• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trần Tắc Minh hiển nhiên hết sức chấp nhất với vấn đề này, hắn không nói một lời mà chuyên chú chờ đợi.
Nếu Tiêu Định không mở miệng nói, hắn đại khái liền sẽ vẫn luôn trầm mặc.

Loại cố chấp này khiến cho trên mặt hắn đột nhiên hiện ra một loại cứng đầu ngoan cố của một thiếu niên.

Tiêu Định trầm mặc, loại chỉ trích trước mặt này, làm hắn nhiều ít có chút không kiên nhẫn.
Nhưng hắn vẫn là nhịn không được nghĩ theo suy nghĩ của đối phương một chút, nếu không phải như vậy bắt đầu, thì sẽ có kết quả như ngày hôm nay sao? Hắn tưởng tượng, sau đó cười cười.
Con đường đã đi có thể giả định lại sao? Giả thiết như vậy, nhân sinh sẽ làm lại từ đầu sao?
Tiêu Định nhìn kỹ Trần Tắc Minh, như vậy đáp án có ý nghĩa sao? Hắn kỳ thật cũng rất muốn hỏi y, vì cái gì không sớm giết ta, vì cái gì đối Tiêu Cẩn không đánh đòn phủ đầu?
Nhưng mà cuối cùng hắn cái gì cũng không hỏi.
Những thứ đã qua, ngoài việc có thể tích lũy được chút kinh nghiệm, kỳ thật cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

Huống chi hắn giờ phút này nên nghĩ, nguyện ý suy nghĩ, cũng không phải là những điều nhỏ nhặt này.
Tiêu Định đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, nhìn Trần Tắc Minh chiếu chiếu ly.
Trần Tắc Minh nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhìn hắn cười, sự phản đối của hắn đều xem ở trong mắt.
Thấy Tiêu Định thật sự không muốn trả lời, Trần Tắc Minh cũng rũ mắt xuống, làm như đã chết tâm hoặc là nhẹ nhõm bộ dáng.

Tiện đà giơ tay, đem ly rượu chiếu Tiêu Định.
Gió đêm thổi mạnh vào trong phòng, chỉ nghe được cửa sổ cót két vang lên, ngọn lửa trong chụp đèn hơi lay động, Trần Tắc Minh quay đầu đi xem, Tiêu Định nói: "Cửa sổ kia hư đến lợi hại, không kéo lên được nữa".


Trần Tắc Minh nói: "Ngày mai kêu Độc Cô phái người tu sửa đi."
Tiêu Định ân một tiếng, đề tài liền như vậy không hề dấu vết mà cắt đứt.
Trong lòng hai người biết rõ ràng, phối hợp khăng khít.
Bỏ đi những cái đó đối chọi gay gắt, bọn họ liền giống như một đôi lão hữu, có thể quen thuộc đối phương đến mức ngỡ ngàng.
Đó là bởi vì bọn họ là địch nhân mười mấy năm.
Mọi người luôn nói, người luôn sẵn sàng nghiền ngẫm hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn không phải là bằng hữu ngươi, mà là địch nhân.

Lời này có đạo lý.

Mà bọn họ đều có tình cảnh giống nhau, đều chợt từ trên đỉnh cao ngã xuống dưới, một trải nghiệm tương tự như vậy tạm thời tiêu trừ địch ý vốn đã ăn sâu bén rễ của bọn họ, khiến cho giờ phút này hai người có thể thưởng thức lẫn nhau, đồng bệnh tương liên.
Nhưng mà suy nghĩ này cũng chỉ là giả tình nghĩa, rốt cuộc vẫn là có chút đen tối ẩn sâu trong đó, cũng không phải như vậy dễ dàng có thể trừ tận gốc.
Chỉ là lúc này, bọn họ đều không nhắc tới, hoặc không muốn nhắc tới thôi.

Sau đó, Tiêu Định đối với lần đối ẩm này tràn ngập nghi vấn.
Hắn không hiểu rõ ràng mục đích Trần Tắc Minh đến thăm mình sau khi thất thế đến tột cùng là gì? Nhưng mà hắn không phải không thu hoạch được gì, Trần Tắc Minh dùng cách đơn giản nhất diễn tả giải nghĩa đơn giản sự tình.
Hắn nên làm gì, nên từ trong sai lầm mau chóng tỉnh lại, tính toán đối sách.
Nhưng mà những lời Trần Tắc Minh giải thích rốt cuộc vẫn là có điều dè dặt, rất nhiều điều quan trọng chi tiết Trần Tắc Minh đều không nói đến.
Vào lúc này, Lại Bộ phát ra một phong thơ, gửi đến tay Dương Như Khâm.
Đó là một bức thư mời hắn một lần nữa xuống núi.

Bức thư đề cập đến hai người đã tận lực đề cử hắn với vạn tuế.

Một là Hình Bộ thị lang Chu Tử Tài, một người khác là thông chính sử Vi Hàn Sơ.
Dương Như Khâm xem vài lần, trong lòng có chút nghi ngờ.

Trong hai người này hắn chỉ nhận ra Chu Tử Tài, nhưng cũng chỉ là gặp qua vài lần.

Còn người Vi Hàn Sơ kia ngay cả sơ giao cũng chưa từng, đại khái là hậu bối sau khi hắn từ quan mới tiến vào quan trường.
Nhưng tình huống như vậy cũng là không hiếm thấy, ngưỡng mộ tài hoa người khác, mà hướng trong triều mạnh dạng tiến cử đối phương.

Cũng không ít quan viên vui vẻ thể hiện chính mình có ánh mắt thưởng thức anh tài, hoặc thiệt tình lo sợ thương hải di châu*.

*Thương hải di châu: Xuống biển mò ngọc lại bỏ xót viên ngọc quý.

Ở đây có nghĩa là người tài không được trọng dụng.
Dương Như Khâm trầm ngâm một lát, đem thư kia thu vào trong tay áo.


Hơn mười ngày sau, Dương Như Khâm nhìn qua phong trần mệt mỏi lại gióng trống khua chiêng mà tiến vào kinh thành, bái kiến qua bạn cũ trong kinh sau khi một lần nữa nhập sĩ.

Trên Kim Loan Điện, Dương Như Khâm vẫn như trước cử chỉ tiêu sái, ứng đối điềm đạm.

Tiêu Cẩn nhìn thấy trong lòng rất vui vẻ.

Thời điểm này hắn luôn khao khát hiền tài, nhân tài khó được a, vì thế chắp bút một câu, phong hắn làm chính tam phẩm thượng thư, chủ lễ nghi cúng thần.
Dương Như Khâm thoái ẩn mấy năm, vòng đi vòng lại lại hồi triều không những không đi xuống lại còn được thăng lên, thật là tổ tiên ấm hữu, mọi người lại nói tiếp đều là hảo sinh diễm mộ.
Mà phương bắc, Hung nô Luật Duyên vô cùng đại hỉ khi nghe nói Trần Tắc Minh cáo ốm từ chức.
Hắn nghỉ ngơi mấy tháng, thân thể dần dần chuyển biến tốt.

Nhân lúc này nghe được tam quân vô soái, dốc sức tập hợp binh sĩ, thất tín bội nghĩa lần thứ hai xuất binh.

Hắn vì lần xuất binh này tính toán chờ đợi nhiều năm, chí tại tất đắc*, không muốn giẫm lên vết xe đổ lúc trước ở biên cương làm lãng phí tinh lực.

Vì thế không ngại cực khổ mượn đường Thương Vân Sơn, vòng qua Lư Giang Bình trọng trấn đóng giữ biên thuỳ, mười vạn đại quân thẳng tới Trung Nguyên.
*Nguyên văn 志在必得 Chí tại tất đắc: thắng lợi đã được nắm trong tay, quyết tâm phải dành được chiến thắng.
Thương Vân Sơn cao ngất trong mây, vốn là một vị trí hiểm yếu, hiếm có người đến, chưa từng người nghĩ tới nơi này cũng có thể phiên sơn hành quân, huống chi là kỵ binh.

Dưới chân núi chỉ có cái trấn nhỏ, trú binh rất ít.
Lúc quân Hung nô xuất hiện ở dưới chân núi, trấn nhỏ đóng quân căn bản không kịp tổ chức chống cự, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ đều bị huỷ diệt.

Luật Duyên vì phong tỏa tin tức, đem tất cả binh lính người Hán bị thương bị bắt lại toàn bộ giết.

Thế cho nên ba ngày sau, quân binh của Luật Duyên cách thành Vu Châu trăm dặm ở bên ngoài, quân đội mới biết được người Hung Nô đã quy mô xâm lấn Trung Nguyên.
Trấn biên Lư Giang Bình biết được tin tức, không khỏi kinh hãi, lập tức cấp báo nhập kinh, cũng dẫn binh quay đầu đuổi theo.
Tuy nhiên thủ hạ của hắn vốn dĩ là bộ binh, không địch lại kỵ binh tinh nhuệ của Hung nô.

Mặc dù bản thân hắn tuy là một vị tướng lão luyện, nhưng so với Luật Duyên giảo hoạt thị huyết, lại kém mấy bậc.

Ngày đêm hành quân đuổi theo khó khăn lắm mới đuổi kịp, hai quân đánh nhau một trận, Lư Giang Bình thế nhưng đại bại mà về.
Đại quân Luật Duyên trận đầu thắng lợi, nhuệ khí càng tăng cao, đến mức chưa đầy nữa ngày đã chiếm lấy Vu Châu.

Thừa thắng xông lên hơn trăm dặm.
Những nơi đi qua đều không thể ngăn chặn, như đi vào chổ không người.

Tin tức này truyền vào trong kinh, trong triều đại chấn, đủ loại quan lại sôi nổi dâng tấu, yêu cầu Hắc Y Lữ mau chóng xuất binh nghênh chiến.
Tiêu Cẩn vốn dĩ đang vội vàng đề bạt tâm phúc, chèn ép bộ hạ cũ Trần Tắc Minh, bỗng nhiên nghe được tin tức này, thật là trời nắng bị một tiếng sét đánh tạc đến trên đầu.

Quay đầu nhìn lại, quân tướng Hắc Y Lữ bởi vì Trần Tắc Minh thất thế chịu liên lụy, gần một nữa trong số đó đều đã bị hắn giáng chức trục xuất, tất cả đều là những người có năng lực ngày xưa.

Lúc trước hắn chỉ nghĩ sợ hãi chúng tướng vì Trần Tắc Minh bất bình, dẫn đến binh biến, ai biết tình thế sẽ chợt sinh biến, đảo mắt càng đã là lúc lửa sém lông mày.

Quét dọn một vòng này kết quả thế nhưng lại là dùng đá đập chân mình, không khỏi hối hận đến ruột cũng xanh.

Đợi đến khi gọi Đỗ Tiến Đạm tới thương lượng có phải hay không nên khôi phục lại nguyên chức cho Trần Tắc Minh, Đỗ đại nhân nhịn không được dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn hoàng đế một lúc lâu, quỳ sát đất nói: "Thả hổ thì dễ, trói hổ mới khó, hiện giờ vạn tuế còn có thể cùng Ngụy Vương không hề khúc mắc ở chung sao?"
Tiêu Cẩn lòng tràn đầy nôn nóng, "Vậy,.....vậy phải làm như thế nào cho phải!"
Hắn nghĩ đến đây nổi giận nói: "Tóm lại Đỗ tướng cần nghĩ ra một cái chủ ý, nếu không ngươi liền ra chiến trường." Lời này lại là càn quấy.
Tiêu Cẩn rốt cuộc tuổi còn nhỏ, thiếu niên không hiểu chuyện.
Từ trước những việc này đều là Trần Tắc Minh ở phía trước chống đỡ, y làm hoàng đế bù nhìn tuy rằng không có gì uy nghiêm, nhưng vẫn là không cần quá nhọc lòng.

Hiện giờ Trần Tắc Minh đã bị hắn lật đổ, dĩ nhiên trách nhiệm trên vai Trần Tắc Minh đều thuận lý thành chương hắn cũng nên gánh vác.

Điều này hắn lại là chưa nghiêm túc nghĩ tới, hiện giờ chuyện tới trước mắt mới giật mình trách nhiệm này hóa ra lại lớn đến vậy, cả một đất nước tựa hồ đều dựa vào một người bày mưu tính kế, nếu đi nhầm một bước, phái sai một người liền có thể gây nên thảm họa cho đất nước, nghĩ như vậy không khỏi lập tức hoảng sợ.
Biết sớm như vậy, hà tất cùng Trần Tắc Minh cứng nhắc như vậy.

Tiêu Cẩn tức giận và hối hận, tự nhiên muốn đem oán khí phát tiết đến trên người kẻ khởi xướng Đỗ đại nhân.
Thiếu niên hoàng đế có vẻ như, nếu không phải vị tướng râu tóc bạc trắng này góp lời, chính mình cũng không đến mức như thế tùy tiện hành sự.
Đỗ Tiến Đạm suy nghĩ một chút, "Thần sẵn sàng vì nước tận trung, nhưng chiến trường không phải nơi để chơi đùa, thêm một Đỗ Tiến Đạm chịu chết, cũng không thể kiểm soát tình hình chiến cuộc, nếu không thần có chết một trăm lần cũng là cam tâm......!Nhưng thật ra Vi thần có một kế sách tốt, nhất định có thể đại chấn sĩ khí, mã đáo thành công, cũng không biết vạn tuế có thể nghe hay không, có dám làm hay không."
Những lời này nói ra trực tiếp đã có chút ý tứ bất kính, giờ phút này Tiêu Cẩn chỉ cầu có thể giải được vòng vây hiện tại thì liền vạn sự đại cát, lại như thế nào muốn truy cứu loại việc nhỏ này, cao hứng nói: "Ái khanh mau nói."
Đỗ Tiến Đạm không chút hoang mang, "Thỉnh vạn tuế ngự giá thân chinh, dĩ chấn quân tâm, nhất định có thể đẩy lui cường địch."
Tiêu Cẩn giật mình, chần chờ nhìn hắn, sau một lúc lâu không lên tiếng.
Vì thế khi Tiêu Định ở Tĩnh Hoa cung nghe nói Tiêu Cẩn đã bắt đầu xuống tay, muốn suất lĩnh đủ loại quan lại ngự giá thân chinh, nhịn không được cười to.
Vài con chim đang nghĩ ngơi trong đình viện bị giật mình bởi tiếng vang này sôi nổi bay đi.

Tiêu Định cười thật lâu.
Hắn vừa nghe liền biết cái chủ ý này là của ai.
Lúc trước hắn cũng là bởi trước sự hướng dẫn lặp đi lặp lại của Đỗ Tiến Đạm nên mới động tâm, mới có lần Kỳ Lân Sơn chi vây, mới có Trần Tắc Minh bị thỉnh rời núi, mới có lúc sau nhiều năm muốn dùng không dám dùng, cũng mới có hắn hôm nay tù nhân khốn cảnh.
Hết thảy xoay quanh vòng một vòng, năm đó đã trôi qua, tình thế bây giờ thế nhưng vẫn là như thế tương tự năm đó.
Đỗ Tiến Đạm, ngươi muốn làm gì đâu?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK