• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc thái y tới, bắt mạch chẩn đoán cho Tiêu Cẩn vài lần, không thể nói được điều gì, càng không dám nói kỳ thật bệ hạ mạch tượng bình ổn, đã rất tốt, chỉ có thể ậm ừ nói có lẽ là bệnh quấn thân đã lâu thân thể yếu đi, cho nên bệnh tình có hơi trở lại, vội vàng kê đơn thuốc điều dưỡng.
Tiêu Cẩn thấy Trần Tắc Minh vẫn luôn thủ bên cạnh mình, trong lòng cảm động, thầm nghĩ rằng hắn rốt cuộc vẫn coi trọng ta, ngay cả khi sự coi trọng này là bởi vì ta đang ở vị trí này, tốt hơn là không có gì.

Nghĩ như vậy, lại cảm thấy thương tâm, không có tinh thần.
Trần Tắc Minh ban đầu vào cung vốn dĩ để bàn chính sự, thứ hai là vì hắn ở biên quan nhiều năm, tìm ra ba chỗ hiểm yếu, địa thế sừng sững, vì thế dần dần nghĩ ra cách thiết lập ba trấn có thể chống lại kẻ địch, nếu biện pháp thành công, Hung nô sẽ khó xâm chiếm, sẽ không cần phải liên tiếp phái đại quân, lao mệnh thương tài, thật sự là chuyện nhất lao vĩnh dật*.
*Nhất lao vĩnh dật: Làm một mẽ khỏe cả đời, một lần vất vã suốt đời nhàn nhã.
Hắn rất muốn có thể cùng Tiêu Cẩn tinh tế thương thảo một phen, nhưng nhìn thấy Tiêu Cẩn lại ốm trở lại, rốt cuộc không tiện mở miệng.

Trong lúc nói chuyện có hơi hơi nhắc đến chuyện này với Tiêu Cẩn một chút, Tiêu Cẩn nói, chờ thân thể trẫm tốt lên, lại cùng Ngụy Vương cẩn thận nghiên cứu, Sự mệt mõi hiện lên giữa hai hàng lông mày.
Trần Tắc Minh chỉ phải cáo lui.
Qua hồi lâu, trong điện yên tĩnh, một tiểu nội thị từ trắc điện đi vào, thấp giọng một phen với Hoàng Minh Đức đại thái giám thân cận Tiêu Cẩn, Tiêu Cẩn cúi đầu không nói.

Hoàng Minh Đức vội vàng quỳ tấu, "Ngụy Vương lại hướng Tĩnh Hoa cung đi......"
Tiêu Cẩn nói: "Câm miệng."
Hoàng Minh Đức giật mình, do dự một lát, đè thấp thanh âm tiếp tục, "Bất quá chỉ ở ngoài cửa đứng hồi lâu, chưa từng đi vào......"
Tiêu Cẩn đột nhiên bùng nổ, đứng dậy đem tay bình sứ bên cạnh ném qua Hoàng Minh Đức, "Trẫm kêu ngươi câm miệng, không nghe thấy sao!!" Bình ngọc kia vừa chạm trên mặt đất, một tiếng giòn vang, mảnh vỡ văng khắp nơi, vật quý giá trị ngàn vàng như vậy liền không còn.
Hoàng Minh Đức quỳ rạp xuống đất, nào dám lại lên tiếng.
Tiêu Cẩn đem đồ vật bên cạnh từ từ đẩy ngã, rốt cuộc suy sụp ngồi xuống, thấp giọng nói: "......!Đã biết lại có thể thế nào, đều không bằng không biết sạch sẽ......" Nói thanh âm nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy, trong lòng thống khổ không chịu nỗi.
Yên lặng một lát, lửa giận lại nỗi lên, thực sự khó kiềm chế, "Nhưng thật ra ngươi!"
Hắn tức giận chỉ vào Hoàng Minh Đức, "Ngươi ba lần bốn lượt thám thính hướng đi Ngụy Vương, rốt cuộc muốn làm gì?!" Nói đến đây, nhịn không được liếc nhìn đối phương một cái, "......!Ngươi muốn ly gián trẫm cùng Ngụy Vương? Muốn hại trẫm?"
Hoàng Minh Đức sợ đến mặt không còn chút máu, liên tục dập đầu, "Lão nô đi theo vạn tuế nhiều năm, như thế nào có ý nghĩ đoạn tử tuyệt tôn như vậy, có trời xanh chứng giám."
Tiêu Cẩn nghe vậy cười một cái, ngươi cũng không phải chính là đoạn tử tuyệt tôn, hắn cũng lười nhiều lời, chỉ phất tay ý bảo hắn lui ra.
Hoàng Minh Đức hầu hạ vị chủ tử này từ nhỏ, đối với tính khí của thiếu niên này rõ như lòng bàn tay, thấy cơn tức giận của hắn qua đi, do dự vài lần vẫn là tiếp tục nói tiếp, "......!Chính là hành vi Ngụy Vương thật sự cổ quái, hắn nắm quyền hành, lại cùng phế đế thường xuyên lui tới, chỉ sợ gây ra bất lợi đối với vạn tuế......!Lão nô thật sự rất lo lắng." Nói rơi lệ, đưa tay áo lên lau lau.
Tiêu Cẩn nghe hắn nói như vậy, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, "Ngụy Vương phản Tiêu Định, mới có hôm nay, lại như thế nào sẽ cùng hắn cấu kết một lần nữa, hắn không sợ người trong thiên hạ cười nhạo hắn thuần phục tiểu nhân? Ta không nghĩ như vậy, ngươi suy nghĩ nhiều quá, đi xuống nghỉ ngơi một chút đi......"
Hoàng Minh Đức nhìn trộm vẻ mặt hắn: "Ý tứ của Vạn Tuế, Ngụy Vương kia rốt cuộc......"
Tiêu Cẩn không lên tiếng, đó là điều trong lòng hắn thực sự không cam lòng.
Sau khi hắn bệnh, kể từ một ngày nọ tiểu nội thị đưa kinh thư quay về hồi báo nói Ngụy Vương đang ở lãnh cung.

Lão nô tài Hoàng Minh Đức đối với chuyện này rất quan tâm, mặc dù chính mình vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng rốt cuộc vẫn là không ngăn nổi bản thân tò mò, cũng không mở miệng ngăn cản, để cho đám người phía dưới tiếp tục làm bậy.
Nào biết Ngụy Vương đến thăm sau này chỉ là càng thêm thường xuyên, Tiêu Cẩn trong lòng liền càng ngày càng minh bạch.
Nói Ngụy Vương lén mưu phản hắn chính là không tin, dựa vào tính tình Trần Tắc Minh, lúc trước chỉ cần có một tia đường lui, cũng sẽ không đi trên con đường mưu phản bị vạn người thóa mạ này, chuyện tới nước này sao có thể quay đầu lại, nhưng nếu không phải như thế, như vậy thì vì cái gì đây?.
Tiêu Cẩn không muốn tiếp tục nghĩ tới.
Nghĩ cũng vô dụng, hắn bất quá chỉ là vật trưng bày, không là gì cả.

Tuy là có vạn phần không cam lòng, nhưng trong tay Trần Tắc Minh nắm binh quyền, hắn cũng vô pháp đối phó.
Hắn còn phải dựa vào y, cho dù chán ghét với việc cứ phải dựa dẫm như vậy, nhưng hắn không ngừng hi vọng, hắn đã bắt đầu kháng cự, nhưng vẫn là không thể không tiếp tục phong thưởng thêm tước cho thủ hạ thân tín của Trần Tắc Minh.

Huống chi hắn trước nay không nghĩ đến việc trừng trị y, hắn chỉ là muốn y.
Đang sững sờ, có hoạn quan tới báo, Đỗ đại nhân cầu kiến.
Tiêu Cẩn quay đầu, thấy Hoàng Minh Đức vẫn ở một bên, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi còn ở?"
Hoàng Minh Đức nói: "Chi bằng Vạn tuế gặp Đỗ đại nhân, Đỗ đại nhân ở trong triều nhiều năm, có thể có cách."
Tiêu Cẩn nhìn chằm chằm lão thái giám, thầm nghĩ ngươi biết ta phiền cái gì sao, lại tự chủ trương đưa ra chủ ý.
Rồi lại nhịn không được cảm động, Đỗ Trần tuy luôn nhất quán nhưng mạo hợp thần ly*, hắn không phải không biết, nếu thật muốn thoát khỏi tình thế trước mắt, muốn kiềm chế quyền thế cao ngất như mặt trời ban trưa của Trần Tắc Minh, có lẽ thật đúng là chỉ có thể dựa vào Đỗ Tiến Đạm.
*Mạo hợp thần ly: Gần mặt cách lòng.
Hắn hơi hơi thở dài, "Cho hắn tiến vào!"
Sau đó, Tiêu Cẩn bệnh tình đã khỏi hẳn, rốt cuộc lâm triều trở lại, chúng thần đều nhẹ nhàng thở ra.
Lời đồn kia tự động sụp đổ, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Trần Tắc Minh lập tức tâu lên tấu chương chuyện thiết lập tam trấn, Tiêu Cẩn thấy Hung nô vừa mới thất bại lui về, lại cùng trong triều kí kết minh ước, trong thời gian ngắn sẽ hiển nhiên sẽ không xâm phạm, mà việc xây dựng ba trấn này, chi phí không phải là con số nhỏ, cần có thời gian điều động, vì thể cũng không đặt biệt khẩn.
Hai người cùng thương thảo vài lần nên phái người nào làm tướng quân đóng quân ở hải quan, nhưng vẫn không đưa ra được kết quả.
Nhưng cửa ra vào và cửa sổ cung điện hơi cũ nát, Tiêu Cẩn nhìn, hạ lệnh trước Đoan Ngọ đem toàn bộ các cửa trong cung bôi dầu lại.
Tĩnh Hoa cung cũng có người tới, vì thế mùi dầu đầy sân.

Dưới ánh nắng của mặt trời, cảm giác hơi khác so với mọi khi.
Tiêu Định đọc kinh đọc đến nhàm chán, đi ra ngồi ở bậc thang, xem thợ sơn xách theo thùng dầu, dung cọ quét dầu lên sàn hết lần này tới lần khác, động tác thuần thục, không nhanh không chậm, bỗng cảm thấy thú vị.

Nhịn không được hỏi vài câu.
Thợ sơn kia thấy hắn cử chỉ bất phàm, biết là một người có thân phận, không dám chậm trễ, cung kính đối đáp.
Qua ngày hôm sau, lại có thái giám tới nhắc Tiêu Định, nói là trong ngoài cấu kết, ý đồ gây rối, Độc Cô Hàng thấy tình huống không ổn, vội cho người đi tìm Ngụy Vương.

Người được phái đi lại bị nội thị chặn lại.
Trần Tắc Minh hạ triều chuẩn bị rời cung, nghe tin khiếp sợ, từ cửa cung quay lại, vội vàng chạy đến.

Từ xa thấy trước Tĩnh Hoa cung, dòng người chen chúc xô đẩy, là thủ hạ đang ngăn cản một đám hoạn quan, ồn ào náo động.
Mọi người thấy hắn đi tới, tất cả đều nhượng bộ, trong nháy mắt Trần Tắc Minh nhận ra, trước cửa viện là Hoàng Công Công thái giám thân cận của Tiêu Cẩn, không khỏi kinh ngạc.
Hoàng Minh Đức thấy hắn tới, cũng là phẫn nộ, hắn tự thân xuất mã, nghĩ tất nhiên có thể đem Tiêu Định đi, nào biết lại vẫn bị Độc Cô Hàng ngăn cản.

Ở đây giằng co một lúc lâu, kéo dài rất nhiều thời gian, sắc bén nói: "Hảo a, Độc Cô tướng đối với khẩu dụ của vạn tuế cũng dám ngăn cản, rốt cuộc là người Ngụy Vương!"
Độc Cô Hàng đỡ kiếm nói: "Tiểu tướng bất quá cầu công công đem thủ dụ của vạn tuế tới, nếu không vu khống ai biết thật giả, tiểu tướng hoàng mệnh trong người, đảm bảo chu toàn, chỉ nhận thánh chỉ."
Hoàng Minh Đức thở phì phì, sau một lúc lâu không lên tiếng, chỉ là cười lạnh.

Chính là lúc này, có nhân thủ đem thánh chỉ đến, Trần Tắc Minh thấy quả nhiên Tiêu Cẩn hạ ý chỉ, trong lòng hoảng hốt, nói: "Chuyện này rốt cuộc sao lại như thế này?"
Hoàng Minh Đức nhìn hắn, cười nói: "Trong cung ngày hôm qua bắt được một người thợ sơn, trên người lục soát ra vài thứ, không nói được muốn mời người nơi này đi một chuyến."
Trần Tắc Minh sửng sốt một lát, nhịn không được giương mắt nhìn vào trong viện.
Tiêu Định đối với động tĩnh lớn như vậy vẫn đóng chặt cánh cửa, cũng không xuất hiện.

Người này không an phận hắn có thể biết, không biết trước chân tướng cũng không thể vì hắn biện giải nhiều hơn, nhưng bất luận là thật hay giả, đây đều là độc kế a, ngay cả thánh chỉ cũng đã hạ, có thể nhìn ra đối phương quyết tâm muốn đem Tiêu Định đẩy vào chỗ chết, phía sau bức màn này là ai?.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, cả kinh đến đầu cũng đổ đầy mồ hôi
Hoàng Minh Đức tiếp nhận kia thánh chỉ, cầm ở trong tay, thật là đắc ý, liếc mắt nhìn Độc Cô Hàng một cái, "Độc Cô Hàng tiếp chỉ!"
Độc Cô Hàng buông ra chuôi kiếm, bất đắc dĩ nhìn sang Trần Tắc Minh một cái, lại vô kế khả thi*, hai người một trước một sau cúi đầu quỳ xuống.
*Vô kế khả thi: Không còn cách nào có thể đem ra dùng được.
Phía sau mọi người liên tục quỳ xuống một mảnh..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK