnh đánh lui mà xông qua.
Tiểu Hồng đấu tranh sau một lúc lâu, chợt Trần Tắc Minh cánh tay buông lỏng, thân mình chấn động, té xuống đất.
Còn chưa thấy rõ đã ngửi được mùi hăng nồng của những cỗ thi thể bị đốt cháy thành than, Tiểu Hồng mở mắt ra bị những xác chết đầy đất trên phế tích làm hoảng sợ nhảy dựng lên, không khỏi ầm ĩ thét chói tai, trên mặt đầm đìa nước mắt .
Tuổi nàng còn nhỏ, chưa từng gặp qua một thảm cảnh địa ngục nhân gian như thế bao giờ.
Trần Tắc Minh nhìn nàng, cũng không cảm thấy hành động này của mình thật tàn nhẫn, lòng tràn đầy chỉ có một ý niệm: "Ngươi nói nàng chết......!Ở nơi nào, tìm cho ta xem." Tuy là y nói như thế, trên mặt lại tràn đầy thần sắc mê mang lẫn chờ mong, chỉ hy vọng nàng vĩnh viễn tìm không ra xác Ấm Ấm.
Tiểu Hồng nào dám động thủ lật xem, chỉ run rẩy như si như ngốc đứng ở tại chỗ, khóc không ngớt tiếng.
Trần Tắc Minh thấy nàng bất động, chính mình khom lưng bắt đầu tìm kiếm, loay hoay một hồi, chỉ vào mấy binh sĩ đang ngơ ngác đứng xem, lạnh lùng nói:"Nhìn cái gì! ! Còn không lại đây tìm cho ta! !"
Mấy binh sĩ kia thấy thần sắc của y như vậy cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng cùng nhau đến lật tìm, lại không biết đến cùng đang tìm cái gì.
Tìm một lát, Trần Tắc Minh đột nhiên ngừng lại, ngưng một lát, lại chậm rãi lấy ngón tay cẩn thận cầm vật kia trong tay xoa xoa, lộ ra kim sắc, đó là một con khỉ nhỏ rất sống động.
Trong cung nữ tử mang vàng bạc châu báu rất nhiều nhưng kiểu dáng này đặc biệt hiếm thấy.
Tiểu Hồng thấy y bất động, thăm dò đến xem, nhìn thấy vật sức trong tay y liền hít một hơi lạnh :
"Này......!Đây là của nương nương , tướng quân......" Nàng muốn nói thi thể này chính là nương nương, lại bị vẻ mặt Trần Tắc Minh làm kinh sợ, đem nửa câu sau nuốt trở về.
Trần Tắc Minh cúi đầu nhìn khối thi thể cháy đen dưới chân, nhớ tới một đêm hoa mỹ ngày nào, y mua tặng nàng mộc hầu kia.
"Nhìn xem, giống muội quá!"
Nàng đánh một quyền qua, trên mặt như cười lại như hờn giận.
"Khoát vào đi."
"Quay đầu, đừng nhìn."
Nàng khoác áo lên, sau tai kỳ thật hơi hơi đỏ lên , lại không đồng ý yếu thế, không muốn để y nhìn ra.
Trần Tắc Minh có chút ngọt ngào vừa buồn cười nhìn vành tai hồng hồng của nàng, quyết định thủ hạ lưu tình cho nàng một đường lui.
Đèn lồng phía sau nàng lay động, mùa hè gió mát hiu hiu thổi, lúc ấy bọn họ vẫn còn là niên thiếu vô tư.
Đột nhiên, tâm như đao cắt đầu đau như muốn nứt ra, Trần Tắc Minh suýt chúi đầu xuống đất, may mà chưa chấm đất lại được người đỡ lên: "Tướng quân tướng quân !"
Trần Tắc Minh trong chới với nhìn mọi thứ xung quanh đều dường như u ám vặn vẹo trầm trọng......!Không có một tia sắc thái.
Đột nhiên có người hỏi y: "Hôm nay đương trị là ngươi?"
Trần Tắc Minh cảm thấy mơ hồ, có ý tứ gì? Người nọ do dự.
Hắn lại vỗ về mặt mình, nghiêm túc nói: "Từ ban đầu, liền một kẻ cũng không tính toán bỏ qua."
Cặp mắt kia lạnh lùng......
Trần Tắc Minh hô hấp đột nhiên ngưng trệ, y từ hư vô bị chấn trở về mặt đất.
Y mở mắt ra, khó có thể tin trừng thiên không, chỗ đó mây đen tầng tầng, mờ mịt không hề thấy một tia dương quang.
Danh Sách Chương: