Kinh văn kia tẻ nhạt, Tiêu Định nhìn một lát liền có chút đần độn, hơn nữa gió ấm phơ phất, không bao lâu liền mơ màn ngủ.
Đến lúc mơ màn tỉnh lại, trong phòng sớm đã không còn người nào.
Nhìn xuống trên người khoác một kiện áo choàng, hiển nhiên là của Trần Tắc Minh phủ lên.
Tiêu Định một phen kéo áo choàng xuống, đi đến trước cửa nhìn xung quanh, nơi nào còn thấy bóng người.
Hắn ngẩn ra một lát, cúi đầu nhìn áo choàng trong tay nhào nặn vò nát mất lần, ở đây yên tĩnh không người, tiếng vải vóc ở đầu ngón tay âm thanh sột xoạc.
Tiêu Định vẻ mặt phức tạp, do dự một hồi, rốt cuộc quay đầu, nhìn về phía cửa sổ trên xà nhà liếc nhìn một cái.
Tháng tiếp theo, Trần Tắc Minh nếu có thời gian, cách vài bữa liền sẽ đi Tĩnh Hoa cung xem xét.
Tiêu Định mỗi khi hắn đến, lúc hứng lên sẽ cùng nói một vài câu.
Nếu không cao hứng, một khi mở miệng sẽ đầy gai góc châm chọc.
Vốn từ thô tục Tiêu Định có hạn, nhưng nói móc người khác xác thực là ùn ùn không dứt, bức cho Trần Tắc Minh nhịn không được không thể không cảnh cáo hắn.
Thậm chí có lúc, không thèm nhìn tới hắn cho dù liếc mắt một cái cũng không có, hai người liền như vậy ngồi ở trong phòng, chỉ xem ai sẽ không chịu nổi bối rối trước.
Trần Tắc Minh cảm thấy được Tiêu Định mấy ngày đó có chút tâm thần không yên, nếu không sẽ không như vậy đa dạng thủ đoạn đối với mình.
Hắn trong lòng rất kỳ quái.
Tiêu Định người này không giỏi việc động vũ lực, nhưng có bản lĩnh cứng rắn khó có thể phá vỡ, cho nên trước đây dù cho bị đối xử thô bạo lực, Tiêu Định vẫn là kiên trì không thay đổi, y nguyên như cũ, hoàn toàn không có nửa điểm tỏ ra ăn năn.
Nhưng mà cái gọi là bạo lực cuối cùng chỉ đơn giản làm nỗi bậc lên sự thô bạo của chính mình, không thể không nói, Trần Tắc Minh đối với kiểu nhận thức này tràn ngập cảm giác thất bại.
Thế nên từ nay về sau hắn thà rằng mặc kệ đối phương ác ý châm chọc hắn như thế nào hắn đều nhẫn nại, cũng không dễ dàng động thủ.
Điều gì khiến cho Tiêu Định nôn nóng lo lắng như vậy?
Trần Tắc Minh nghĩ tới nghĩ lui, duy nhất có thể nghĩ ra kết luận là, có lẽ giam lỏng thời gian quá dài.
Một năm rưỡi, nếu hắn một năm rưỡi chỉ đợi ở trong một cái viện như vậy, chính mình đã sớm điên rồi, mà Tiêu Định thế nhưng có thể như vậy không hề trì hoãn mà chịu đựng được.
Có vẻ như người khác cũng không nhạc nhiên, hắn cũng không thế nào không coi trọng.
Trần Tắc Minh vì thế cũng không so đo với hắn, chỉ là Tiêu Định đôi lúc thật sự nói quá mức khó nghe, mới nhịn không được mở miệng cảnh cáo.
Khi Tiêu Định thấy hắn thật muốn tức giận lên, hắn sẽ có xu hướng tỏ ra thu liễm một chút.
Không khỏi dùng ánh mắt dò xét hắn một chút, bất quá điều này cũng không ngăn được hắn lần sau tái phạm.
Trần Tắc Minh thầm nghĩ người này thật sự giảo hoạt, hắn đang từng bước kiểm tra điểm mấu chốt của mình.
Cứ như vậy, hai người cuối cùng là có thể bình an ở chung một đoạn thời gian.
Trần Tắc Minh làm sao không biết cách tiếp cận như vậy cực kỳ nguy hiểm, liền giống như đi trên mép vực, cho dù bây giờ có thể bình an, cũng khó có thể đảm bảo sau này sẽ không sẩy chân rơi vào vực sâu vạn trượng.
Thường đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày, trên chân hắn không biết khi nào sẽ ướt?.
Hắn trong lòng đã kinh sợ cũng điên cuồng, chuyện trên đời luôn là như thế, những điều kiên kỵ càng nhiều càng dễ dàng phô ra vẽ đẹp khó cưỡng, khó có thể kháng cự, khiến người càng muốn lao vào.
Vì thế hắn ở trong lòng bàng hoàng lừa mình dối người mà nghĩ, ý nghĩ này chính là đã chết, đã hóa thành bùn hóa thành, tóm lại là sẽ không lại có người thứ hai biết đến, như vậy, vô sỉ chút cũng không có gì, chính mình dù sao đã đầy người tội nghiệt, lại nhiều thêm một hai cái lại có cái gì mà phải nghĩ ngợi đâu.
Nhưng mà hắn trước sau không gạt bỏ được sự áy náy tự trong đáy lòng mình, rốt cuộc ngày này ban đêm, hắn mơ thấy Ấm Ấm.
Hắn đã thật lâu không mơ thấy nàng.
Ấm Ấm vẫn là hình dáng thiếu nữ năm đó, tóc búi hai bên, thanh tú đáng yêu.
Hắn vui vẻ rất nhiều, cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà thực mau hắn cảm thấy chính mình tựa hồ cũng vẫn là thiếu niên, hắn quên mất nghi vấn.
Ấm Ấm nhìn hắn cười, mưa tí tách tí tách rơi xuống, hắn kéo nàng muốn đi trốn, lại như thế nào cũng không lay chuyển được, cổ tay nhỏ mỏng manh trong tay hắn nặng như một tảng đá.
Hắn quay đầu lại nhìn, Ấm Ấm vừa bước một bước đã bùng cháy, đột nhiên thoáng đến cao hơn đầu người, trong nháy mắt liền nuốt chửng lấy nàng.
Nàng ở trong ngọn lửa giãy giụa kêu gọi, thống khổ vặn vẹo.
Hắn kinh hoảng tới đập, Ấm Ấm mặt lại đột nhiên thay đổi, năm ngón tay sắc nhọn như móng vuốt, nắm lấy ngọn lửa, mang theo ngọn lửa hung tợn nhảy vào khuôn mặt hắn........
Trần Tắc Minh đột ngột giật mình, xoay người ngồi dậy, không ngừng thở dốc, thanh âm trầm trọng, cả người đổ đầy mồ hôi.
Cách một lát hắn nhảy dựng lên, "Là nàng sao, Ấm Ấm, nàng ở đâu?" Hắn kinh hoảng mà kêu to, không sợ thanh âm sẽ truyền ra ngoài nhà, thu hút hạ nhân, hắn cũng không rảnh lo.
Trên đầu ba thước có thần linh, lòng hắn chỉ nghĩ được đến những lời này, nhịn không được một thân lạnh băng.
Hắn sửng sờ ngẩn ra hồi lâu, lúc sau đứng dậy đốt cho Ấm Ấm một nén hương.
Ngươi đã đến rồi sao?
Trần Tắc Minh đem hương cao qua đỉnh đầu, nhắm mắt.
Ngươi nếu còn ở, liền phạt ta đi, phạt ta vạn tiễn xuyên tâm, chết không toàn thây.
Ta đã là một kẻ bất trung bất nghĩa, không nên chết già.
Chính là......
Hắn mở mắt ra, "Nhưng......!Ta thật không muốn thẹn với ngươi......!Ta chính mình cũng không rõ......" Đang nói, hắn chần chờ một lát, lại nuốt trở về, lời này tựa hồ một khi nói ra liền sẽ làm kinh động đến người nhà an giấc ngàn thu đã lâu.
Kỳ thật, lời này ngay cả những người đã khuất hắn cũng không thể chia sẽ.
Hắn lại không thể đối mặt với chính mình chật vật bất kham.
Nếu như nói ra, sau này ở nơi chín suối, chính mình còn mặt mũi nào mà đi gặp bọn họ?
Hắn trầm mặt hồi lâu, cuối cùng đem nén hương cắm vào trong lư hương.
Mấy ngày sau, hắn cùng Tiêu Định đối ẩm, uống nhiều mấy chén, cảm giác say dâng lên, nhịn không được nắm lấy cổ áo Tiêu Định cả giận nói: "......!Vì cái gì, vì cái gì năm đó ngươi mượn tay ta thiêu chết nàng?"
Tiêu Định đột nhiên không kịp phòng bị, suýt chút nữa ngã xuống chén bát bởi sự giằng co này.
Tuy rằng kịp thời dùng khuỷu tay chống xuống mặt bàn, nhưng vẫn là làm đổ hơn phân nữa ly rượu, sắc mặt không khỏi đen lại, tức khắc liền tức giận.
Chuyển mắt qua nhìn Trần Tắc Minh thấy hai mắt y đỏ bừng, thần sắc mê loạn, có vẻ là quá say rồi, mới có chút bực bội mà nhíu mày, trong miệng nhịn không được lạnh nhạt nói: "Cái gì vì cái gì? Bởi vì tên đã lên dây không thể không bắn! Ta không cho ngươi thiêu chết nàng, chẳng lẽ chờ bọn họ lấy lại tinh thần ra ngoài giết ta?"
Trần Tắc Minh nhìn vẻ mặt thẳng thắn có chút bình đạm ngơ ngẩn của y, dần dần buông tay ra, Tiêu Định cười nhạo một tiếng, tự đem xiêm y sửa lại.
Trần Tắc Minh ngây người một lúc lâu, cười khổ nói: "......!Quả thật là hảo đạo lý."
Tiêu Định nghe ra sự mất mát không che dấu được dưới sự mỉa mai châm chọc của hắn, không thể không nhướng mày, cách một lát, lại hiện ra vẻ mặt có chút phấn khích, chỉ lo uống rượu của mình, cũng không để ý tới hắn đang mơ hồ lẩm bẩm nói nhỏ gì đó.
Đợi cho rượu tỉnh hơn phân nửa, mở mắt ra, Trần Tắc Minh nhìn quanh bốn phía, hãi đến cơ hồ nhảy dựng lên.
Hắn cùng Tiêu Định đều ngã vào trên giường, cả hai trên người đều không manh áo che thân.
Trần Tắc Minh trong đầu ầm ầm vang lên, trống rỗng, lấy lại tinh thần suy nghĩ đầu tiên của hắn là ta cưỡng bách y? Lại đánh y?.
Vội vàng xem xét, Tiêu Định trên người lại không vết thương nào, trong miệng tràn đầy mùi rượu, còn thỉnh thoảng nói mê sảng, nhìn tình hình cơ hồ là hai người đã hoan ái sau khi say rượu.
Trần Tắc Minh hoảng hốt mặc vào xiêm y, cơ hồ là vội vã chạy trốn.
Đi ra tới cửa, mới kinh ngạc phát hiện giờ phút này đã là đêm khuya, cũng không thể ra cửa cung, chỉ có thể đến thay phiên công việc của binh sĩ nơi đó nép mình một đêm.
Sau hôm đó, Trần Tắc Minh kinh hồn táng đảm đợi mấy ngày, cũng không nghe Tĩnh Hoa cung nháo ra cái tin tức gì, hắn lúc này mới an tâm chút.
Cẩn thận nhớ lại, lại chỉ nhớ được đến khoảnh khắc môi lưỡi dây dưa, bùng cháy hết mình, cái loại xúc cảm này có chút quen thuộc, lại như xa lạ, dường như là nhiều năm trước chuyện cũ liên tục xuất hiện ở trong mộng, nhưng mà rốt cuộc lại có chút bất đồng.
Trần Tắc Minh mặt đỏ tai hồng, không chỗ để trốn.
Đến nỗi rốt cuộc ai trước bắt đầu, rốt cuộc ai ôm ai, hắn trong đầu mỗi khi nghĩ đến chính là một đoàn hồ nhão, làm sao có thể nghĩ được rõ ràng.
Hắn không dám tiếp tục miệt mài theo đuổi, cũng lại không dám đến Tĩnh Hoa cung.
Chính mình lúc trước liên tục chạy trốn xúc động hóa ra là vì lí do này, nguyên nhân giấu ở tận sâu trong nội tâm chính mình lại là một loại dục vọng xấu xa, chính mình chỉ nhìn thôi là chưa đủ.
Hắn cả người đầy mồ hôi lạnh, tựa như đi trong bóng đêm.
Không đợi hắn hoàn toàn bình tĩnh trở lại, dân gian đột nhiên truyền ra lời đồn, truyền thuyết là hoàng đế bệnh nặng lâu ngày, Ngụy Vương nhân cơ hội nắm lấy quyền lực triều đình, gọi là Đại Chính, kỳ thật là thiên tử đưa ra sắc lệnh, nhưng hiện giờ trong triều chân chính hiệu lệnh thiên hạ sớm không phải vạn tuế gia, mà là Ngụy Vương Trần Tắc Minh.
Lời đồn này lan truyền nhanh chóng, miệng truyền qua miệng, càng ngày càng nghiêm trọng, không bao lâu liền truyền vào trong kinh..
Danh Sách Chương: