• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nghe vậy, Ô Tử Lặc chăm chú nhìn chằm chằm phụ thân.
Luật Duyên lại đột nhiên ngừng nói, từ xa nhìn thành lâu, suy nghĩ một lát, trong lòng dần dần có chút suy tư.
Hôm nay là ngày hưu mộc của Nghiêm Thanh.
Sau khi hắn bị triệu hồi kinh, những người bạn cũ sôi nỗi mở tiệc chúc mừng hắn đã đi đúng hướng.

Hiếm khi hắn có được sự ưu ái này đem nhân tình phân phát xong, có thể ở trong phủ nghĩ ngơi thật tốt một ngày.
Vì vậy, khi có hạ nhân tới báo lại có người đến bái phỏng, hắn thật sự là hơi có chút buồn bực.

Đành phải sốc lên tinh thần hỏi là ai, hạ nhân lại nói đối phương không chịu nói ra danh tự, chỉ nói là cố nhân của lão gia, gặp mặt tự nhiên kinh hỉ.
Nghiêm Thanh thầm thắc mắc, tự hỏi chính mình gần nửa tháng nay, cho dù là sơ giao cũng đều gặp qua, chẳng lẽ vẫn còn người nào khác sao?

Đợi hạ nhân đưa người đi vào đại sảnh, Nghiêm Thanh liếc mắt một cái, không khỏi ngơ ngẩn.
Người tới thi lễ mỉm cười, "Nghiêm tướng quân đã lâu......!Đúng rồi, hiện tại nên xưng Nghiêm điện soái."
Nghiêm Thanh chần chờ không đáp.
Người nọ thấy thế lại nói: "Điện soái từ biệt mấy năm, là không nhận ra bằng hữu cũ?"
Người nọ nhìn xung quanh: "Vẫn là suy nghĩ, nên như thế nào kêu binh lính ngoài cửa tiến vào bắt người?!"
Lúc y nói lời này, trên mặt tràn đầy biểu tình không hài lòng, làm như một câu nói đùa mà thôi, nhưng Nghiêm Thanh lại hơi sửng sốt.
Thật ra mà nói, Nghiêm Thanh chưa chắc có suy nghĩ như vậy, có thể thấy được đối phương thái độ nghiêm nghị, nhưng thật ra lòng tràn đầy nghi hoặc, trong lúc nhất thời khó có thể quyết định.
Hắn thật sự nhịn không được tò mò, hai người tự nhiên đều biết chỉ cần hắn hô một tiếng, binh sĩ dũng mãnh tiến vào, cho dù đối phương có dũng khí của nghìn người cũng khó có thể ngăn lại mọi người, huống chi hắn cũng không sợ một người văn sĩ.
Nhưng Dương Như Khâm trước mắt rõ ràng thần sắc thản nhiên, như có định liệu trước, như vậy sự tự tin mạnh mẽ này đến từ đâu.
Hắn tới làm cái gì?
Nghiêm Thanh trong lòng tính toán một chút, nhịn xuống buồn bực.

Mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn có chút ngạc nhiên, đứng dậy chào đón: "Đâu nào đâu nào, làm người như thế nào có thể không nhớ tình cũ, nhiều bằng hữu nhiều con đường a......!Dương đại nhân, mời!"
Dương Như Khâm vui vẻ cười, ngồi xuống.
Trần Tắc Minh trong lòng phiền loạn.
Hắn vôi vã tới biên quan trước Hung nô, Tất nhiên làm thủ thành Lư Giang Bình nhẹ nhàng thở ra, nhưng làm Luật Duyên thấy tình thế lui hơn mười dặm, hai bên tức khắc lâm vào thế giằng co.
Nếu như là trước đây, hắn nhất định thủ vững không ra, bức đến Hung nô lương thực cạn kiệt buộc phải chủ động công kích.
Nhưng giờ phút này, hắn không chỉ là mang danh tướng quân, mà còn là Ngụy Vương có vai trò phò tá hoàng đế.
Lời nói của Tiêu Định lúc trước không phải không đáng tin cậy, để một mình Đỗ Tiến Đạm ở bên cạnh Tiêu Cẩn, thật sự làm người có chút không yên lòng.
Bây giờ Đỗ Tiến Đạm rất khát khao tranh giành quyền lực, chính là nghĩ cũng nghĩ được.


Nếu phải đóng quân bên ngoài lâu dài, ưu thế trước mắt của chính mình liền sẽ bị đánh mất hầu như không còn.

Trong cuộc tranh giành quyền lực, một khi thân ở thế bị động, liền khó tránh khỏi bị người tiến sát từng bước, cho đến thất bại thảm hại.
Mà đó cũng không phải điều duy nhất khiến hắn lo lắng.
Trước khi đi ra ngoài, hắn đã dặn dò nhiều lần Độc Cô Hàng không được cho người tùy ý tiếp cận Tĩnh Hoa cung, thức ăn linh tinh càng phải thêm cẩn thận, mà những cái đó chỉ là đề phòng ám toán.

Nếu Đỗ Tiến Đạm muốn mượn tay Tiêu Cẩn diệt trừ Tiêu Định, mười cái Độc Cô Hàng cũng ngăn không được.
Những lời Tiêu Định nói với mình trước khi rời đi, trên thực tế là có chút yếu thế.

Dù cho thoạt nhìn hắn vẫn rất khí phách như cũ.
Muốn mình chú ý Đỗ Tiến Đạm cái gì?
Tám chín phần mười là đối hắn hạ sát thủ.
Vì thế, Tiêu Đinh cho dù cường ngạnh đến đâu, rốt cuộc cũng vẫn là hiểu chính mình là dựa vào Trần Tắc Minh mới có thể sống tới ngày nay.
Sau khi Trần Tắc Minh nhận ra cảm thấy có chút buồn cười, đây là thái độ cầu xin người khác sao? Hắn an bài nhân thủ, đó là câu trả lời đối Tiêu Định.
Chuyện đó hắn làm được.
Mà nghĩ kĩ lại, Tiêu Định cũng không phải hoàn toàn không cúi đầu, hắn có thể nhẫn nhịn chịu nhục, thu liễm mũi nhọn, làm ra thái độ cúi đầu xưng thần, đọc kinh ăn chay, đặt mình vào tư thái không tranh với đời.
Đối với người khác hắn có thể tỏ ra gió chiều nào theo chiều ấy, lại cố tình đối với mình không nói được một câu nào mềm mõng.
......
Trần Tắc Minh chợt cả kinh, cơ hồ nhảy dựng lên.
Lời nói mềm mõng lại là nói như thế nào?
Hắn chịu khuất phục, chính mình lại nên như thế nào?
Hắn đột nhiên mặt đỏ tai hồng, đổ mồ hôi ướt áo.

Ấm Ấm, Ấm Ấm......, ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Ta như thế nào có thể như vậy với các ngươi?
Hắn nhịn không được lòng tràn đầy hổ thẹn, vì chính mình dâng lên cảm xúc mềm yếu đến ý niệm vô sỉ hắn đã nuôi dưỡng.
Hắn nghe được một âm thanh bất thường, ngưng thần nghe một lát, cảm thấy được đó là tiếng hô hấp dồn dập của chính mình, không khỏi lắp bắp kinh hãi, ngồi xuống.
Ngẩn ra một lát, hắn nâng lên tay lên che mặt, che đi ánh sáng của ánh đèn, dường như ẩn náu trong bóng tối hắn mới có thể hơi an tâm một chút.
Cho nên cần thiết mau chóng hồi kinh.
Hắn vựt dậy tinh thần, kiềm chế cảm xúc của mình.
Cho dù suy nghĩ kì quái đó có là gì đi nữa, thì cũng nên chôn vùi nó.

Không thể để nó nhìn thấy ánh mặt trời, sẽ là một sự xấu hổ đối với hắn, hắn sẽ phải mệt mõi vì nó.

Hắn biết rất rõ, thật sự hiểu rõ, hắn né tránh nỗi sợ hãi, nhưng nỗi bất hạnh này đều xuất phát từ chính bản thân hắn.
Nếu có thể, hắn nhất định sẽ không chút do dự cầm đao chặt đứt, nhưng không phải mọi chuyện trên đời đều đơn giản như vậy.
Hắn lãng tránh suy nghĩ, nỗ lực phớt lờ cái suy nghĩ kia bỏ xuống vực sâu.
Gián điệp phái ra nghe được đối phương lưu trữ lương thực cách nơi dựng trại bốn mươi dặm về phía Bắc.
Trần Tắc Minh nhanh chóng tập hợp các tướng , bày ra mưu kế.
Giằng co như vậy không phải là biện pháp, hắn muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK